Nhân Vật Phản Diện Kéo Tôi Thành Bạch Phú Mỹ




Trong đầu Phó Thư Dạng nổ "ầm" một tiếng, trong nháy mắt, tất cả sự thận trọng và thờ ơ đều bị đánh tan.

Chưa từng có ai ước, hi vọng anh có thể sống thật tốt.

Trái lại, có rất nhiều người ước, hi vọng anh chết sớm một chút.

Chỉ có người từng chết một lần mới biết lời chúc "sống tốt" này trân quý thế nào.

"Mân Mân..." Phó Thư Dạng lên tiếng, anh mới phát hiện giọng của mình quá khàn.

"Hả?" Hứa Mân đã hoàn toàn say, mơ màng nhìn qua Phó Thư Dạng: "Sao mưa sao băng vẫn chưa tới? Có phải anh gạt em không?"

"Không có, anh không có lừa em." Phó Thư Dạng nắm chặt bờ vai cô, đầu ngón tay đang run nhè nhẹ: "Em nhìn đi, đến rồi."

Hứa Mân chậm chạp ngẩng đầu lên. Quả nhiên cô nhìn thấy vô số đuôi ngôi sao băng đang lóe sáng, lướt vụt qua trên bầu trời, sau đó biến mất ở nơi đèn đuốc rực rỡ phía xa, nhìn giống như là sao băng rơi trên mặt đất, hóa thành neon sáng chói.

Từ trên trời đến dưới đất, đẹp vô cùng.

"Phó Thư Dạng." Hứa Mân bị cảnh đẹp làm rung động, một hồi lâu mới khẽ gọi một tiếng.


Từ đầu đến cuối, ánh mắt của Phó Thư Dạng đều đặt trên người Hứa Mân: "Anh ở đây."

"Anh nhìn kìa, thật là đẹp." Hứa Mân chỉ về phía trước, cảm thán nói: "Thế giới này thật đẹp."

Môi Phó Thư Dạng giật giật: "Ừm."

Em cũng rất đẹp, đẹp hơn cả sao băng, đẹp hơn cả thế giới.
13

"Cho nên anh phải sống thật tốt, cố gắng hưởng thụ thế giới tốt đẹp này." Hứa Mân quay đầu lại, vô cùng chân thành nhìn Phó Thư Dạng, trong màn đêm, đôi mắt của cô sáng lạ thường.

Có lẽ là tất cả sao băng vừa rồi đều rơi vào trong mắt cô.

Cuối cùng, Phó Thư Dạng không nhịn được, tay thoáng dùng lực kéo Hứa Mân vào trong lồng ngực của mình: "Được."
7

Lúc này, Hứa Mân đã say đến mức đầu óc mơ hồ, cô đứng không vững, chỉ muốn tìm điểm tựa, không hề khách khí mà dựa vào trên người Phó Thư Dạng, nói thầm: "Vậy em phải đi ngủ trước đây, ngủ ngon."

Ngày hôm sau, lúc Hứa Mân tỉnh lại, cô mới phát hiện mình đang ở trong một căn phòng xa lạ.

Cô sửng sốt hai phút, sau đó mới nhớ ra đây là nhà mới chuyển tới.

Đêm qua... Hứa Mân không nhớ rõ mình ngủ thế nào, cô chỉ nhớ là Phó Thư Dạng nói dẫn cô đi xem mưa sao băng, đúng là bọn họ cũng nhìn thấy mưa sao băng, nhưng chuyện phía sau nữa thì cô không hề có ấn tượng gì.

Khỏi cần nghĩ cũng biết cô đã ngủ quên ở ban công, sau đó được Phó Thư Dạng bế về.

Vừa vén chăn lên xem, quả nhiên quần áo cũng chưa thay.

Hứa Mân cúi đầu che mặt, đây là lần thứ bao nhiêu rồi?

Mất mặt quá đi!

Cô cầm điện thoại nhìn thời gian, chợt thấy một tin tức liên quan tới mưa sao băng tối qua, Hứa Mân tiện tay bấm vào xem.

Cô nhớ là tối hôm qua cô thật sự đã thấy mưa sao băng, nhưng lại quên mất tình hình cụ thể.

Hình ảnh của mưa sao băng rất đẹp, tin tức đã nói đây là một trận mưa sao băng bất ngờ... Chờ chút, bất ngờ?


Hứa Mân giật mình, đột nhiên rùng mình một cái.

Đúng là buổi tối hôm qua không hề có bất kỳ tin tức nào nói là một lát sẽ có mưa sao băng, trừ Phó Thư Dạng ra, những người khác cũng không biết là có mưa sao băng. Nếu không thì chắc chắn bọn họ sẽ đề nghị buổi tối cùng xem.

Vậy làm sao mà Phó Thư Dạng biết được?

Anh đã lợi hại đến mức có thể dự đoán được mưa sao băng luôn à? Còn lợi hại hơn cả thiết bị luôn?

Đoán trước Phùng Hiểu Chi sẽ hot lên, có thể nói là anh có mắt nhìn tốt.

Nhưng mưa sao băng có thể dựa vào mắt nhìn tốt sao?

Đương nhiên là không thể nào rồi.

Hứa Mân cẩn thận suy nghĩ, quả thật trong sách có miêu tả liên quan tới trận mưa sao băng này.

Cốt truyện trong sách là Hứa Lang và Hàn Thù bị kẹt ngoài thôn quê vì chút chuyện ngoài ý muốn, kết quả đúng lúc gặp được trận mưa sao băng đẹp này.

Ngày hôm sau, thời sự đưa tin nói đây là một trận mưa sao băng bất ngờ, Hàn Thù vì dỗ Hứa Lang vui mà còn nói là trận mưa sao băng này tới để chúc mừng bọn họ.

Nhưng trong sách không có viết ngày cụ thể.

Đây cũng là lí do vì sao Hứa Mân là người xuyên sách nhưng lại không biết tối hôm qua sẽ có mưa sao băng.

Như vậy thì rốt cuộc làm sao mà Phó Thư Dạng biết được?


Trong đầu Hứa Mân hiện lên rất nhiều suy nghĩ nhưng chính mình cũng phủ nhận từng cái.

"Mân Mân." Phùng Hiểu Chi ở bên ngoài gõ cửa: "Cậu dậy chưa?"

"Hả?" Hứa Mân lấy lại tinh thần, nhảy xuống giường mở cửa: "Sao vậy?"

"Sáng nay có tiết, tụi mình đi sớm một chút." Phùng Hiểu Chi ngáp một cái, nói: "Mình sợ cậu không sửa thời gian của đồng hồ báo thức."

"À, mình sửa rồi, vậy đi rửa mặt trước đi." Hứa Mân xoa xoa đầu, sau đó lại bắt lấy Phùng Hiểu Chi: "Cậu... Tối hôm qua Tề Hoằng ở đây à?"

"Nghĩ gì thế?" Phùng Hiểu Chi đỏ mặt: "Tối hôm qua anh ấy về trường học. Mà các cậu đấy, mình vừa về đã thấy hai người ôm ôm ấp ấp ở ban công, tiến triển nhanh vậy?"

Hứa Mân vội buông tay ra: "Không phải... Mình uống say, học trưởng bế mình về phòng thôi."

"Sao mình lại thấy không giống vậy nhỉ?" Phùng Hiểu Chi nhíu mày: "Được rồi, tranh thủ rửa mặt đi, không có nhiều thời gian đâu."

Hai người vội làm vệ sinh cá nhân xong, vừa mở cửa đã thấy Phó Thư Dạng đứng ở cổng, trong tay còn cầm hai túi đồ ăn.

"Dạng thần, anh không cần phải tốt như vậy chứ?" Phùng Hiểu Chi cố ý cười nói: "Em thật cảm động quá đi."

Phó Thư Dạng cười, đưa bữa sáng cho hai người rồi nói: "Hôm nay anh phải đến nhà Kham lão một chuyến, tiện đường đưa các em tới trường."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận