Nhật Ký Ma Cà Rồng Tập 1: Thức Tỉnh

Elena chạy uỳnh uỵch xuống con đường mòn nhỏ hẹp, sẩy chân trên mấy hòn đá và bụi rễ cỏ. Bonnie đang hổn hển thở phía sau lưng cô, và Meredith, Meredith điềm tĩnh và cao ngạo, đang thở dồn dập dữ dội. Đột nhiên có một tiếng va đập và tiếng rít chỗ cây sồi phía trên họ, và Elena nhận ra rằng mình có thể chạy nhanh hơn nữa.
“Có gì đó phía sau chúng ta,” Bonnie khóc nức nở. “Oh, Chúa ơi, chuyện gì xảy ra vậy?”
“Đến chỗ cây cầu mau,” Elena thở hổn hển mặc cho lửa bùng lên trong phổi cô. Cô không biết tại sao, nhưng cô cảm thấy họ phải đến được đó. “Đừng ngừng lại, Bonnie! Đừng nhìn ra phía sau cậu!” Cô tóm lấy tay áo cô bạn và kéo cô đi.
“Mình không làm được,” Bonnie thổn thức, giữ chặt lấy bên xường của mình, chân bước loạng choạng.
“Được, cậu có thể mà,” Elena cằn nhằn, lại chộp lấy tay áo của Bonnie và ép cô phải di chuyển. “Đi nào. Đi nào!”
Cô nhìn thấy tia sáng màu bạc của dòng nước phía trước họ. Và có khoảng trống giữa những cây sồi, và cây cầu ở ngay phía trên chúng. Đôi chân Elena nghiêng ngả và hơi thở của cô huýt sáo trong cuống họng, nhưng cô sẽ không để mình tụt lại phía sau. Giờ thì cô có thể nhìn thấy những tấm ván gỗ của chân cầu rồi. Cây cầu còn cách hai mươi feet so với bọn cô, cách mười feet, rồi năm feet.

“Chúng ta làm được rồi,” Meredith nói hổn hển, chân dậm lên tấm gỗ.
“Đừng dừng lại! Qua phía bên kia cái đã!”
Cây cầu kêu cót két khi họ chạy loạng choạng qua nó, những bước chân của họ dội lại trên làn nước. Khi cô nhảy lên bãi đất tơi trên bờ, cuối cùng Elena buông tay áo Bonnie ra, và để chân mình khập khiễng dừng lại.
Meredith cúi xuống, tay đặt trên đầu gối, thở thật sâu. Còn Bonnie thì đang khóc.
“Nó là gì thế? Oh, nó là cái gì vậy?” cô nói. “Nó vẫn đang đến hả?”

“Mình tưởng cậu là chuyên gia chứ,” Meredith ngập ngừng nói. “Vì Chúa, Elena, chúng ta hãy ra khỏi đây thôi.”
“Không, giờ thì ổn rồi,” Elena thì thầm. Nhưng mắt cô đang chảy nước mắt và toàn thân đang run lên, nhưng hơi thở nóng phía sau cổ cô đã biến mất. Con sông đã kéo căng khoảng cách giữa cô và nó, dòng nước đen xao động. “Nó không thể theo chúng ta đến đây,” cô nói.
Meredith nhìm chăm chú vào cô, rồi nhìn qua phía bờ bên kia với đám sồi trên đó, rồi nhìn Bonnie. Cô ấy liếm môi, rồi bất chợt cười lên. “Chắc chắn rồi. Nó không thể theo sau chúng ta. Nhưng dù gì chúng ta cũng phải về nhà, phải không? Trừ khi cậu cảm thấy thích trải qua cả đêm ngoài này.”
Elena rùng mình với những cảm giác không tên. “Không phải tối nay, cám ơn,” cô nói. Cô đặt một tay vòng quanh Bonnie, người vẫn đang sụt sịt. “Không sao đâu, Bonnie. Giờ bọn mình an toàn rồi. Thôi nào.”
Meredith nhìn qua con sông một lần nữa. “Mấy cậu biết gì không, mình không thấy gì ở phía sau cả,” cô nói, giọng đã điềm tĩnh hơn. “Có lẽ là chẳng có gì ở phía sau chúng ta cả; có lẽ là chúng ta chỉ sợ quá và tự dọa bản thân thôi. Với một sự giúp đỡ nhỏ từ cô thầy cúng dòng tu sĩ đây.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui