Nhân Vật Phản Diện Kéo Tôi Thành Bạch Phú Mỹ




Hứa Mân tắt điện thoại nói với Sở Diệp Nhiên: "Học trưởng đang ở cổng trường phía Tây."

"Anh biết, cậu ta tìm em, không tìm anh." Sở Diệp Nhiên nói bằng giọng chua lè: "Tạm biệt nhé."

Hứa Mân cũng không nghĩ nhiều về ý tứ trong lời nói của anh ta, nghe vậy thì sảng khoái vẫy tay: "Vậy em đi tìm học trưởng đây, bái bai."
1

Chào xong, cô vui vẻ chạy về phía cổng Tây.

Sở Diệp Nhiên dùng cùi chỏ đụng vào Diêu Tịnh bên cạnh: "Sao nào? Thấy tôi nói đúng không?"

Diêu Tịnh một lời khó nói hết nhìn theo bóng lưng của Hứa Mân.

Hứa Mân không hề biết biểu hiện của mình vội vã thế nào. Lúc cô chạy tới cổng trường phía Tây thì đã thấy một đám nữ sinh đang đứng xung quanh cổng líu ríu thảo luận gì đó, thỉnh thoảng còn xôn xao một chút.

Hứa Mân vòng qua bọn họ, ánh mắt lập tức sáng lên.


Có hai soái ca mặc một thân màu đen, mặt không chút biểu tình đang đứng ở cổng, vừa đẹp trai vừa ngầu, không ai khác ngoài Phó Thư Dạng và Hứa Trạc.
1

"Cậu, sao cậu lại tới đây?" Hứa Mân chạy tới, vui vẻ cười như hoa.

"Có ý gì đây? Sao cậu lại không được tới đây?" Hứa Trạc nghe cô nói vậy thì không vui.

Đúng lúc có hai nữ sinh đi ngang qua bên cạnh "wow" một tiếng rồi che mặt nhanh chóng chạy đi, Hứa Mân cười nói: "Không phải là không được tới, chỉ là cậu xem cậu đẹp trai như vậy, chỉ đứng ở đây thôi cũng đã quấy nhiễu trật tự công cộng của trường bọn cháu rồi đó, cậu biết không hả? Lần sau cậu có tới thì báo trước cho cháu một tiếng để cháu đến sớm chờ cậu, cháu không muốn gọi bạn học của mình là mợ đâu."
9

Hứa Trạc bị mấy câu của Hứa Mân dỗ cho tâm trạng tốt lên không ít nên cũng không nói thêm gì nữa, sắc mặt cũng dịu xuống: "Đi thôi, không có thời gian đâu, đừng ở đây nói nhảm."

Hắn dẫn đầu đi về phía xe đang đậu, Hứa Mân thè lưỡi với Phó Thư Dạng, im lặng nói: Ngây thơ.

Ánh mắt Phó Thư Dạng hơi cong lên, anh hỏi cô: "Em ở đâu mà tới nhanh vậy?"

"Sở ca và cô Diêu tới tìm em, cô Diêu bảo em đi múa với cô ấy nên em không có thời gian làm kiêm chức." Hứa Mân nói ngắn gọn rõ ràng: "Vừa mới xin nghỉ xong thì anh gọi điện cho em."

"Đã xin nghỉ rồi?" Phó Thư Dạng hỏi lại.

"Vâng." Hứa Mân gật đầu.

Trong lúc nói chuyện, hai người cũng đã đến trước xe.

Hứa Trạc lái xe, Phó Thư Dạng trực tiếp ngồi ghế sau, Hứa Mân chợt khó xử.

Ngồi ghế phụ thì sợ Phó Thư Dạng không vui, còn ngồi ghế sau thì sợ Hứa Trạc mất hứng.

Cô suy nghĩ một chút, rốt cuộc vẫn chọn ngồi ghế phụ sau đó ngoảnh đầu nói với Phó Thư Dạng: "Học trưởng, anh đừng ghen nha, nếu em dám bắt cậu ruột làm tài xế thì chắc chắn cậu sẽ thưởng cho em một bộ Quân Thể Quyền, thân thể nhỏ bé của em không chịu nổi đâu."
1

Nói xong còn chớp chớp mắt nhìn Phó Thư Dạng, Phó Thư Dạng lại bình tĩnh đáp một tiếng: "Ðược."

Hứa Trạc thấy Hứa Mân ngồi ghế phụ nên tâm trạng vẫn không tồi, cũng không so đo nhiều với cô, chỉ nói: "Hôm nay cháu rất vui à?"

1

"Gặp cậu nên mới vui đó." Hứa Mân ngồi vào: "Sao hai người lại tới chung với nhau vậy? Bây giờ phải đi đâu? Chuyện của Kim Mẫu điều tra thế nào rồi ạ?"
3

"Cháu là Mười vạn câu hỏi vì sao à?" Hứa Trạc nói một câu, sau đó thấy Phó Thư Dạng không có ý nói chuyện nên tự mình nói những chuyện xảy ra trong những ngày này cho Hứa Mân.

Hóa ra ngày đó sau khi đụng phải Nghiêm Bành thì Phó Thư Dạng cảm thấy hơi kỳ quái.

Nếu nói ổ cứng mà Nghiêm Bành trộm không quan trọng thì tại sao Kim Mẫu lại phải che chở hắn ta?

Nhưng nếu như nói ổ cứng mà Nghiêm Bành trộm có manh mối quan trọng, vậy thì vì sao Kim Mẫu lại không xuống tay với hắn ta? Chỉ là vì ổ cứng nằm trong tay Nghiêm Bành thôi sao?

Phó Thư Dạng nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy có một khả năng. Dù sao Kim Mẫu cũng là cao thủ, Nghiêm Bành chưa chắc có thể tìm ra đồ vật mà ông ta giấu trong ổ cứng máy tính.

Mà có lẽ Kim Mẫu cũng đã nghĩ ra cách lấy ổ cứng về mà không để lại dấu vết cho nên mới không vội rút dây động rừng.

Nhưng ông ta không ngờ là Nghiêm Bành lại đụng phải Phó Thư Dạng.

Vì để nghiệm chứng suy nghĩ của mình mà Phó Thư Dạng đã tìm tới Nghiêm Bành.

Nghiêm Bành đã bị Phó Thư Dạng đánh nên cũng biết sợ, hơn nữa hắn ta cũng biết Phó Thư Dạng ghê gớm hơn mình cho nên đồng ý phối hợp với Phó Thư Dạng.

Phó Thư Dạng gọi điện thoại nói với Hứa Mân là Nghiêm Bành bị bắt, Kim Tịch nghe được chuyện này nên cô ấy mới về nhà nói cho Kim Mẫu nghe.


Quả nhiên Kim Mẫu hoảng sợ, Nghiêm Bành không mở được đồ nhưng không có nghĩa là cảnh sát cũng không mở được.

Tất cả đều đúng như Phó Thư Dạng đoán nhưng anh chỉ không ngờ là Kim Mẫu lại đánh Kim Tịch.

Nghiêm Bành biết Kim Mẫu đang tìm hắn ta nên hoàn toàn tin tưởng giao ổ cứng cho Phó Thư Dạng.

Sau đó Phó Thư Dạng đã tìm được vài thứ trong ổ cứng.

"Rốt cuộc học trưởng đã tìm thấy cái gì vậy?" Hứa Mân tò mò hỏi.

Hứa Trạc ho nhẹ một tiếng: "Một đoạn video... bên trong có một cô gái là học sinh bên khoa công nghệ, năm trước đã nhảy lầu tự sát. Mấy ngày nay bọn cậu vẫn đang điều tra quan hệ của Kim Mẫu và nữ sinh kia."

Hứa Mân hiểu rồi: "Hóa ra là vậy... Cho nên Kim Mẫu không chỉ ăn trộm mà ông ta còn giết người?"

"Giết người thì cũng không hẳn, nhưng cái chết của Tô Thu khó tránh khỏi có liên quan tới ông ta." Phó Thư Dạng ngồi phía sau nói tiếp một câu.

"Tô Thu? Nữ sinh tự sát kia hả?" Hứa Mân ngoảnh đầu lại nhìn anh: "Anh biết sao?"

Phó Thư Dạng: "Đã từng gặp."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận