Nhật Ký Báo Thù Của Ảnh Hậu Trùng Sinh


Dáng người Cung Dịch cao ráo, áo chữ T màu trắng của trại huấn luyện, vốn dĩ anh mặc cũng đã rộng thùng thình, sau đó để Cố Kiều Niệm mặc vào thì nó trực tiếp trở thành cái váy luôn.

Trên thực tế, lúc này Cố Kiều Niệm trông không có ngầu đến thế.

Đôi tai nhọn ửng đỏ phản bội cô.

Cô đứng dậy muốn nhanh chóng đi vào nhà vệ sinh.

Nhưng ngay khi cô đứng lên, Cung Dịch đã túm cô lại và ôm chặt lấy cô.

"Cung Dịch!"
Cố Kiều Niệm thốt lên.

"PD, nếu chị mặc bộ đồ tập của tôi sớm hơn...!thì có lẽ tôi đã chẳng có lòng dạ nào mà đi tập luyện rồi."
Cố Kiều Niệm: "..."
"Cậu thử dám không có lòng dạ nào mà đi tập luyện xem!"
Cố Kiều Niệm hất tay anh ra.

Cô cầm lấy điện thoại di động mình, đi vào phòng tắm với đôi tai đỏ bừng.

Cung Dịch vẫn luôn mỉm cười.

Anh đã cười từ tối qua đến giờ.

Cảm thấy số lần anh cười gần như còn nhiều hơn số lần anh cười trong suốt cuộc đời mình.

Cung Dịch quay người lại.

Gối đầu mà Cố Kiều Niệm gối.

Trên đó, có mùi hương của Cố Kiều Niệm.

Cung Dịch nhắm mắt lại.

Vui vẻ, anh thật sự rất vui vẻ.

Có điều...!
Hôm nay Cung Dịch còn định trước khi Cố Kiều Niệm rời đi thì tự mình nói với cô về việc giải nghệ của mình.

Mặc dù cửa phòng tắm đã khóa.

Nhưng Cố Kiều Niệm vẫn tắm gội rất nhanh.

Không có dám từ từ hưởng thụ.

Khi tắm xong.


Cô mặc áo choàng tắm, sau đó vừa lau tóc vừa gọi điện cho Chu Chu.

Buổi sáng, cô đã gửi một tin nhắn wechat cho Chu Chu.

Nói là muốn lùi lại lịch trình.

Nhưng Chu Chu lại trả lời.

Gửi hơn bốn mươi cái tin nhắn.

Trong đó có ba mươi tin mà cô cũng không rõ chúng từ đâu ra nữa.

Nhiều năm qua, tin tức về việc người phụ nữ giàu có bị con chó sói nhỏ lừa gạt đến mức phá sản.

Trong đó còn xen lẫn một số tin tức như thế hệ nhà giàu thứ hai đóng vai người si tình, chơi đùa một diễn viên nhỏ, cuối cùng hại diễn viên nhỏ đến mức nhà tan cửa nát.

Cố Kiều Niệm vô cùng bất lực.

Sau khi cuộc gọi được kết nối, vài giây sau Chu Chu trả lời.

"Chị không sao chứ?" Chu Chu hỏi.

"Hả?" Cố Kiều Niệm có hơi nghi hoặc, sau đó cô mỉm cười nói: "Cung Dịch cũng không phải là một kẻ lưu manh, chị có thể làm sao được chứ?"
"Quả nhiên là chị đã ở bên Cung Dịch!" Tiếng của Chu Chu đều là cắn răng mà nói ra.

"Chị thừa nhận, là chị mê muội!" Cố Kiều Niệm bất đắc dĩ nói.

"Chị vừa mới biết đúng không?" Chu Chu cứng họng: "Việc Cung Dịch giải nghệ cũng được hai người thương lượng với nhau cả rồi?"
Nụ cười trên mặt Cố Kiều Niệm đông cứng lại.

"Giải nghệ sao?"
Chu Chu sửng sốt một chút: "Chị không biết sao? Cung Dịch đã giải nghệ rồi.

Tổ chương trình cũng đã biết rồi.

Dự tính hôm nay hay ngày mai sẽ công bố.

Các kênh bình chọn của anh ấy đều đóng lại rồi."
"Cậu ta tự ý xin giải nghệ sao?" Giọng của Cố Kiều Niệm đã lạnh đi.

"Chắc thế."
"Chị biết rồi." Cố Kiều Niệm hít sâu một hơi: "Mua chuyến bay gần nhất cho chị, chị sẽ giải quyết chuyện ở đây một chút, sau đó sẽ đến sân bay."
"Kiều..."
Chu Chu còn muốn nói thêm.


Nhưng Cố Kiều Niệm đã dứt khoát cúp điện thoại.

Khi Chu Chu gọi lại, Cố Kiều Niệm không bắt máy.

Cô bước ra khỏi phòng tắm.

Cung Dịch đang trả lời điện thoại.

Cố Kiều Niệm liếc nhìn anh rồi bước ra ngoài.

Theo hiểu biết của cô về Cung Dịch, quần áo của cô không thể mặc được nữa, anh sẽ chuẩn bị quần áo mới cho cô.

Trong phòng khách, không có bất ngờ gì.

Cô nhìn thấy một vài chiếc túi giấy sang trọng nhãn CC màu đen.

Cố Kiều Niệm cầm nó lên và quay trở lại phòng ngủ.

Lúc này, Cung Dịch đã nhận ra rằng có điều gì đó không ổn với Cố Kiều Niệm.

"Chị à…"
Cố Kiều Niệm phớt lờ anh, quay trở lại phòng tắm và khóa cửa lại.

Mặc bộ quần áo mà Cung Dịch đã mua.

Anh thực sự hiểu rõ kích thước của cô đến mức bên trong và bên ngoài đều vừa vặn.

Cố Kiều Niệm nhìn mình trong gương.

Gương mặt vừa rồi rõ ràng là rạng rỡ.

Lúc này, đỉnh đầu đã bị mây mù che phủ.

Quả nhiên.

Sắc đẹp ảnh hưởng đến khả năng phán đoán của một người.

Cô đã bị lừa một lần.

Sau khi sống lại, suýt chút nữa lại giẫm vào vũng nước đục.

Cố Kiều Niệm hít thở sâu.

Mở cửa phòng tắm và bước ra ngoài.


"Chị biết rồi hả?"
Cung Dịch cũng mặc quần áo, vừa thấy cô bước ra thì anh chủ động hỏi.

"Tại sao?" Cố Kiều Niệm ngước mắt lên nhìn anh, nghiêm túc hỏi.

"Bởi vì thần tượng không thể yêu đương." Cung Dịch đáp.

Trái tim của Cố Kiều Niệm đột nhiên như bị thứ gì đó đâm vào.

Câu này là do cô nói với Cung Dịch...!
"Vì cái loại lý do này sao?"
Cung Dịch đi về phía Cố Kiều Niệm.

Ngay lập tức Cố Kiều Niệm thể hiện sự phản kháng đỉnh điểm, cô giơ tay lên ngay lập tức để làm động tác ngăn chặn.

Cung Dịch mím khóe miệng.

"Chị đã hứa sẽ cho tôi một cơ hội và tha thứ cho tôi mà."
Đồng tử của Cố Kiều Niệm run rẩy dữ dội.

Vì thế...!
Đêm trước hôm biểu diễn, anh đến tìm chính mình là cố ý đặt bẫy lừa chính mình để mở đường thoát cho việc giải nghệ này sao?
Cố Kiều Niệm mỉm cười.

Nụ cười đến hoang đường làm sao.

"Tôi cũng quá là nực cười rồi..."
Đột nhiên Cung Dịch cảm thấy hoảng sợ.

"Niệm Niệm..."
"Cung Dịch, cậu có biết cậu đã từ bỏ điều gì không?" Cố Kiều Niệm ngắt lời anh: "Thật đấy, tối qua tôi đã nghĩ đâu vào đấy rồi.

Tôi chẳng màng cậu đến từ cái nhà quyền thế nào, giữa chúng ta có cái khoảng cách không thể vượt qua nào, tôi sẵn sàng cùng cậu đối mặt hết.

"
Đôi mắt Cố Kiều Niệm đỏ hoe, nước mắt cô lăn dài.

Giọng cô nghẹn ngào.

"Thậm chí tôi đã nghĩ, nếu thật sự không được, thì tôi sẽ cướp cậu ra khỏi gia đình quyền thế đó.

Sau này cậu ở trên vị trí đứng đầu của mình, tôi ngoan ngoãn đi đóng phim, thì chúng ta vẫn có một tương lai tốt đẹp.

Ngay cả khi cần phải giấu giếm mối quan hệ này, tôi cũng bằng lòng!"
"Cậu có biết tôi khó khăn thế nào khi quyết định như vậy không?"
Cố Kiều Niệm không biết.

Cung Dịch thật sự là ai?
Trong mắt cô.

Việc Cung Dịch giải nghệ là một hành vi trẻ con và vô trách nhiệm của chàng công tử.


Anh đã từ bỏ tiền đồ trong tầm với của mình.

"Thế mà tôi lại để loại người như cậu tiến vào nửa đời sau của cuộc đời mình nữa?"
Cố Kiều Niệm mỉm cười và hạ mí mắt xuống.

Những chữ "nửa đời sau của cuộc đời mình".

Như thể hai lưỡi dao sắc bén xuyên qua Cung Dịch.

"Thôi vậy Cung Dịch, tôi không muốn tìm một đứa trẻ ngây ngô suốt ngày cần tôi phải dỗ dành, thứ tôi cần là..."
Cố Kiều Niệm lại nghẹn ngào.

Việc Cung Dịch giải nghệ là một đòn đả kích quá lớn đối với cô.

Rốt cuộc, cô đã thay đổi hoàn toàn quỹ đạo cuộc đời của Cung Dịch.

Vốn dĩ anh có thể đã tỏa sáng trên sân khấu.

Vốn dĩ anh đã có thể được hàng ngàn người yêu thích.

Không còn nữa.

Tất cả đều không còn nữa.

Chỉ vì muốn yêu mình...!
Cố Kiều Niệm hoàn toàn không thể chấp nhận được.

"Không phải như chị nghĩ đâu, ngoan nào, chị nhìn tôi đi." Cung Dịch cố gắng trấn định Cố Kiều Niệm.

"Cậu cũng không cần nói cái gì nữa."
Cố Kiều Niệm đẩy tay của Cung Dịch ra.

Cô từ chối tiếp tục nói chuyện.

Không cần biết Cung Dịch nói gì, anh cũng đã giải nghệ rồi!
Cô hít một hơi thật sâu và nhanh chóng ổn định lại cảm xúc sắp sụp đổ của mình.

"Sau này đừng tìm tôi nữa." Cố Kiều Niệm lạnh nhạt nhìn Cung Dịch: "Tôi đột nhiên hiểu ra rồi.

Cậu không thể suy nghĩ như một người bình thường được, vì vậy cậu không thể hiểu được niềm vui nỗi buồn của tôi là vì lí do gì, buông tha cho tôi đi."
Cung Dịch choáng váng.

Cố Kiều Niệm trơ mắt nhìn ánh sáng trong mắt Cung Dịch.

Trong khi cô nói câu nói đó, anh không thể suy nghĩ như một người bình thường được, ánh sáng đó đột nhiên biến mất.

"Đúng vậy."
Cung Dịch nhìn cô.

Anh dần bình tĩnh trở lại.

"Hóa ra là chị đã biết cả rồi...".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui