Nhan Tổng Chúng Ta Kí Hợp Đồng Đi!


Võ Nhị Nam sốc đến nỗi hoá đá, “Tại sao? Cậu nhẫn tâm quá đấy, mình đến thăm cậu mà.”
Lý Y Nhiên nhảy lên giường của mình, “Tớ cần nghỉ ngơi, cậu mau về đi.”
Dù trong lòng cậu không hề muốn rời xa cô một chút nào nhưng những lời nói của cô cũng có lí.

Bị thương nặng đến nỗi nhập viện tới hai lần như thế không mệt mới lạ.

Võ Nhị Nam đứng dậy, vẫy tay chào tạm biệt cô rồi lặng lẽ ra về.

Theo bản năng, cậu thường sẽ kéo cửa lại trước khi rời khỏi phòng, cơ mà lần này không còn cửa cho cậu kéo nữa.

Cậu vẫn quen tay kéo cánh cửa trong tưởng tượng của mình.

Điều này khiến Lý Y Nhiên cũng phải nghi ngờ về trí tuệ của Nhị Nam, có phải học nhiều quá nên bị tẩu hoả nhập ma không nhỉ? Mà điều này cũng chẳng quan trọng, cô lại chìm vào giấc ngủ say của mình.
Tại công ty cổ phần XX, Nhan Lục Tần vẫn đang ngồi đọc dữ liệu trên máy tính một cách nghiêm túc.


Phúc Hạo mang một tách cà phê đá lên cho giám đốc của mình, tiện thể hỏi anh vài câu:
“Giám đốc, anh không lo cho phu nhân sao? Tôi thấy cô ấy bị thương ở cổ với cả người bị bầm tím hết ấy.”
Hoá ra, người băn phát súng lúc ở căn nhà hoang lại là Nhan Lục Tần.

Sau khi nhận cuộc gọi từ bọn bắt cóc, anh đã lập tức tra lùng chỗ ở của chúng bằng máy định vị.

Xác định được mục tiêu, anh cùng một số vệ sĩ của mình đến đó để cứu Lý Y Nhiên ra ngoài.

Giữa đường đi lại gặp bọn sát thủ đã mai phục ở gần đó, xe của anh bị bọn chúng tấn công liên tiếp.

Anh nấp vào căn nhà hoang thì vô tình nhìn thấy cô đang gặp nguy hiểm, bèn nả đạn cảnh cáo chúng.

Nhưng cũng vì tiếng súng này mà anh bị sát thủ phát hiện vị trí, cũng may Lý Y Nhiên có người tới ứng cứu nên anh cũng an tâm mà rời khỏi đó để giải quyết bọn sát thủ ở chỗ khác.

Sau khi xử xong bọn tôm tép, anh định quay lại để đưa cô trở về, tuy nhiên vì công ty xảy ra một số chuyện nên anh phải trở về xử lí trước.
Trở lại hiện tại, anh vẫn có rất nhiều tài liệu và công việc phải xử lí.

Anh cảm thấy là mình không nên lãng phí thời gian ngàn vàng ngàn bạc đi thăm một cô gái làm gì cả.

Anh chỉ lạnh lùng trả lời thư kí của mình: “Không quan trọng, thích thì tự đi mà gặp.”
Mặc dù biết trước sếp của mình sẽ vô cảm trả lời như thế, nhưng cậu vẫn kiên nhẫn thúc dục giám đốc: “Tôi cũng muốn lắm, những còn khá nhiều công việc phải giải quyết nữa.” Thấy Nhan tổng chẳng có phản ứng gì, anh lại nói tiếp: “À, tôi nghe bác sĩ ở bệnh viện nói rằng hôm nay có một người kì quặc đến phá cửa chính của phòng phu nhân đấy.

Không biết cô ấy có ổn không nữa.”
Phúc Hạo chỉ kể một phân nữa của câu chuyện, còn phân nửa quan trọng nhất thì cậu lại giấu đi không kể.

Cậu muốn biết biểu cảm của giám đốc sẽ như thế nào nếu vợ sắp cưới của bản thân bị xâm phạm quyền riêng tư.


Kết quả đã vượt ngoài sức tưởng tượng của cậu.

Khuân mặt Nhan Lục Tần trở nên cau có lạ thường, hồi trước dù bị sập một công ty anh ấy cũng chưa từng có biểu cảm nặng nề đến như thế.

Có vẻ sắp kêu cậu chuẩn bị xe để đến bệnh viện rồi đây.
“Xa thải bảo vệ ở đó đi, đưa Lý Y Nhiên đến phòng khác ở, không được cho một tên cồn đồ nào bước vô phòng cô ấy nửa bước và không được cho phép cô ta xuất viện nếu chưa có sự đồng ý của tôi, nghe rõ chưa?” Giọng nói của anh vô cùng trầm mặc, tràn đầy sát khí.
Phúc Hạo sợ hãi lùi về sau vài bước, “Vâng, vâng tôi đã hiểu rồi ạ.

Đến tối tôi sẽ sắp xếp ngay.”
Nhan Lục Tần cảm thấy để đến tối mới thực hiện thì thực sự quá lâu.

Anh liền thay đổi chủ ý: “Hôm nay tôi cho cậu nghỉ hai tiếng, trong hai tiếng đó phải xử lí xong việc của Lý Y Nhiên.”
Nghe tin được nghỉ hai tiếng cậu vui như vớ được bồ.

Vội vàng cầm tài liệu, cúi đầu chào giám đốc rồi rời đi nhanh chóng.

Lâu lắm rồi cậu mới được thanh thản thở như thế này, như vầy mới là cuộc sống chứ!
[...]

Vài phút sau, chiếc xe của trợ lí Phúc đã dừng chân trước cổng bệnh viện.

Anh đã mua thêm vài món ngon và trái ngọt cho phu nhân tương lai của mình.

Hai tay xách đồ nặng nề, từng bước đi vào trong, dừng lại trước quầy quản lí.
"Ờm, chào cô, cho tôi gặp viện trưởng."
Cô phụ trách liền dẫn cậu đến phòng đón khách rồi mới đi gọi viện trưởng đến.

Trong phòng ngoài cậu ra còn có Võ Nhị Nam đang ngồi uống trà nhài trong phòng.

Phúc Hạo nhìn thoáng qua cách ăn mặc nổi bật của cậu cũng biết được thân phận của Võ Nhị Nam.

Chỉ là tại sao một vị thiếu gia được cưng chiều đủ điều tại sao lại ngồi trong phòng của viện trưởng nhỉ? Phúc Hạo ngồi xuống đối diện Võ Nhị Nam rồi bắt chuyện:
"Xin chào, chắc cậu là con trai của giám đốc Võ có phải không ạ?".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận