Nhân Thường

Toái Thanh Tà Vân cảm thấy nữ tử trước mắt này thật không đơn giản, có thể câu chuyện về tuyệt nữ thiên cổ năm xưa vốn không phải để thêu dệt cho vui.

Đây là lần đầu tiên trong đời ông ta nghiêm túc nhìn một phàm nhân, cất giọng dò hỏi:

"Ngươi làm những chuyện này là vì sợ ta làm hại nó, đúng không?"

Thanh Tử Dương thấy ông ta không vòng vo mà thẳng thừng nói ra chân tướng, khóe miệng nàng bất giác nờ nụ cười nhẹ.

Nàng cũng không giấu giếm, gương mặt vừa gật đầu lại vừa lắc đầu.

"Tiền bối, có thể coi ý của Tử Dương là như vậy!"

Toái Thánh là hạng cáo già, vì để bảo toàn tiêu hao hồn phách mới không dùng tới nhiều thủ đoạn, thành ra tâm trí khó mà tinh thông.

Nhưng hiện thời lão đã phải toàn tâm toàn ý dùng đến, quả nhiên vừa nghe một câu nửa vời của Thanh Tử Dương là lão hiểu ngay.

"Nói như ngươi, thật ngày đó không phải ta thần thông siêu tuyệt. Mà là vì có kẻ giở trò, nên mạng già này mới thoát?"

Rất nhanh lão hiểu ra vấn đề.

Thêm nữa từ tranh đấu của Thanh Y, lão đã mường tượng ra bố cục phe phái trong môn này ra sao.

Đợi qua hồi lâu vận dụng thủ đoạn trí giả tăng phúc, trên đầu lão xuất hiện từng tia giao động. Cùng đó, hư ảnh gương mặt lão hơi chút mờ nhạt.

Không lâu sau lão mờ mắt, lại hướng tới Thanh Tử Dương trầm giọng cười nhạo.

Giọng cười đầy mỉa mai, giống như khinh bỉ đám tu giả sâu kiến kia, cũng như cười nhạt chính mình:


"Bọn họ biết ta là tà tu, thủ đoạn ác độc quyết đoán. Cho nên thả ta là nhằm cố ý đối phó ngươi?"

Thanh Tử Dương nhẹ nhàng gật đầu, âm thanh thánh thót vang:

"Thủ đoạn trí giả của tiền bối quả thật cao minh, tiểu nữ tự thẹn!"

Toái Thánh Tà Vân được khen cũng không có vì thế mà vui vẻ, ngược lại lão mở lời khen:

"Hừ… chỉ là bọn họ không ngờ được, ngươi lại biết trước điều đó, hiện giờ lại muốn cùng ta liên minh. Trước nay ta luôn cho rằng chỉ cần có sức mạnh, trí tuệ gì cũng là rác rưởi. Xem ra là ngộ hạnh của ta vẫn còn nông cạn rồi!"

Thanh Tử Dương lắc đầu không dám nhận lời khen, nàng đáp:

"Bởi không có cái gọi là tuyệt đối cho nên vạn vật mới được cân bằng, có ưu cũng có khuyết, không ai mười phần hoàn hảo. Tiểu nữ không ngoại lệ, có rất nhiều khuyết điểm chẳng thể bù trừ. Cho nên mới mạn phép cùng tiền bối làm một giao dịch mà thôi!"

Toái Thánh Tà Vân gật đầu, lão tán thưởng nàng nhiều hơn.

Kẻ thù của kẻ thù là bạn, hôm nay nàng ta đến là muốn giao dịch rồi. Mà chính ra lão cũng đang tù túng, cần phải khôi phục bản thân nhanh hơn.

Chỉ riêng Thanh Y trợ giúp là quá lâu, nhưng hiện tại có cỗ khôi lỗi Hoàng cấp kia, ắt sẽ nhanh hơn không ít.

Nghĩ đoạn, lão âm trầm nhìn Thanh Tử Dương hỏi:

"Ngươi muốn gì ở bản thánh?"

Thanh Tử Dương đứng dậy nghiêng mình một cái, không có trả lời.

Toái Thánh cười gian, nàng ta muốn lão tha cho Thanh Y đây mà, nghĩ vậy lão liền cười ha hả đáp:

"Ha ha… Ta hiện tại muốn rời khỏi đây thì con bé là quân cờ tốt nhất. Tha cho nó tính mạng ta cũng khó bảo toàn, ngươi thông minh như vậy thử nghĩ xem ta tha thế nào được?"

Điệu bộ của lão vô cùng gian xảo, không vì nàng ta có lòng tốt nhắc nhở nguy hiểm mà cảm kích.

Nếu lão đã biết bản thân bị Thiên Linh Âm lợi dụng, tất nhiên sẽ không ngốc mà ở lại nơi nguy hiểm này.

Cảnh giới giờ chỉ ngang với Ngưng Khí, lão dại gì mà ở đây đấu với Thần cảnh đương thời chứ. Trước kia có cao ngạo thế nào, giờ cũng phải chịu thu mình, ngoan như cún con.

Những kẻ bước vào Thánh cảnh tâm chí đều cao thâm, sẽ không vì cay cú nhất thời mà lao đầu vào chỗ chết.

Cho nên cách tốt nhất chính là nhân lúc bọn họ chưa biết còn đang nơi lỏng cảnh giác, thì lão rời đi là biện pháp tốt nhất.

Thanh Tử Dương không ngoài ý muốn với lời uy hiếp của lão, nàng cười nhẹ đáp:

"Tiền bối trước có thể rời đi dễ dàng, còn hiện tại thì khó nói lắm!"

Nhất thời Toái Thánh Tà Vân biến sắc, lấy tài trí của lão chỉ nhìn qua là hiểu ngay ý nói.

Lão nhìn tới Thanh Tử Dương đứng điềm đạm đối diện, khuôn mặt âm trầm gằn hỏi:

"Thứ đồ này ngươi lấy từ chỗ nàng ta?"


Thanh Tử Dương gật đầu, bộ dáng không có vẻ nào đùa cợt. Nhưng cái biểu cảm đó rơi vào trong mắt Toái Thánh Tà Vân, đó lại giống như bị người ta thụi cho một quyền, sa sầm mặt mày...

Xong rồi! Toái Thánh Tà Vân cảm giác như mình bị người ta chơi xỏ.

Thì ra, Thanh Tử Dương chính diện giao dịch bộ khôi lỗi với Thiên Linh Âm, sau đó nàng lại tới gặp Thanh Y.

Từ đây Thiên Linh Âm có ngu cũng biết nàng dùng bộ khôi lỗi này làm gì.

Cho nên nói, từ lúc Thanh Tử Dương tới đây thì Thiên Linh Âm đã biết, rằng nàng ta đi gặp Toái Thánh Tà Vân rồi.

Toái Thánh Tà Vân giờ này hiểu, bản thân đã rơi vào cái hố của Thanh Tử Dương. Lúc này lão mới tính đường rời đi, nên chẳng phải là đã muộn rồi sao?

"Khá lắm nhóc con, ngươi là kẻ phàm nhân đầu tiên có thể dụng kế khiến ta thảm bại!"

Tuy lão khen mà giọng điệu như muốn ăn tươi nàng tới nơi thật rồi.

Nào biết chỉ thấy Thanh Tử Dương vẫn điền nhiên vuốt lại làn tóc mai, sau nàng nhẹ đáp:

"Tiền bối đã nói nổi danh tà tu, tài trí cùng chiến lực có thể nói là cao hơn tiểu nữ nhiều lắm. Nên nếu không làm ra một chút chuẩn bị, sợ là tiểu nữ nào đủ tư cách cùng người nói chuyện!"

"Ha ha ha… khá lắm!"

Toái Thánh Tà Vân cười vang, nhưng lão tiếp tục khen:

"Có được tài nữ siêu quần như ngươi trợ giúp, bản thánh sợ gì không ra khỏi nơi đầm rồng hang hổ này. Nói đi, ngươi muốn gì ở bản thánh?"

Toái Thánh lúc này cũng mặc kệ Thanh Tử Dương đã dùng cách nào lấy được bộ khôi lỗi kia trong tay Thiên Linh Âm.

Vỗn dĩ trong tay lão có Thanh Y, bản thân cũng không sợ bị nàng ta hố lừa lần nữa.

Thanh Tử Dương khoan vội không nói chuyện này, bất ngờ nàng chuyển đề tài:

"Nghe nói tiền bối có một pháp môn cao tuyệt gọi là Chiêu Hồn Thuật, tiểu nữ muốn có nó!"


Toái Thánh nghe xong cười vang một trận, lão không tức giận mà nhìn kĩ hơn người thiếu nữ này.

"Thứ này đối với kẻ phàm căn như ngươi không thể học, bản thánh nói thẳng, độc môn tuyệt học của ta không thể truyền cho kẻ ngoài. Đó là chưa kể, ngươi đang bị ta uy hiếp, còn có tư cách trao đổi!"

Chiêu Hồn Thuật là tâm pháp độc môn của lão.

Thứ này dùng trên cơ thể người chết chưa quá một ngày thì có thể gọi hồn quy phách, giúp cho kẻ đó có thể phần nào cải tử hoàn sinh.

Tuy vậy nó lại có hai điểm yếu chí mạng, ấy là chỉ dùng cho tu giả cấp thấp dưới Hợp Linh trở lại, mà kẻ sử dụng phải lấy thọ nguyên bản thân đánh đổi tương đồng.

Thứ hai, kẻ kia sau khi chết không bị ai thu giữ hồn phách, phải là hồn phách tự nhiên tiêu tán thì mới có thể chiêu hồn thành công.

Cho tới hiện tại tâm pháp bổn mệnh này, lão còn chưa truyền cho ai.

Thanh Tử Dương mỉm cười đầy tự tin, nàng đáp vỏn vẹn:

"Pháp môn quý không bằng sinh mạng quý, ta có thể mang tới cơ duyên cho tiền bối!"

Toái Thánh Tà Vân đương nhiên là không tin, lão muốn cười cái thái độ khinh nhờn chúng sinh lắm.

Nhưng khi Thanh Tử Dương lấy ra một vật, thứ này khiến cho Toái Thánh há miệng, hai mắt trợn lớn.

Mãi hồi lâu sau lão thu lại dáng vẻ thất thố, khuôn mặt cực độ nghiêm trọng hỏi đến một câu:

"Ngươi với Thiên Cung quan hệ thế nào?"

….


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận