Nhật Ký Báo Thù Của Ảnh Hậu Trùng Sinh


Bạn đã từng bị một người nào đó, hay là bị một câu nói nào đó đánh vào linh hồn chưa?
Bên trong phòng tổng thống, có nguyên một chiếc cửa sổ sát đất.

Ánh sáng rực rỡ của thành phố vào ban đêm đều được thu vào trong mắt.

Ở trên mặt biển phía xa xa kia, có lẽ đang diễn ra một cuộc trận vui chơi hết mình.

Pháo hoa phóng thẳng vào bầu trời đêm, sau đó nở rộ thành một bông hoa lửa rực rỡ.

Cố Kiều Niệm thở hổn hển.

Đôi mắt xinh đẹp, mang theo vẻ lo sợ và luống cuống, nhìn vào Cung Dịch đang hôn lấy cô.

Dường như Cung Dịch không hề gấp gáp.

Anh rất kiên nhẫn, dịu dàng khiêu khích hôn lên Cố Kiều Niệm.

Anh đang chờ Cố Kiều Niệm đáp lại.

Tư Bắc đã từng nói.

Thế giới của Cung Dịch vĩnh viễn là một chiến trường.

Mà từ đầu tới cuối, anh là người duy nhất giành thắng lợi.

Anh chưa từng nhượng bộ hay thỏa hiệp.

Nhưng mà...!
Anh không giống như vậy khi đối diện Cố Kiều Niệm.

Anh có vô số cách, để có thể giam cầm Cố Kiều Niệm ở bên người, coi như con mồi bị săn mà thỏa thích hưởng thụ.

Nhưng mà Cung Dịch không muốn như vậy.

Giống như sau khi công diễn kết thúc, nụ hôn kia của Cố Kiều Niệm, dán son môi lên môi anh, thật ra anh không hề hoàn toàn lau đi.

Nếu cái này để người khác nhìn thấy thì khó tránh khỏi sẽ không bị suy đoán thành cái gì.

Theo lẽ thông thường thì Cung Dịch ước gì làm cho tất cả mọi người đều biết, Cố Kiều Niệm là của anh.

Nhưng anh vẫn lau sạch son môi đi.

Anh trân quý Cố Kiều Niệm, cũng trân quý sự nghiệp mà cô yêu quý.

Làm cô là một chuyện.

Hủy hoại cô lại là một chuyện khác.

“Chị ơi, có thể giúp tôi một chút được không?”
Ở bên tai của Cố Kiều Niệm, lại vang lên tiếng nói của Cung Dịch lần nữa.

Anh đang nhắc nhở cô.


Tôi muốn chị nguyện ý.

Linh hồn của Cố Kiều Niệm cũng vì thế mà run rẩy kịch liệt.

Đáng lẽ ra phải từ chối.

Cố Kiều Niệm mày cần phải từ chối.

Cô nhắc nhở chính mình ở trong lòng hết lần này đến lần khác.

Nhưng mà...!
Linh hồn lại không cho con tim và lí trí của cô tâm có quá nhiều cơ hội để suy tính.

Cô nói không nên lời.

Mà lại đặt nụ hôn cực nóng lên Cung Dịch.

Khóe miệng của Cung Dịch lập tức giương lên, một tay của anh nắm lấy eo thon của cô, ôm cô vào trong ngực, đáp lại sâu hơn cho nụ hôn như câu trả lời này.

Một cái tay khác thì vươn qua đỉnh đầu cô.

Nắm chặt lấy tay của cô, nhẹ nhàng tách ngón tay của cô ra, lại là một cảm giác nghi thức cực mạnh khi mười ngón đan chặt vào nhau.

Đến đây.

Cung Dịch khi nhận được sự đáp lại và cho phép liền thay đổi từ việc trêu chọc dịu dàng như chuồn chuồn lướt nước như vừa nãy.

Vẻ yêu kiều thơm ngọt của Cố Kiều Niệm, giống như kịch độc chết người.

Chỉ là một nụ hôn thôi, đã nhanh chóng xâm nhập vào toàn bộ mạch máu của anh.

Lửa từ kịch độc bùng cháy lan khắp cả thảo nguyên.

Thiêu đốt cả thể xác lẫn linh hồn của anh.

Bên trong mùi hương nồng nào, sự mềm mại và nóng như lửa đốt, anh bắt đầu điên cuồng công thành chiếm đất.

Ăn tủy biết vị.

Đây là trải nghiệm tuyệt diệu mà Cung Dịch chưa từng có bao giờ.

Anh hoàn toàn sa vào trong đó.

Trong mắt, trong đầu, trong lòng, có thể nghĩ đến hay có thể nhìn thấy, ngoài Cố Kiều Niệm ra, cũng chỉ có Cố Kiều Niệm.

Tinh lực của người thanh niên tinh lực là dùng không hết.

Thời gian trôi qua từng chút một.

Ánh đèn neon của thành phố đều đã tắt.

Ánh sáng trong phòng dần dần chuyển thành màu đen.


Cố Kiều Niệm bắt đầu nhỏ giọng khóc sụt sùi cầu xin tha thứ.

Âm thanh run rẩy như thể đang ở bờ vực sắp vỡ vụn.

Tên sói con thế mà sẽ dỗ dành.

Giọng nói dịu dàng cũng ra gì đó.

Nhưng một chút ý định muốn tha cho cô cũng không có.

Cứ như vậy.

Cố Kiều Niệm vốn dĩ phải ngồi máy bay đi đến phương Bắc vào sáng sớm ngày mai.

Trước lúc máy bay cất cánh, mới có cơ hội thở dốc.

Mê man mà thiếp đi trong ngực của Cung Dịch.

“Chuyện chuyến bay để tôi giải quyết.”
Cung Dịch nở nụ cười ấm áp như nắng xuân, vô cùng cưng chiều.

Vừa nói, vừa cúi đầu, hôn lên đôi mi còn vươn nước mắt của Cố Kiều Niệm.

“Ngủ đi.”
Cố Kiều Niệm lẩm bẩm một câu gì đó.

Cung Dịch không nghe được rõ ràng.

Có lẽ là...!
Chó con gì đó?
Sói chính là sói?
Mặc kệ cô xem mình thành cái gì, chó cũng được, sói con cũng được.

Tóm lại.

Cố Kiều Niệm là của anh rồi!
Cung Dịch nhìn vào Cố Kiều Niệm, trong ánh mắt lấp lánh ánh sáng.

Lúc trước Cung Dịch luôn cảm thấy sắc đẹp không có gì thú vị.

Bây giờ anh đã biết.

Sắc đẹp làm sao mà không thú vị được chứ.

Sắc đẹp, cũng phải xem là sắc đẹp của ai ~
Bên ngoài cửa sổ sát đất, tia nắng ban mai dần xuất hiện.

Cung Dịch cầm điều khiển từ xa, kéo màn cửa lại.


Sau đó, ôm lấy Cố Kiều Niệm mà cùng cô thiếp đi.

Cố Kiều Niệm mệt mỏi đến thảm luôn rồi.

Lúc tỉnh lại, cuống họng cũng hơi đau.

Bởi vì Cung Dịch trước khi ngủ, đã kéo màn cửa lại, lúc này bên trong căn phòng vẫn một màu đen kịt như cũ.

Làm cho Cố Kiều Niệm mới đầu còn hơi sững sờ.

Sau một hồi phản ứng lại, ký ức liền bắt đầu tuôn trào mãnh liệt.

Chút buồn ngủ sau cùng của Cố Kiều Niệm lập tức biến mất.

Nhưng mà, ngoài ý muốn đó chính là, cô cũng không có hoảng hốt lo sợ quá nhiều.

Bởi vì cô từ sớm đã không tránh né việc mình mê muội Cung Dịch.

Cung Dịch ôm cô ngủ, Cố Kiều Niệm cẩn thận di chuyển để đi lấy điện thoại, xem giờ giấc.

Nhưng cô vừa mới cử động.

Cung Dịch liền tỉnh dậy.

Đồng thời lập tức tóm cô trở về.

Đổi thành hai tay vòng lấy eo của cô, cọ cọ mặt vào cổ của cô.

“Lại muốn chạy sao? Lần này chuẩn bị để lại bao nhiêu tiền?”
Cố Kiều Niệm dở khóc dở cười.

“Không chạy, tôi lấy điện thoại để xem thời gian!”
Cung Dịch cũng không nói gì, đưa một cái tay kéo màn cửa kéo ra.

Ánh sáng từ bên ngoài cửa sổ tràn vào trong phòng.

Anh dùng bàn tay che lại mắt của Cố Kiều Niệm.

Vẻ thân mật của anh đối với Cố Kiều niệm, tự nhiên như đó là chuyện hiển nhiên.

Trong lòng Cố Kiều Niệm không biết làm sao, nhưng sự vui vẻ lại chiếm nhiều hơn.

Ai mà không muốn được đối tượng mà mình mê mệt, chăm sóc từng li từng tí như vậy chứ?
“Cậu chứ ngủ tiếp đi, tôi đi tắm.” Cố Kiều Niệm nói.

Nói đến đây.

Cung Dịch liền không buồn ngủ nữa.

Lập tức mở mắt ra.

“Tôi cũng đi tắm.”
Cố Kiều Niệm lập tức luống cuống, xoay người chặn lại miệng của Cung Dịch, nhìn anh với vẻ cảnh cáo: “Anh Dịch, cậu tha cho tôi đi!”
Cung Dịch nhìn vào cô, sau đó bật cười.

“Không có kinh nghiệm gì, tối hôm qua… có chút không không chế được, lần sau tôi sẽ chú ý.”
Mặt của Cố Kiều Niệm lập tức đỏ lên đến mang tai.

“Ai có lần sau với cậu chứ? Buông tay!”
Cố Kiều Niệm tránh đi ánh mắt của Cung Dịch, vỗ vỗ cánh tay của anh.


Tên nhóc này nhìn thì có vẻ gầy.

Nhưng lại cường tráng.

Đường cong cơ bắp cánh tay cũng không cần quá đẹp đâu.

“Chị hôn tôi một cái, tôi sẽ buông tay ngay.”
Cố Kiều Niệm: “...”
“Không hôn cũng không sao, tôi ôm chị…”
Không đợi cho Cung Dịch nói xong cậu ôm chị vào phòng tắm, Cố Kiều Niệm lập tức hôn.

Thật đến không kịp rồi.

Chuyến bay của ngày hôm nay trực tiếp bị Cung Dịch trì hoãn đến ban đêm.

Cô cũng không muốn, đến cả ban đêm cũng không đi được.

Vẫn còn tốt, bộ phim làm khách mời kia, ngày mai mới quay.

Lúc đầu cô định đi đến đó vào hôm nay, vì muốn thích nghi với môi trường trước.

Bằng không thì…
Đúng là vì sắc đẹp mà hỏng việc mà!
“Ừm ~”
Cung Dịch được hôn như ý nguyện.

Nhưng anh ấy có vẻ vẫn không được hài lòng cho lắm.

“Sớm biết sẽ dễ dàng như vậy, tôi nên quá đáng hơn một chút.”
Mặc dù nói như thế.

Nhưng mà Cung Dịch vẫn buông lỏng tay ra.

Thế nhưng.

Sau đó Cố Kiều Niệm lại mờ mịt.

Làm sao cô đi đến phòng tắm đây?
Quần áo đã không biết đi về đâu rồi.

Hơn nữa xem ra...!
Chắc là không thể mặc được nữa rồi.

Cô lặng im một lát.

Ánh mắt của Cung Dịch đang ở sau lưng, cô gần như có thể tưởng tượng ra được, trên mặt của tên nhóc này bây giờ đang có biểu cảm rất ngứa đòn.

Nhưng mà.

Cố Kiều Niệm không có dễ dàng bị làm khó như vậy.

Cô dùng tấm chăn quấn ngay trước ngực mà ngồi dậy, đôi chân dài vào lúc này liền phát huy được tác dụng.

Chiếc áo phông trắng của Cung Dịch cách đó không xa.

Cô duỗi thẳng chân, dùng chân móc lấy chiếc áo thun qua.

Sau đó khoác vào ngay trước mặt Cung Dịch.

Một loạt động tác như nước chảy mây trôi, còn lộ một chút ngầu..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận