Nhật Ký Ma Cà Rồng Tập 1: Thức Tỉnh

Elena không nói gì khi họ bắt đầu đi tiếp, cố đi thật gần nhau trên con đường dơ bẩn. Nhưng cô băn khoăn. Cô băn khoăn rất nhiều.
Chương 5
(bản dịch của Miu)
Ánh trăng tròn soi thẳng bóng Stefan khi anh trở về nhà ở khu nội trú. Anh cảm thấy choáng váng, hơi lảo đảo, tất cả là do quá mệt mỏi vì việc uống nhiều máu. Đã từ rất lâu rồi, anh đã để chính bản chất trong mình trở nên “lớn mạnh”. Và sự bùng nổ của sức mạnh hoang dã ở nghĩa địa làm anh điên cuồng, làm sự tự chủ vốn đã yếu của anh trở nên choáng váng. Anh vẫn chưa chắc chắn sức mạnh đến từ đâu. Anh dõi theo người con gái đó từ trong bóng tối, khi anh cảm nhận được nó. Anh thấy được sự sợ hãi khi chúng cứ lẩn quẩn quanh khúc sông và sự thèm khát khi tìm kíêm sức mạnh đó và nguồn gốc của nó. Cuối cùng, anh đã theo sau cô ấy, cố gắng không làm cô ấy đau.

Có một cái bóng đen lướt nhanh về hướng khu rừng, có vẻ là kẻ sùng đạo, hướng về nơi tôn nghiêm ở cây cầu, đến mức giác quan trong đêm của Stefan cũng không nhận ra nó là ai. Anh đã theo dõi cô ấy và hai người khác đi về hướng thị trấn. Sau đó anh quay lại chỗ nghĩa địa.
Bây giờ thì nó không còn gì cả, không còn bất cứ thứ gì ở đây. Trên mặt đất còn rơi lại một mãnh lụa, với cặp mắt con người thì đó là màu xám trong bóng tối, nhưng anh có thể nhìn ra màu sắc thật sự của nó, anh luồn nó giữa những ngón tay mang nó chạm vào môi mình một cách chầm chậm, anh có thể ngửi được mùi hương trên tóc cô.
Kí ức đã nhấn anh chìm sâu vào nó. Nó đã đủ tệ khi để cô ấy vuột khỏi tầm nhìn, khi cái suy nghĩ phóng khoáng của cô chọc vào sự tỉnh táo của anh. Nhưng để được cùng lớp với cô ấy trong trường, để cảm nhận được sự có mặt của cô đằng sau lưng anh, để cảm nhận mùi hương thơm ngát trên làn da cô xung quanh anh, nó gần như là tất cả những gì anh có thể chịu đựng được.

Anh đã lắng nghe mỗi hơi thở nhẹ của cô ấy mỗi khi cô thở, cảm nhận rõ cơ thể của cô đằng sau lưng anh, cảm nhận từng nhịp đập của trái tim cô, và dần dần dẫn tới sự rùng rợn,ấy rồi bản năng của anh lại trỗi dậy. Lưỡi anh lướt qua lại giữa chiếc răng nanh, thích thú thưởng thức những nỗi đau mà anh tự tạo dựng lên, thúc đẩy nó. Anh cố hít vào mũi mùi hương của cô, để những áo tưởng đến với anh, cố hình dung cổ cô ấy mềm mại như thế nào, và môi anh sẽ mơn nhẹ lên nó ngay lần đầu tiên. Những nụ hôn thoáng qua lả lướt. Cho tới khi anh vươn tới chỗ lõm mềm mại nơi cổ họng cô, rằng anh ta sẽ hít hà nó, và ở nơi mà trái tim cô đập rộn ràng, ẩn dưới làn da mềm mại. Và rồi cuối cùng, đôi môi anh ta sẽ dần lộ ra nhưng cái răng sắc nhọn, đang căng tức như những dao găm nhỏ.
Không, anh tự đánh thúc mình khỏi trạng thái mơ màng, mạch anh đập rời rạc, cơ thể anh run lên. Lớp học đã giải tán, mọi hành động đều đổ dồn về phía anh, và anh chỉ có thể hy vọng rằng không ai quan sát anh quá gần.
Khi cô ấy mở lời với anh, anh đã không thể tin được anh sẽ đối mặt với cô ấy. Trong khi tĩnh mạch anh như thiêu cháy và hàm trên của anh đau. Anh đã sợ trong chốc lát sự kiềm chế của anh sẽ bị phá vỡ, anh sẽ tóm vai cô ấy, đưa cô ra phía trước bọn họ. Anh không hình dung được anh sẽ rời khỏi đây như thế nào. Đã có một khoảng thời gian anh hướng năng lực của mình vào sự rèn luyện khổ ải, nhận thức mơ hồ rằng anh không được sự dụng sức mạnh đó. Nó không quan trọng, thậm chí nếu không có nó, anh vẫn giỏi hơn các chàng trai loài người về mọi mặt, những người thi đấu với anh trên sân bóng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận