Nhân Thường

Nghe được lời đánh giá của Phượng Thiên Hành về Nguyên Văn, Phượng Lai trầm tư một khắc rồi gật đầu.

Về điểm này thì không sai, bà ta không ít lần cho người điều tra Hàn Tông cặn kẽ, tính cách phần nào đã hiểu sơ sơ.

Trước đó Tống Chiêu có báo lên, tin tức về thân phận Hàn Tông là thật, không có gì gian dối.

Có điều mãi tới gần đây Tống Chiêu lại phát hiện có điềm lạ, gã liền phái tiếp thủ hạ đi điều tra lần nữa.

Lần này chưa biết thực hư ra sao, chỉ là vừa báo về một tin mới, Mạc Văn Tư kẻ bảo lãnh cho hắn đã chết.

Phượng Lai sau khi biết tin này, bà ta cũng chẳng lấy làm ngạc nhiên. Thân thế của một kẻ sâu kiến, không phải trọng điểm khiến bà ta quan tâm.

Giống như Thanh Y hay Thiên Linh Âm, Phương Lai chỉ quan tâm một điểm, ấy là cớ gì hắn lại quen được Thanh Tử Dương mà thôi.

Giờ này nhìn xuống đứa cháu bất tài nhà mình, Phượng Lai thở dài thườn thượt.

Bất chợt bà ta quăng tới viên đá cho gã bắt lấy, một bên mở lời dặn dò:

"Đem viên đá này trả lại cho hắn, mặt khác hãy nói rằng đây là lỗi hiểu lầm của ngươi. Nhớ, ta không quan tâm ngươi dụng cách gì, nhất định phải để hắn không chút nghi ngờ!"

Phượng Thiên Hành bên dưới dạ vâng, gã dõng dạc ngây thơ hỏi lại:

"Di mẫu, vậy thì con sẽ giải thích với Nguyên Văn là người đang tìm một viên đá ngũ hành hệ kim. Nên tình cờ nhớ ra trước kia hắn cũng có một viên mà không nhớ ra hệ gì, vì thế mới gây ra hiểu lầm như trên. Di mẫu, người nghe lý do vậy có ổn không….!"

Phượng Lai phất phất tay áo, bà ta lạnh giọng đáp:

"Đó là chuyện của ngươi, song lần này ta phải báo trước. Nếu còn thất bại, để hắn sinh nghi lần nữa, vậy thì ngươi hãy vĩnh viễn biến khỏi nơi này cho ta!"

Phượng Thiên Hành bên dưới sợ run, gã quỳ rạp trên đất luôn miệng vâng dạ. Mãi về sau gã mới cung kính, ủ rũ mà rời đi.


Gian đại điện nguy nga rơi vào trầm tĩnh, Phượng Lai rời bước bảo ra tọa đi tới một bên lan can.

Từ nơi lầu cao này nhìn ra, xa xa một mảnh rừng u tĩnh tịch mịch, chỉ có làn sương mù lượn lờ lượn lờ.

Phượng Lai rơi vào yên tĩnh, bất giác khóe môi bà ta lại nở ra nụ cười.

Việc Phượng Thiên Hành thất bại vốn đã nằm trong dự tính sẵn rồi, chỉ là cái cách thất bại của gã khiến bà ta bất lực mà thôi.

Tuy vậy, sâu trong tâm khảm Phượng Lai cũng hiểu, năm xưa bà là nguyên nhân lớn nhất khiến gã tan cửa nát nhà, phải phiêu bạt chân trời mà sống.

Hiện tại gã ngoài mặt kính sợ mà trong thì cố ý trái lời, hành động đó cũng là hợp lý cả thôi.

Vấn đề hiện tại Phượng Lai đang nghĩ là, sợ rằng tất cả mọi chuyện gần đây phát sinh chính Thanh Tử Dương mới là kẻ đứng sau màn, còn tên Nguyên Văn chỉ như con cờ thu hút chú ý.

Nếu là nàng ta chủ mưu, đây đối với bà ta quả thật là một đối thủ quá lớn.

Do đó việc đưa Phượng Thiên Hành tới tiếp cận Nguyên Văn, chỉ sợ là không qua nổi mắt Thanh Tử Dương thôi.

Vì thế thật ra chính xác mà nói, việc bà cử Phượng Thiên Hành tiếp cận Nguyên Văn mục đích chính không phải tìm hiểu cái gì.

Phượng Thiên Hành trong mắt Phượng Lai vốn chỉ là con cờ, việc tiếp cận Nguyên Văn không ngoài nhằm mục đích xem phản ứng của Thanh Tử Dương thế nào, từ đó xác định thực hư chuyện này mà thôi.

Đây mới là chân chính mục đích ẩn tàng thực sự, thứ mà ngay từ đầu bà ta không nói với Phượng Thiên Hành!

Đang ngẫm nghĩ, đột nhiên ngoài cửa bay đến một phù tin. Phượng Lai bắt lấy thả thần lực dò qua một hồi, hai mắt bà ta lóe lên linh quang…

Từ tin tức ám đường truyền đến, Phượng Lai nhận được tin Thanh Tử Dương hiện vừa từ chỗ Thiên Linh Cung trở về.


"Nàng ta… có quan hệ với một trong tam đại Trưởng Giáo sao?"

Phượng Lai cảm thán một câu, ánh mắt xa xăm vô định.

Bà ta thu lại suy nghĩ mông lung, tiếp tục quay lại chủ đề chính.

Nếu đã nhận điều tra chuyện về Bát Linh Nguyên kia, vậy phải điều tra từ việc Ám Hồn Điện muốn viên Khởi Sinh Mộc Thể kia làm gì?. Trong đó cũng có một vấn đề phát sinh, ấy là nếu nó rơi vào tay Thanh Tử Dương thật thì… nàng ta dùng nó làm gì?

Rất nhiều thắc mắc nổi lên trong đầu Phượng Lai, bà ta tập trung theo hướng Thanh Tử Dương nhiều hơn…

Bất giác bà ta đánh bạo đưa ra hai suy đoán!

Một là nàng ta dùng cho chính mình, để bản thân bước trên con đường tu hành.

Với lịch duyệt của nàng ta, chuyện này thật sự không khó. Chỉ là làm vậy, đôi mắt kia của nàng ta cũng vĩnh viễn biến mất.

Những lão tổ coi trọng đôi mắt này, nên việc đó là gần như không thể. Bởi thế xưa nay trong môn chuyện này vốn chẳng ai dám bàn đến.

Vậy thì suy đoán thứ hai là nằm ở kẻ mới có được viên Khởi Sinh Mộc Thể gần đây, Thanh Y!

"Có thật là Thanh Y đã may mắn, vô tình nhặt được viên Khởi Sinh Mộc Thể kia không?"

Trong lúc Phượng Lai đang suy tính trong đầu, dần lần theo manh mối.

Khi này tại căn nhà tranh bên hồ nước, hai mắt Thanh Y mở to nhìn Thanh Tử Dương.

Trước đó nửa khắc, Thanh Tử Dương bất ngờ tới đây tìm nàng. Sau đó gian phòng chỉ còn hai người, Thanh Tử Dương lại bất ngờ hướng nàng, khiến cho Thanh Y biến sắc:


"Toái Thánh tiền bối, tiểu nữ muốn gặp ngài!"

Chỉ một câu thôi, chỉ khiến cho sư đồ hai người toát cả mồ hôi.

Rất nhanh Thanh Y lấy lại dáng vẻ điềm nhiên cố hứu, nàng ta cười nhạt lấp liếm:

"Dì của ta, ngươi đang nói nhảm gì đấy?"

Thanh Tử Dương ở phía đối diện lặng lẽ ngồi xuống bàn trà, nàng đưa ra một túi càn khôn nhỏ, xong hướng Thanh Y khẽ nói:

"Trong đây là một cỗ khôi lỗi cấp bậc Hoàng cảnh, nếu so sánh với thân thể của cháu ta, tuyệt nhiên là công dụng hơn rất nhiều!"

Thanh Y còn muốn tức giận chợt nàng im lặng, trong mắt nàng tóe ra tinh quang. Đây…

Thanh Y thật muốn chối bỏ, xem như không biết Thanh Tử Dương đang nói cái quái gì.

Nhưng sau khi bước vào con đường tu giả, nàng cảm ngộ thêm nhiều phần nhân sinh, thứ mà trước kia không có.

Cảnh giới càng tăng, tài nguyên dồn vào càng lớn.

Thêm vào trước đó còn phải nghĩ cách, tìm kiếm hồn phách bổ sung cho sư tôn, càng làm tâm tính nàng thay đổi.

Góc nhìn trở lên rộng hơn, thấu hiểu nhiều mặt trái của thế gian đầy giả tạo này.

Con đường tu giả gian nan hơn nàng vẫn nghĩ nhiều lắm, cho nên việc Thanh Tử Dương đưa ra vật này làm cho nàng ngộ ra một điều:

Không lẽ sư tôn trước nay vẫn luôn lợi dụng mình?

Thấy Thanh Y trầm mặc, bỗng từ trong mi tâm nàng ta bay ra một làn khí đen.

Khi này mỏng manh, vừa ra lại xuất hiện một tràng cười khục khặc, rồi một âm thanh đâu đây vang lên:


"Pháp nhãn thông tuệ tỏ khôn tường.

Trên hiểu thiên thời dưới lường nhân tâm!"

Ngâm xong, lão nhìn qua Thanh Tử Dương cười khen:

"Ha ha ha… xem ra bổn thánh đánh giá ngươi vẫn còn hơi thấp rồi!"

Âm thanh vừa vang lên, làn khói đen chậm rãi hóa thành hình đầu người, phảng phất gương mặt đúng là Toái Thánh Tà Vân.

Toái Thánh Tà Vân vừa ra sân, Thanh Y lập tức cung kính lùi lại sau lưng.

Ông ta quay quanh Thanh Tử Dương một vòng dò xét, mãi hồi lâu giọng ồm ồm cất lên:

"Từ việc này chắc hẳn ngươi đã biết ta ẩn trong cơ thể đồ nhi của ta từ lâu. Lấy thần thông của ta, ngày đó dù con nhóc Thiên Linh Âm cũng khó nhìn ra, vậy mà ngươi lại có thể. Chuyện này khiến cho bổn thánh có chút tán thưởng…!"

Thanh Tử Dương đứng lên, nàng hơi khiêm nhường đáp lễ, nói:

"Được tiền bối khen ngợi, Tử Dương lấy làm vinh hạnh!"

Toái Thánh gật đầu, ông ta liếc tới cái túi càn khôn. Hồi lâu trầm tư, ông ta dường như đã hiểu thấu mọi chuyện.

Nghĩ liền phân phó:

"Thanh Y, con ra ngoài một chút, ta muốn an tĩnh nói chuyện riêng với vị này!"

Thanh Y cung kính dạ một tiếng, nàng ngoan ngoãn bước ra khỏi gian nhà mà không chút lăn tăn.

Nàng ta vừa đi, Toái Thánh Tà Vân liền nhìn xoáy vào Thanh Tử Dương mà khen:

"Trước đó bổn thánh còn tưởng Khởi Sinh Mộc Thể chỉ là ngươi vô tình có được, còn vô tư không biết. Nhưng nếu ngay từ đầu ngươi đã biết bổn thánh ở trong người của nó, thì những cái này đã không còn làm ta ngạc nhiên nữa! Nói đi, ngươi muốn gì ở bổn thánh?"

….


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận