Nhật Ký 10 Năm Đơn Phương

Mùa thu năm 2008.

"Tớ thích cậu."

Phù, cuối cùng tôi cũng đã nói ra tình cảm của mình với người con trai ấy.

Tuấn nhìn tôi với ánh mắt ngạc nhiên. Có lẽ cậu cũng không bao giờ nghĩ tới chuyện một con nhỏ xấu xí quê mùa như tôi, hôm nay lại can đảm thổ lộ với cậu.

"Cậu đùa à ?"

Tuấn không tin. Cũng phải thôi, tin sao được. Chúng tôi quá khác biệt, từ thành tích học tập cho tới hoàn cảnh gia đình. Tất cả mọi thứ tôi không sánh được với cậu. Nhưng điều đó không làm tôi nản lòng, tôi vẫn âm thầm thích cậu, dù cho hiện thực phũ phàng thế nào.

Tôi mím chặt môi, khẳng định chắc nịch: "Tớ không đùa. Tớ thích cậu là thật. Hơn nữa còn thích từ lâu rồi."

Tuấn không nhìn tôi nữa. Tôi không biết tại sao, nhưng chắc có lẽ cậu ấy ngại.

"Từ khi nào ?"

"Vào ngày đầu tiên lớp 10."

Tuấn gật gù: "Cũng khá lâu nhỉ ? Cậu không chán sao ?"

Tôi bất ngờ. Cậu đang nói gì vậy ? Chán ư ? Tại sao Tuấn lại hỏi tôi một câu hỏi khó hiểu đến như thế ?

"Ý cậu là sao ? Tớ không hiểu."

Tuấn bật cười. Trong một giây nào đó, tôi cảm thấy nụ cười ấy có một phần chế giễu. Lòng tôi bất giác trùng xuống.


"Tớ không biết cậu là ai, học lớp nào hay tên gì. Vậy tại sao cậu lại đi thích một thằng con trai như tớ ròng rã 3 năm trời ? Chán là chán ở chỗ đó đấy."

Tôi cuối cùng đã hiểu. Tôi thích cậu ấy 3 năm, nhưng chúng tôi chưa từng nói chuyện trong 3 năm. Thâm chí, đây là lần đầu tiên cậu ấy chú ý đến tôi. Nhiều lúc tôi luôn tự hỏi, tại sao mình lại kiên trì với tình cảm này đến vậy. Chả có lí do nào cả, chỉ đơn giản tôi thích Tuấn. Dù cậu ấy còn không biết tôi là ai, dù chúng tôi khác biệt cỡ nào, tôi vẫn lặng lẽ thích.

"Không. Tớ không chán."

"Ừ. Cám ơn cậu."

Tuấn cám ơn tôi. Tình cảm tôi dành cho cậu giống như một loại biết ơn sao ? Hay cậu đang an ủi tôi, sau khi chuẩn bị nói một câu nào đó đau lòng nữa.

Tôi hỏi: "Vậy cậu...đang từ chối tớ ?"

Tuấn cúi xuống kề sát mặt tôi. Tôi cảm nhận được hơi thở của cậu ấy. Đây là lần đầu tiền tôi nhìn cậu ở khoảng cách gần đến thế, nên không giấu khỏi vẻ lúng túng.

"Ừ. Vậy cậu nghĩ tớ sẽ chấp nhận cậu sao ?"

Tôi cảm thấy như có gì nổ ra ở trong đầu. Cậu từ chối rồi, một cách thẳng thừng, không hề cảm thấy hối lỗi chút nào. Tôi đau, đau vô cùng.

Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng cậu sẽ từ chối nhanh gọn lẹ đến thế. Cũng chưa từng dám hi vọng cậu sẽ đáp trả. Nhưng ít ra, không quá đắng cay như bây giờ.

Tôi sắp sửa khóc rồi, nhưng chẳng hiểu sao bật không ra, nước mắt cũng không chảy. Trời ơi, thứ vũ khí lợi hại nhất của tôi giờ cũng chẳng giúp được tôi nữa rồi.

Tôi tính nói nhưng Tuấn đã chen ngang: "Cậu nghĩ mà xem, tớ chẳng biết cậu, chưa từng tiếp xúc với cậu thì làm sao thích cậu được. Còn nữa, tớ sắp thi đại học rồi, không rảnh yêu đương. Vậy nhé."

Hết câu, Tuấn quay lưng bỏ đi. Khoảnh khắc ấy tôi nhận ra, thanh xuân của cậu ấy, từ đầu tới cuối, chẳng hề có tôi.

Cậu ấy không hề biết, suốt 3 năm trung học, luôn có một cô bé ngồi sau cậu trong nhà ăn.

Cậu ấy không hề biết, luôn có một cô bé khẽ nhìn trộm cậu trong thư viện mỗi ngày.

Cậu ấy không hề biết, luôn có một cô bé âm thầm đi theo cậu từ trường về nhà.

Cậu ấy không hề biết, luôn có một cô bé...thích cậu suốt cả thời thanh xuân.

Cậu ấy đi rồi, mang theo tất cả niềm thương nhớ mà ra đi.

Còn tôi, để lại cả một khoảng trời đầy ngây dại mong mỏi.

_______________

Mùa đông năm 2015.

Chúng tôi gặp lại nhau sau 7 năm, từ cái ngày cậu nói câu từ chối.

Đêm nay là Giáng Sinh, tôi cùng bạn trai đi mua sắm. Tôi quen Minh vào năm 2 đại học, cậu ấy ngỏ lời trước.  Lúc đó tôi bị mê hoặc bởi sự ân cần và nhiệt tình của cậu ấy, nên gật đầu đồng ý.

Tôi thích Minh, đó là sự thật. Còn về Tuấn, 7 năm rồi, tôi sẽ không kiên trì ngốc nghếch nữa đâu.


Minh nới lỏng bàn tay đang nắm chặt tay tôi ra, anh nói: "Em chờ anh chút. Anh đi mua nước."

Tôi mỉm cười trìu mến gật đầu. Tháng 12 ở Hà Nội khá lạnh, anh sợ tôi bệnh nên tháo khăn quàng cổ màu đỏ sẫm mà quàng lên cho tôi. Tôi vô thức cảm thấy hạnh phúc.

Hóa ra, yêu đương là cảm giác này.

Thoáng chốc tôi lại nghĩ tới Tuấn. Nếu như năm đó Tuấn cho tôi cơ hội, chắc giờ đây người đang quàng khăn cho tôi là cậu, chứ không phải Minh.

Nhưng cuộc đời làm gì có nếu như. Ai cũng nói nên trân trọng người trước mắt. Vì thế tôi trân quý tình cảm dành cho Minh, và về phần Tuấn, nó nằm ở vị trí đặc biệt nhưng có lẽ đã bị thời gian chôn vùi.

Chờ Minh, tôi ngó nghía xung quanh. Tấp nập và đông đúc quá. Ấy vậy mà, giữa một biển người rộng lớn, tôi thấy nụ cười của cậu ấy lúc ẩn lúc hiện, tay trong tay với một cô gái khác.

Tuấn đã có bạn gái. Tôi cũng đã có bạn trai.

Tôi thấy họ dắt nhau vào nhà hàng gần đó. Tuấn ra ngoài vì phải nghe điện thoại. Cậu ấy bất chợt lướt qua tôi, vẫn là mùi hương quen thuộc năm nào. Và đột nhiên, cậu quay đầu nhìn lại.

"Chờ đã, chúng ta từng gặp nhau chưa ?"

Tôi giật mình. Cậu ấy nhận ra tôi sao ? Tôi nên khẳng định hay phủ nhận ?

"Tôi không chắc."

Tuấn bỏ dở cuộc điện thoại, cậu ấy tiến tới gần tôi, nhìn tôi kĩ hơn một chút.

"Tôi nhớ đã từng gặp cậu đâu đó rồi."

Thấy Tuấn cứ ngờ ngợ, tôi nói luôn: "Năm lớp 12, ngày cuối cùng, tôi là cô gái duy nhất tỏ tình với cậu."

Tuấn khựng lại, rồi cậu mỉm cười.

"Đúng rồi. Cô gái xa lạ."


Xa lạ ? Nghe thật đáng buồn.

7 năm không gặp, cậu vẫn như xưa. Vẫn là khuôn mặt ấy, khí chất ấy, không ai sánh bằng.

Tuấn lại nói: "Lâu quá không gặp, cậu vẫn còn thích tôi chứ?"

Tôi từ tốn đáp: "Chuyện cũ rồi, nhắc lại làm gì."

"Khoan đã, nếu có cơ hội, chúng ta có thể gặp mặt không ?"

Tuấn đưa cho tôi tấm danh thiếp. Tôi nhìn sơ qua rồi trả lại, cười nhẹ: "Không cần đâu. Tôi nghĩ chúng ta không có cơ hội ấy."

"Vậy chi ít cũng cho tôi biết tên cậu chứ."

Tôi toan bỏ đi thì nghe được câu này của cậu. Sao 7 năm trước cậu không dịu dàng với tôi như thế ? Sao ông trời lại trêu ngươi tôi đến như vậy ?

Tôi cố kìm nén cảm xúc: "Bỏ đi. Sau này chúng ta cũng chẳng còn gặp lại, cứ coi như tình cảm năm đó là một chút hoài niệm đi. Chào cậu."

7 năm trước cậu quay lưng đi. 7 năm sau tới lượt tôi.

Nói ra lời muốn nói, tôi cảm thấy vô cùng thanh thản. Tình cảm thời thanh xuân ngây dại, tôi đã đặt dấu chấm hết trong đêm hôm nay rồi.

Dù cho 10 năm hay 20 năm trôi qua, Tuấn vẫn là người con trai đầu tiên và  duy nhất tôi tỏ tình.

Cám ơn cậu, Trần Anh Tuấn.

Hết.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận