Turner không chắc chắn lắm về lý do mình lưu lại Kent lâu đến thế. Cuộc đi chơi hai ngày mau chóng kéo dài thêm khi Harry quyết định muốn mua bất động sản này, không những thế, anh ta còn muốn mời vài người bạn đến tiệc tùng chè chén ngay lập tức. Turner chẳng còn cách nào để từ chối cho lịch sự, và thành thật mà nói thì anh cũng không muốn rời khỏi đó, không hề muốn khi mà như thế đồng nghĩa với việc anh phải trở về London và đối diện với cái trách nhiệm ở nhà.
Không phải anh tìm cách tránh né kết hôn với Miranda. Thực tế là ngược lại. Một khi anh đã cam chịu với ý định kết hôn thì cuộc đời dường như không còn nhuốm màu bi thảm quá mức nữa.
Nhưng dù gì anh vẫn còn do dự khi quay về. Nếu lúc trước anh không chạy khỏi thành phố với toàn những lý lẽ nhỏ mọn tầm thường nhất, thì giờ anh đã có thể giải quyết vấn đề ngay lập tức rồi. Nhưng càng đợi lâu, anh càng muốn tiếp tục đợi nữa. Làm thế quái nào anh giải thích được sự vắng mặt của mình đây?
Vậy nên chuyến đi chơi hai ngày kéo dài thành một tuần thăm thú điền trang rồi lại kéo dài thành ba-tuần-tự do săn bắn, đua ngựa cùng rất nhiều phụ nữ phóng túng buông thả, họ được tự do hoàn toàn ở đây. Turner đã cẩn thận không tham gia vào phần cuối cùng này. Anh có thể né tránh trách nhiệm với Miranda, nhưng điều tối thiểu anh phải làm được là chungthủy.
Thế rồi Winston tìm xuống Kent và bắt đầu tham gia cuộc vui với thái độ buông thả khinh suất đến độ Turner cảm thấy bắt buộc phải ở lại để chỉ bảo cậu em. Việc này đòi hỏi anh mất thêm hai tuần lễ nữa, nó khiến anh thấy vui, làm dịu bớt cảm giác tội lỗi đang dằn vặt tâm can anh. Anh không thể bỏ rơi đứa em trai được, đúng không? Nếu anh bỏ bê việc để mắt đến Winston, không biết chừng thằng bé tội nghiệp sẽ kết thúc cuộc vui với một ca bệnh giang mai đến từ nước Pháp cũng nên.
Nhưng cuối cùng, nhận thấy không thể trì hoãn những điều tất yếu lâu hơn nữa nên anh trở về London, cảm thấy mình giống một thằng đần. Miranda có thể giận điên lên. Nếu anh may mắn, cô sẽ hiểu cho anh. Và thế là với đôi chút lo lắng, anh rảo bước đến nhà bố mẹ và bước vào tiền sảnh.
Người quản gia ngay lập tức hiện ra. “Chào Huntley,” Turner nói. “Có tiểu thư Cheever ở trong không? Hoặc em gái tôi?”
“Không, thưa ngài.”
“Hừm. Khi nào họ quay về?”
“Tôi không biết, thưa ngài.”
“Chiều nay chăng? Hay đến bữa tối?”
“Phải sau vài tuần nữa, tôi nghĩ thế.”
“Vài tuần!” Turner đã không lường trước điều này. “Họ ở nơi quái quỷ nào thế?”
Huntley khịt mũi trước cách dùng từ thô lỗ của Turner. “Scotland, thưa ngài.”
Scotland? Quỷ tha ma bắt. Họ đang làm cái khỉ gì ở mãi trên đó thế? Miranda có họ hàng ở Edinburgh, nhưng nếu cô có kế hoạch đến thăm họ hàng thì rõ là anh không hề được thông báo gì hết.
Đợi chút, Miranda không hứa hôn với quý ông Scotland nào đó có quan hệ với ông bà của cô ấy chứ? Dứt khoát ai đó đã kể anh nghe ngay nếu có chuyện này. Miranda là một. Và có Chúa chứng giám, Olivia thì không thể nào giữ được bí mật.
Turner sải bước đến chân cầu thang và bắt đầu gọi to. “Mẹ ơi! Mẹ!” Anh quay trở lại chỗ Huntley. “Tôi cho rằng mẹ tôi cũng không rút lên tận Scotland chứ?”
“Không, bà đang ở đây, thưa ngài.”
“Mẹ ơi!”
Phu nhân Rudland vội vàng đi xuống. “Turner, có chuyện gì thế? Và con đã ở đâu thế hả? Chạy tuốt xuống Kent mà thậm chí không thèm nói với chúng ta nửa lời.”
“Tại sao Olivia và Miranda ở Scotland?”
Phu nhân Rudland nhướn mày trước vẻ quan tâm của anh. “Gia đình có người ốm. Gia đình Miranda.”
Turner định chỉ ra rằng điều đó quá hiển nhiên vì nhà Bevelstoke làm gì có ai ở Scotland. “Và Olivia đi cùng cô ấy?”
“Thì chúng rất thân thiết mà, con biết đấy.”
“Khi nào hai đứa quay về?”
“Mẹ không thể nói chắc về Miranda, nhưng mẹ đã viết thư cho Olivia, bắt nó quay về. Con bé có thể về trong vài ngày tới.”
“Tốt,” Turner lẩm bẩm.
“Mẹ chắc con bé sẽ hạnh phúc trước sự quan tận sâu sắc đầy ắp tình cảm anh em của con.”
Mắt Turner nheo lại. Hình như có dấu hiệu mỉa mai trong giọng nói của mẹ anh? Anh không chắc lắm. “Con sẽ gặp lại mẹ sau.”
“Chắc chắn thế rồi. À, Turner này?”
“Dạ?”
“Tại sao con không dành thêm chút thời gian với người hầu của con nhỉ? Con trông khá tả tơi, nhếch nhác đấy.”
Turner vừa gầm gừ vừa bước ra khỏi cửa.
Hai ngày sau, Turner được tin em gái anh đã trở về London. Anh chạy bổ đến tìm cô ngay lập tức. Anh ghét chờ đợi. Và anh thậm chí còn ghét cảm giác tội lỗi hơn.
Và anh cảm thấy tội lỗi kinh khủng vì đã bắt Miranda chờ đợi, tính cho đến giờ đã hơn sáu tuần rồi.
Khi anh đến, Olivia đang ở trên phòng ngủ. Không đợi cô trong phòng khách, Turner lao thẳng lên lầu và gõ cửa phòngcô.
“Turner!” Olivia thốt lên. “Ôi trời! Anh đang làm gì ở trên này thế?”
“Thật tình, Olivia, anh đã từng sống ở đây. Nhớ chứ hả?”
“Vâng, vâng, dĩ nhiên.” Cô mỉm cười và ngồi xuống. “Điều gì khiến em có vinh hạnh này thế?”
Turner mở miệng nhưng rồi ngậm lại, không phải vì chưa chắc chắn về điều anh muốn hỏi cô. Mà vì anh không thể c thế mà nói, “Anh đã quyến rũ bạn thân nhất của em và bây giờ anh cần làm điều đúng đắn, vậy nên em có thể làm ơn giúp anh tìm Miranda ở nhà ông bà cô ấy trong khi một trong hai ông bà đang bị ốm không?”
Anh lại mở miệng lần nữa.
“Turner, em đang nghe này?”
Anh lại ngậm, cảm thấy mình cực kỳ ngớ ngẩn.
“Có phải anh muốn hỏi em điều gì đó không?”
“Scotland thế nào?” anh thốt lên.
“Đẹp. Anh đến đó bao giờ chưa?”
“Chưa. Còn Miranda?”
Olivia ngập ngừng trước khi đáp, “Cô ấy khỏe. Cô ấy gửi lời hỏi thăm anh.”
Không hiểu sao Turner thấy nghi ngờ điều đó. Anh hít vào. Anh phải thận trọng tiến dần từng bước. “Tinh thần cô ấy tốt chứ?”
“À, vâng. Cô ấy ổn.”
“Cô ấy không buồn vì để lỡ phần còn lại của mùa hội à?”
“Không, dĩ nhiên là không. Ngay từ đầu cô ấy đã chẳng thích nó cho lắm rồi. Anh biết điều đó mà.”
“Phải.” Anh xoay người ra phía cửa sổ, bàn tay nôn nóng gõ nhịp lên đùi. “Cô ấy sẽ sớm quay lại chứ?”
“Trong vài tháng nữa thì không, em nghĩ thế.”
“Thế thì bà cô ấy ốm khá nặng đấy nhỉ?”
“Cũng khá nặng.”
“Anh sẽ phải gửi lời chia buồn.”
“Chưa đến mức đó đâu.” Olivia vội nói. “Bác sĩ nói sẽ mất thời gian, ờ, ít nhất nửa năm, có lẽ hơn một chút, nhưng ông ấy nghĩ bà sẽ bình phục.”
“Anh hiểu. Và chứng bệnh này là gì thế?”
“Một loại bệnh phụ nữ ấy mà,” Olivia nói, có lẽ giọng cô hơi quá nhanh nhẩu.
Turner nhướn mày. Bà ngoại mắc bệnh phụ nữ. Thật rất đáng tò mò. Và đáng nghi ngờ. Anh xoay người lại. “Anh hy vọng bệnh này không lây. Anh không muốn thấy Miranda bị ốm.”
“Ồ, không. Ờ, hiện tại người sống trong nhà đó chắc chắn không bị lây đâu.” Khi thấy Turner vẫn tiếp tục hướng cái nhìn chòng chọc nặng nề thẳng vào mình, cô thêm. “Nhìn em này. Em đã ở đó nửa tháng, và em khỏe như ngựa ấy.”
“Đúng vậy. Nhưng anh phải nói rằng đang anh lo lắng cho Miranda.”
“Ồ, nhưng anh không nên lo,” Olivia khăng khăng. “Cô ấy khỏe, thật sự khỏe.”
Turner nheo mắt. Hai má em gái anh đã hơi hồng lên. “Em không kể với anh chuyện gì đó.”
“Em... em không biết anh đang nói về chuyện gì,” cô lắp bắp. “Và tại sao anh lại hỏi về Miranda nhiều thế?”
“Cô ấy cũng là bạn tốt của anh nữa,” anh đáp một cách trơn tru. “Và anh khuyên em nên nói cho anh biết sự thật.”
Olivia lỉnh trốn sang phía bên kia thành giường khi anh sải bước tới phía cô. “Em không biết anh đang nói về chuyện gì.”
“Có phải cô ấy đính hôn với một người đàn ông không?” anh hỏi. “Đúng không? Đó là lý do em dựng lên câu chuyện một người họ hàng ốm đau nào đó phải “Không phải dựng chuyện,” cô phản đối.
“Nói thật đi!”
Miệng Olivia bặm lại.
“Olivia,” anh bắt đầu đe doạ.
“Turner!” Giọng cô trở nên the thé. “Em không thích cách anh nhìn đâu. Em sẽ gọi mẹ đấy.”
“Mẹ cũng chỉ bằng nửa anh. Mẹ không thể ngăn anh bóp cổ em đâu, nhóc con ngang bướng.”
Mắt cô long lên. “Turner, anh điên rồi.”
“Hắn là ai?”
“Em không biết!” cô thét lên. “Em không biết.”
“Vậy là có kẻ nào đó.”
“Phải! Không! Không ai nữa!”
“Chuyện chết tiệt gì đang xảy ra thế?” Sự ghen tuông và cơn nóng giận điên cuồng hoang dại chạy rần rật qua người anh.
“Không gì cả!”
“Nói anh biết chuyện gì đã xảy ra với Miranda.” Anh đi vòng qua giường cho tới khi Olivia bị dồn vào góc. Một cảm giác sợ hãi nguyên sơ trào dâng trong anh. Sợ rằng anh có thể mất Miranda và sợ cô đang chịu nỗi đau đớn nào đó. Nếu chuyện gì đó đã xảy đến với cô thì sao? Anh không bao giờ ngờ được rằng có một ngày sức khỏe của cô có thể là nguyên nhân gây nên nỗi lo lắng đang thắt chặt cuống họng anh như thế này, nhưng nó rành rành ra đấy, và Chúa ơi, chuyện này thật kinh khủng. Anh không bao giờ muốn quan tâm tới cô nhiều đến vậy.
Đầu Olivia ngoảnh qua ngoảnh lại dáo dác tìm đường thoát. “Cô ấy khỏe, Turner. Em thề đấy.”
Hai bàn tay to lớn của anh hạ xuống hai bờ vOlivia,” anh nói bằng giọng khe khẽ, đôi mắt xanh ánh lên cơn giận và nỗi sợ hãi. “Anh sẽ nói điều này nhưng chỉ một lần thôi. Khi chúng ta còn nhỏ, anh chưa một lần nào đánh em, mặc dù anh có thừa lý do để làm việc đó.” Anh ngừng lại, cúi sát xuống mặt cô với vẻ đe dọa. “Nhưng anh không thích bắt đầu việc đó ngay lúc này.”
Môi dưới của Olivia bắt đầu run lên.
“Nếu em không nói cho anh biết ngay bây giờ là Miranda đang vướng vào loại rắc rối nào, thì em sẽ thực sự phải hối tiếc đấy.”
Hàng trăm cảm xúc khác nhau lướt qua mặt Olivia, hầu hết chúng đều có phần liên quan đến sự hoang mang hoặc sợ hãi. “Turner,” cô cầu xin, “cô ấy là bạn thân nhất của em. Em không thể phản bội lòng tin của cô ấy.”
“Có chuyện gì xảy ra với cô ấy?” anh gào lên.
“Turner...”
“Nó cho anh biết!”
“Không, em không thể, em...” Olivia chuyển sang trắng bệch. “Ôi, lạy Chúa tôi.”
“Cái gì?”
“Ôi, lạy Chúa tôi,” cô thở hắt. “Chính là anh.”
Một cái nhìn mà Turner chưa bao giờ thấy ở em gái anh trước đây, hoặc ở bất cứ ai, hiện ra trên nét mặt Olivia, và rồi...
“Sao anh có thể!” cô gào lên, điên cuồng dộng những nắm tay khẳng khiu lên người anh. “Sao anh có thể hả? Anh là đồ quái vật! Anh nghe rõ chứ hả? Đồ quái vật! Và anh thật quá xấu xa bỉ ổi mới để mặc cô ấy như thế.”
Turner đứng im như hoá đá, choáng váng suốt tràng đả kích của Olivia, cố gắng hiểu những lời nói và cơn giận dữ điên cuồng của em gái. “Olivia,” anh chậm rãi nói. “Em đang nói cái gì thế?”
“Miranda có thai,” cô rít lên. “Có thai.”
“Ôi, lạy Chúa tôi.” Đôi tay Turner trượt khỏi hai cánh tay cô, anh ngồi thụp xuống giường vì bị sốc.
“Em đoan chắc anh chính là bố đứa trẻ,” cô lạnh lùng nói. “Điều đó thật kinh tởm. Vì Chúa, Turner. Anh như anh trai của cô ấy vậy.”
Hai cánh mũi anh phập phồng. “Không phải.”
“Anh già giặn hơn cô ấy, và có kinh nghiệm hơn. Đáng lẽ anh không nên lợi dụng cô ấy.”
“Anh sẽ không giải thích những hành động của mình với em,” anh lạnh nhạt thốt lên.
Olivia khịt mũi.
“Tại sao cô ấy không nói với anh?”
“Anh ở tận Kent, nếu anh còn nhớ. Rượu chè và ăn chơi đàng điếm...”
“Anh không ăn chơi đàng điếm,” anh vặc lại cô. “Anh không ở cùng một phụ nữ nào khác sau Miranda.”
“Xin lỗi nếu em thấy điều đó thật khó tin, anh trai. Anh thật đáng khinh. Ra khỏi phòng em.”
“Có thai.” Anh nhắc lại từ đó như thể việc nói lại lần nữa sẽ khiến nó dễ tin hơn. “Miranda. Một đứa bé. Lạy Chúa tôi.”
“Hơi muộn để cầu nguyện rồi,” Olivia vẫn lạnh lùng. “Hành vi của anh còn tồi tệ hơn cả đáng khinh bỉ.”
“Anh không biết cô ấy có thai.”
“Điều đó quan trọng sao?”
Turner không trả lời. Anh không thể trả lời, khi anh biết mình rõ ràng có lỗi. Anh gục đầu lòng bàn tay, tâm trí vẫn quay cuồng choáng váng. Chúa ơi, anh nhận ra mình đã ích kỷ đến mức nào... Anh đã lảng tránh đối mặt Miranda chỉ đơn giản vì anh quá lười nhác. Anh cho rằng cô sẽ đợi anh trở về. Bởi vì... bởi vì...
Bởi vì đó là điều cô đã làm. Không phải cô đã chờ đợi anh suốt bao nhiêu năm sao? Không phải cô đã nói...
Anh là một con lừa. Không gì có thể giải thích hay biện minh cả. Anh đã đoan chắc... và rồi anh đã lợi dụng... và...
Ngay cả trong những giấc mơ điên rồ nhất của mình, anh cũng chưa bao giờ hình dung cô đang ở xa tận đâu đó ba trăm dặm về phía Bắc, chịu đựng việc mang thai ngoài ý muốn, và cái thai đó sẽ sớm trở thành một đứa trẻ vô thừa nhận.
Anh đã bảo cô báo cho anh nếu chuyện này xảy ra. Tại sao cô không viết thư? Tại sao cô không nói gì cả?
Anh nhìn xuống hai bàn tay mình. Trông chúng thật xa lạ, khi anh cử động các ngón tay, các cơ thắt lại và lóng ngóng vụng về.
“Turner?”
Anh có thể nghe thấy tiếng em gái thì thầm gọi tên mình, nhưng không hiểu sao anh không thể đáp lại. Anh có thể cảm thấy cổ họng mình rung lên, nhưng anh không thể nói, thậm chí không thể thở. Tất cả những gì anh có thể xoay xở là ngồi đó như một thằng đần và nghĩ về Miranda.
Đơn độc.
Cô đang đơn độc, và có lẽ sợ hãi. Cô chỉ có một mình, trong khi đáng ra cô đã kết hôn và ngồi ung dung thoải mái trong dinh thự của anh ở Northumberland, tận hưởng bầu không khí trong lành và đồ ăn bổ dưỡng và ở nơi anh có thể để mắt đến cô.
Một đứa bé.
Anh thấy thật nực cười vì trước đây đã luôn nghĩ rằng mình sẽ để Winston gánh vác trọng trách nối dõi tông bây giờ điều anh muốn hơn hết thảy mọi thứ trên đời là được chạm vào cái bụng căng tròn của Miranda, và được bế đứa bé ấy trong vòng tay. Anh hy vọng sẽ là con gái. Anh hy vọng nó sẽ có đôi mắt màu nâu. Anh sẽ chờ kẻ thừa kế sau cũng được. Với Miranda, anh không lo lắng về việc sẽ có thêm một đứa con nữa.
“Anh định sẽ làm gì với nó đây?” Olivia hỏi.
Turner chầm chậm nhấc đầu lên. Em gái anh đang đứng trước anh như một chiến binh, hai tay chống nạnh. “Em nghĩ anh sẽ làm gì với nó nào?” anh đáp trả.
“Em không biết, Turner,” giọng Olivia đã bớt bực dọc hơn. Turner nhận ra đây không phải là đòn trả miếng. Nó không phải sự thách thức. Olivia thật sự không tin là anh có ý định làm điều đúng đắn và cưới Miranda.
Turner chưa bao giờ cảm thấy mình không bằng một thằng đàn ông tầm thường như lúc này.
Với một tiếng thở sâu run rẩy, anh đứng lên và hắng giọng. “Olivia, em sẽ cho anh địa chỉ của Miranda ở Scotland chứ?”
“Rất vui lòng.” Cô bước đến bàn viết và rút một mảnh giấy ra vội vã nguệch ngoạc vài dòng. “Của anh đây.”
Turner cầm mảnh giấy, gập lại nhét vào túi áo. “Cảm ơn em.”
Olivia tỏ vẻ mỉa mai không đáp lại.
“Anh sẽ không gặp em trong một thời gian, anh nghĩ vậy.”
“Ít nhất bảy tháng, em hy vọng thế,” cô vặn lại.
Turner băng qua nước Anh lên tới Edinburgh, hoàn tất hành trình trong khoảng thời gian đáng kinh ngạc bốn ngày rưỡi. Khi đến được thủ đô của Scotland, anh kiệt sức và đầy bụi đường, nhưng điều đó dường như không thành vấn đề. Mỗi ngày Miranda bị bỏ mặc một mình là một ngày cô ấy có thể... quỷ thật, anh không biết cô có thể làm gì, nhưng anh không muốn biết.
Anh kiểm tra địa chỉ lần cuối cùng trước khi tiến lên thềm nhà. Ông bà Miranda sống trong một ngôi nhà khá mới, toạ lạc ở một khu sạch sẽ lịch sự của Edinburgh. Họ thuộc tầng lớp thượng lưu, anh đã có lần nghe nói, và có vài bất động sản ở xa hơn về phía Bắc. Anh thở phào nhẹ nhõm vì họ đang nghỉ hè ở phía dưới gần biên giới. Anh không thể nào đi tiếp lên tận miền Tây Bắc Scotland nữa. Anh đã kiệt sức rồi.
Anh gõ cửa thật mạnh. Người quản gia ra mở cửa và chào anh bằng thứ tiếng Anh nặng nề khinh khỉnh, kiêu kỳ mà người ta chỉ có thể thấy trong dinh thự của một vị Công tước.
“Tôi đến đây để gặp tiểu thư Cheever,” Turner nói nhanh, rõ ràng.
Viên quản gia nhìn bộ áo quần nhàu nhĩ của Turner vẻ khinh miệt. “Cô ấy không có trong nhà.”
“Vậy sao?” Giọng Turner ngụ ý rằng anh không tin ông ta. Anh không ngạc nhiên nếu cô đã miêu tả anh cho toàn bộ người nhà và ra chỉ thị cho họ chặn anh ở lối vào.
“Ông sẽ phải quay lại vào lần sau. Tuy nhiên tôi sẽ rất vui nếu được truyền đạt lại một lời nhắn nếu...”
“Tôi sẽ đợi.” Turner gạt ông ta sang một bên đi vào một phòng khách nhỏ ngay đại sảnh.
“Hãy đợi đã, thưa ông!” người quản gia phản đối.
Turner rút tấm danh thiếp đưa cho ông ta. Người quản gia nhìn tên anh, nhìn anh, rồi lại nhìn tên anh lần nữa. Rõ ràng ông ta không nghĩ một Tử tước trông lại nhàu nhĩ như thế. Turner mỉm cười giễu cợt. Đã nhiều lần một tước hiệu có thể thuận tiện đến mức đáng khinh như thế đấy.
“Nếu ngài muốn đợi, thưa ngài,” viên quản gia dịu giọng hơn, “tôi sẽ bảo người hầu mang trà đến.”
“Cảm ơn ông.”
Khi viên quản gia rút lui ra cửa, Turner bắt đầu đi loanh quanh trong phòng, chậm rãi ngắm nghía các thứ. Ông bà của Miranda có khiếu thẩm mỹ thật tuyệt vời. Đồ nội thất được hạn chế và bày trí theo phong cách cổ điển, một phong cách dường như chưa bao giờ thô vụng và lỗi thời. Vừa uể oải quan sát một bức tranh phong cảnh, anh vừa trầm ngâm suy nghĩ về điều anh đã nghĩ hàng ngàn lần kể từ khi rời khỏi London, đó là anh sẽ nói gì với Miranda. Viên quản gia không cho gọi lính gác khi nhìn thấy tên anh. Đó là một dấu hiệu tốt, anh cho là vậy.
Trà được mang đến sau vài phút, và khi không thấy Miranda xuất hiện, anh quyết định là ông quản gia này không nói dối về việc cô đang ở đâu. Không vấn đề gì. Anh sẽ đợi bao lâu cũng được. Anh sẽ đi đến cùng - điều này thì anh không nghi ngờ gì cả.
Miranda là cô gái lý trí. Cô biết thế giới này sẽ đầy lạnh lùng và thù địch đối với những đứa con ngoài giá thú. Và mẹ của chúng. Cho dù cô giận dữ với anh ra sao - mà cô sẽ làm thế, điều đó anh cũng không có gì phải nghi ngờ - thì cô vẫn không muốn con mình sống một cuộc đời khó khăn như thế.
Nó cũng là con của anh. Nó xứng đáng được che chở bảo vệ dưới cái tên của anh. Và cả Miranda cũng vậy. Anh thật sự không thích cái ý nghĩ cô sẽ tiếp tục tự xoay xở thêm nữa, ngay cả khi ông bà cô đã đồng ý cho cô nương náu trong suốt khoảng thời gian bất tiện này.
Turner đã ngồi uống trà chừng nửa giờ, ăn hết ít nhất sáu cái bánh nướng được mang tới cùng với trà. Hành trình từ London quả là rất dài, và anh không hay dừng lại để ăn uống dọc đường. Anh đang ngạc nhiên vì mấy cái bánh này ngon hơn bất cứ thứ gì anh được ăn ở nước Anh thì nghe thấy tiếng cửa trước mở.
“MacDownes!”
Giọng Miranda. Turner đứng dậy, một cái bánh đang ăn dở vẫn còn đung đưa trên mấy ngón tay. Tiếng bước chân trong sảnh, đoán chừng là của người quản gia.
“Bác có thể cầm hộ cháu mấy cái bọc này không? Cháu biết mình nên bảo họ gửi về nhà, nhưng cháu quá nôn nóng.”
Turner nghe thấy tiếng các gói đồ chuyền tay, tiếp theo là giọng của người quản gia. “Tiểu thư Cheever, tôi phải thông báo rằng cô có một vị khách đang đợi trong phòng khách nhỏ đấy ạ.”
“Khách ư? Cháu à? Thật là lạ. Chắc là người nhà Macleans. Cháu vẫn thường giao lưu với họ khi ở Scotland, và chắc chắn là họ đã nghe nói cháu đang ở thành phố.”
“Tôi tin rằng ông ta không phải người gốc Scotland, thưa cô.”
“Thật sao, thế thì ai...”
Turner mỉm cười khi giọng cô ngân dài trong cơn sốc. Anh có thể thấy miệng cô đang há hốc ra.
“Ông ta khăng khăng muốn gặp cô, thưa cô,” MacDownes tiếp tục. “Tôi có danh thiếp của ông ta ngay đây.”
Một khoảng im lặng kéo dài cho tới khi cuối cùng Miranda nói, “Làm ơn bảo ông ta rằng cháu không sẵn sàng tiếp chuyện.” Giọng cô run rẩy rồi sau đấy cô lao thẳng lên cầu thang.
Turner sải bước vào đại sảnh và va phải MacDownes, ông này có lẽ đang tận hưởng cái ý tưởng được ném anh ra ngoài.
“Cô ấy không muốn gặp ngài, thưa ngài,” viên quản gia ngâm nga nói, không giấu nổi nụ cười.
Turner gạt ông ta qua. “Chết tiệt, cô ấy sẽ gặp.”
“Tôi không nghĩ vậy, thưa ngài.” MacDownes túm lấy áo anh.
“Xem này, ông bạn,” Turner nói, cố gắng cho giọng nghe thật lạnh lùng, nếu cách ấy có thể hiệu quả. “Ta không thích đánh ông đâu.”
“Và tôi cũng không thích đánh ngài đâu.”
Turner quan sát ông lão với vẻ khinh bỉ. “Tránh đường cho ta.”
Viên quản gia khoanh hai tay trước ngực và đứng im tại chỗ.
Turner quắc mắt với ông ta và giật áo khoác ra, sải bước đến chân cầu thang. “Miranda!” anh hét lên. “Xuống đây ngay! Ngay bây giờ! Chúng có có chuyện cần thảo...”
Hự!
Chúa lòng lành, lão quản gia đấm thẳng vào quai hàm anh. Sững sờ, Turner vuốt chỗ thịt mềm. “Ông điên à?”
“Không hề, thưa ngài. Tôi lấy làm hãnh diện với công việc của mình.”
Viên quản gia thủ thế chiến đấu với vẻ thoải mái và duyên dáng của một tay đấm chuyên nghiệp. Nhưng dù Miranda có thuê một tay võ sĩ quyền anh chuyên nghiệp làm quản gia thì cũng mặc xác.
“Nghe này,” Turner nói bằng giọng hòa giải. “Tôi cần nói chuyện với cô ấy ngay lập tức. Chuyện cực kỳ quan trọng. Danh dự của quý cô ấy đang bị đe dọa.”
Hự! Turner quay cuồng sau cú đấm thứ hai.
“Cú này, thưa ngài, là vì lời bóng gió rằng tiểu thư Cheever kém danh giá.”
Turner nheo mắt vẻ đe dọa nhưng kịp quyết định rằng mình sẽ không có cơ hội khi đối đầu với lão quản gia điên khùng của Miranda, nhất là khi anh vừa mới lãnh hai đấm tối tăm mặt mũi thế này. “Hãy nói với cô Cheever,” anh gay gắt, “rằng tôi sẽ trở lại, và quỷ tha ma bắt, tốt hơn hết là cô ấy nên tiếp tôi.” Anh giận dữ sải bước ra khỏi nhà, xuống bậc thềm trước cửa.
Tức lộn ruột khi nhóc con đó dám từ chối gặp mình, Turner quay lại nhìn ngôi nhà. Cô đang đứng cạnh một cửa sổ mở ở tầng trên, mấy ngón tay che miệng vẻ lo lắng. Turner quắc mắt nhìn cô và rồi nhận ra mình vẫn đang cầm nửa cái bánh ăn dở.
Anh quăng nó cửa sổ thật mạnh, trúng vào ngực cô.
Anh cảm thấy thật hể hả.
24 Tháng tám 1819
Ôi trời!
Mình chưa bao giờ gửi lá thư ấy, dĩ nhiên là thế. Mình đã dành cả một ngày để hoàn thành nó, và rồi đến khi mình đã sẵn sàng gửi thì nó lại trở nên không cần thiết nữa.
Mình không biết nên khóc hay cười nữa.
Và bây giờ Turner ở đây. Hẳn là anh ấy đã dùng vũ lực để lôi sự thật - hoặc đúng hơn, điều từng là sự thật - từ miệng Olivia. Dù thế nào đi nữa, cô ấy cũng sẽ không bao giờ phản bội mình. Tội nghiệp Livvy. Anh ấy có thể vô cùng đáng sợ khi nổi giận.
Hình như anh ấy vẫn tức giận. Anh ấy đã ném một cái bánh nướng vào mình. Một cái bánh nướng! Thật khó mà hiểu nổi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...