Nhân Vật Phản Diện Kéo Tôi Thành Bạch Phú Mỹ




Hứa Mân chờ tới tối mới thấy Hứa Trạc và Phó Thư Dạng đang đẩy Kham Lý cùng đi ra.

Hứa Trạc thấy Hứa Mân thì hơi sửng sốt, có phần ảo não nhìn xuống văn kiện trong tay mình, muốn nói lại thôi.

Hứa Mân đoán được hắn phải bận rộn vụ án nên chủ động nói: "Cậu không cần để ý tới cháu, cháu và Kham lão trở về trước là được rồi ạ."

Hứa Trạc lại liếc nhìn Phó Thư Dạng, cuối cùng vẫn không nói thêm gì: "Được rồi, vậy mọi người đi đường cẩn thận, đừng ham chơi, về trường sớm một chút, tới nơi thì báo cho cậu một tiếng."

Hứa Mân đáp ứng từng việc rồi chào hỏi nữ cảnh sát xinh đẹp kia một tiếng, sau đó mới rời khỏi cục cảnh sát.

Ngoài cổng, xe của Hà Khôn và Sở Diệp Nhiên đến cùng lúc.

Kim Tịch trèo xuống xe Hà Khôn, đúng lúc nhìn thấy đám người Hứa Mân đang đi ra, cô ấy xông thẳng tới suýt chút đã đụng vào Hứa Mân.


Hứa Mân còn chưa phản ứng kịp thì Phó Thư Dạng đã bước lên hai bước kéo cánh tay Kim Tịch lại, lúc này Hứa Mân mới phát hiện vẻ mặt của Kim Tịch vô cùng tức giận.

"Tỉnh táo chút đi." Phó Thư Dạng trầm giọng nói: "Có chuyện gì thì từ từ nói."

Kim Tịch giận dữ: "Các người đều là đồ khốn! Uổng công tôi tin tưởng các người như vậy mà các người lại lợi dụng tôi, còn bắt tay với nhau để hại cha tôi, các người thật quá đáng!"

Hứa Mân thở dài. Thật ra, bất kỳ cô con gái nào nhìn thấy một mặt không thể tả của cha mình cũng đều rất khó chấp nhận được, huống chi Kim Tịch vừa kính lại vừa sợ Kim Mẫu, phản ứng như vậy cũng là bình thường.

"Chỗ này là cục cảnh sát." Phó Thư Dạng chỉ vào cánh cửa phía sau: "Nói chuyện phải có bằng chứng, em thật sự muốn cố tình gây sự ở chỗ này?"

Kim Tịch nghe vậy càng tức giận hơn: "Anh là học sinh của cha tôi, cha tôi đối xử với anh tốt như vậy..."
1

"Ăn cắp thành quả thiết kế của tôi thì gọi là tốt với tôi à?" Phó Thư Dạng không hề khách khí ngắt lời cô ấy: "Em là một người trưởng thành, có biết quan niệm đúng sai hay không? Em có hiểu cái gì gọi là phạm pháp phạm tội hay không?"

Xưa nay Phó Thư Dạng vẫn luôn bình tĩnh, hiếm khi anh dùng giọng điệu này để nói chuyện với người khác. Có lẽ Kim Tịch bị anh khiển trách nặng như thế nên vừa tức giận vừa đáng thương nhìn về phía Kham Lý.

Kham Lý nhìn cô ấy cũng thấy khó chịu trong lòng, trong lúc nhất thời không biết nên nói gì cho phải, cuối cùng chỉ thở dài một hơi thật sâu.

"Bé Tịch." Lúc này Hà Khôn đi đậu xe xong mới chạy tới khuyên nhủ: "Con đừng kích động, chẳng phải trên đường đã nói là phải tỉnh táo sao?"

Cả người Kim Tịch đều run lên, khí thế của cô ấy tản đi, cuối cùng nói không ra lời. Cô ấy chỉ cảm thấy vừa tức vừa khó chịu, còn cả bất lực.

"Muốn khóc thì cứ khóc đi." Hứa Mân bước tới ôm cô ấy: "Khóc lên sẽ tốt hơn một chút."

Kim Tịch muốn đẩy cô ra nhưng tay vươn ra lại như nhũn đi, cô ấy nhịn một hồi, cuối cùng không nhịn được ôm lấy Hứa Mân gào khóc.


Cô ấy không phải là người không có năng lực phán đoán, chứng cứ vô cùng rõ ràng, cô ấy cũng biết cha mình là hạng người gì, trên đường cũng không ngừng giải thích với Hà Khôn. Cô ấy chỉ đang sợ hãi mà thôi. Mặc dù lúc trước Kim Mẫu cũng đánh Kim Tịch, nhưng hình tượng bên ngoài của ông ta cao lớn như vậy là để chống đỡ cho Kim Tịch, hiện tại đột nhiên sụp đổ, cô ấy cũng không thể không sụp đổ theo.

Kim Mẫu đã bị bắt lại, tạm thời không thể vào thăm, cuối cùng Kim Tịch vẫn bị mọi người hợp sức khuyên về nhà.

Từ sau khi rời khỏi nhà họ Kim, tâm trạng của Kham Lý không hề tốt lên chút nào, cũng không muốn nói chuyện nên trực tiếp tách khỏi mọi người. Hà Khôn đưa Kham Lý về nhà, đám người Hứa Mân ngồi xe của Sở Diệp Nhiên cùng trở về trường học.
2

"Mình đói qua, đi ăn chút gì nhé?" Sở Diệp Nhiên phá vỡ sự im lặng trong xe: "Dạng thần trâu bò như thế, mọi người vui vẻ lên chút được không?"

Mặc dù Kim Tịch rất đáng thương nhưng nói gì thì nói, đây cũng là chuyện vui của Phó Thư Dạng.

Cuối cùng mọi người vẫn chọn đi ăn đồ nướng, Mạnh Thao vừa ngồi xuống đã muốn gọi một thùng rượu, dáng vẻ không say không về.

Phó Thư Dạng nhíu mày nói: "Cậu sẽ uống say nữa."

"Say cũng không sao mà." Mạnh Thao rất vui thay cho anh: "Chuyện vui như vậy đáng để say một bữa."

Sở Diệp Nhiên cũng có: "Say thì say thôi, sợ gì chứ? Dù sao ngày mai cũng không cần lên lớp."


Hứa Mân ngoan ngoãn gọi sữa đậu: "Không sao đâu, mọi người cứ say đi, có em ở đây, không cần sợ."

"Đúng đó!" Mạnh Thao khui chai rượu nhét vào trong tay Phó Thư Dạng: "Hôm nay Dạng thần cậu nhất định phải uống."

Phó Thư Dạng không cho rằng chuyện này có gì đáng mừng, nhưng sống lại một đời, còn có thể nhìn thấy một Mạnh Thao không tim không phổi, còn có thể ngồi chung một bàn uống rượu với Sở Diệp Nhiên, trong lòng anh cũng khó tránh khỏi có chút dao động, cuối cùng vẫn cầm chai rượu.

Người chưa từng mất đi ai đó thì sẽ không hiểu được thời gian bây giờ đáng quý bao nhiêu.

"Dạng thần, dám chắc trò chơi kia cực kỳ lợi hại nhỉ?" Mạnh Thao vừa rót vài ly rượu xuống bụng mà đã bắt đầu nói nhiều hơn: "Nếu không thì Kim Mẫu cũng sẽ không điên lên muốn trộm nó, hiện tại cậu đã lấy về rồi, chính cậu cũng mở công ty đi, chắc chắn sẽ kiếm được tiền."

Hứa Mân biết trò chơi này kiếm được bao nhiêu tiền, nghe vậy thả miếng thịt bò trong tay xuống, ánh mắt sáng rực nhìn về phía Phó Thư Dạng.

"Đúng rồi, cậu mở công ty game đi, bọn mình đều tới làm công cho cậu." Sở Diệp Nhiên không đợi Phó Thư Dạng lên tiếng đã cướp lời: "Kỹ thuật của mình không tốt nhưng mình có thể làm tuyên truyền cho cậu, mình có kinh nghiệm mà, năng lực tiêu thụ của mình rất tốt đó."

Mạnh Thao cũng không chịu lạc hậu: "Mình mình mình, mình biết vẽ, mình không cần chức gì ghê gớm cả, làm một chức họa sĩ nhỏ là được rồi."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui