Nhân Ngư Ảnh Đế [Tàng Kiếm]

Khẩu khí của Lý Sùng Nghị so với ngày xưa thì càng kiêu ngạo lại nhẹ nhàng hơn, cái loại ngữ khí khiêu khích này, không cần nói cái khác, cũng đủ khiến cho Lý Sùng Duyên khẳng định ý nghĩ của chính mình rồi.

Lý Sùng Duyên nói: "Mày đưa ba mẹ tới chỗ nào rồi?"

Trong điện thoại Lý Sùng Nghị đột nhiên nở nụ cười, nói: "Đại ca, anh không phải từ lúc nhỏ đã lợi hại hơn tôi nhiều lắm à, quả thực chính là thần thông quảng đại mà, vậy sao anh không thử đoán đi? Vì cái gì lại muốn hỏi tôi chứ."

Lý Sùng Duyên nói: "Tao không có thời gian vô nghĩa với mày."

Lý Sùng Nghị nói: "Đã tới lúc này rồi, anh vẫn cứ một bước cũng không cho à? Anh không lo lắng, tôi làm gì bất lợi với hai thứ già nua kia sao?"

Lý Sùng Duyên nói: "Lý Sùng Nghị, mày điên rồi."

"Sao tao lại điên được chứ?" Lý Sùng Nghị cười rộ lên, nói: "Tao là hận một lũ bọn mày, hận không thể để bọn mày chết hết. Dựa vào cái gì mà nhiều năm như vậy, cái gì cũng đều là của mày, tao lại chẳng có gì hết chứ."

Diệp Bạch nghe Lý Sùng Duyên nói, trong lòng rùng mình, trên cơ bản đã đoán được tám phần mười sự thật, cậu mở màn hình điều khiển ra, hệ thống tự động phiên dịch giọng nói chỉ có lời của Lý Sùng Duyên, Lý Sùng Nghị cách quá xa, căn bản là không ghi chép được lời của gã.

Diệp Bạch nhíu nhíu mày, nếu có thể ghi chép được lời của Lý Sùng Nghị, không chừng có thể tìm được vị trí của gã. Chỉ cần ấn vào tên người chơi trong hệ thống màn hình điều khiển trò chơi thì sẽ có danh mục yêu cầu, đều có thể xem xét tư liệu cùng vị trí. Nhưng thật đáng giận là khoảng cách quá xa, căn bản là chẳng tra được gì hết.

Lý Sùng Duyên nói: "Mày không phải muốn hảo hảo nói chuyện với tao à, mày chọn chỗ đi, hiện tại liền gặp mặt."

Lý Sùng Nghị nói: "Đại ca quả nhiên sảng khoái. Vậy được, hiện tại luôn, tôi cho người lái xe đến khách sạn đi đón các người."

Gã nói các người, Lý Sùng Duyên lập tức liền nhíu mi, nói: "Chỉ một mình tao đi qua."

Diệp Bạch vừa nghe Lý Sùng Duyên nói, anh cư nhiên lại muốn đi một mình, vậy chẳng phải là phi thường không ổn à. Diệp Bạch đâu chịu, nhanh chóng nói: "Em đi theo anh, Lý Sùng Nghị khẳng định là không có ý tốt gì, một mình anh không đối phó được gã."

Lý Sùng Duyên lắc đầu, tuy rằng anh biết Diệp Bạch bản lĩnh giỏi, chỉ là chung quy thì vẫn còn hai đứa nhỏ cần được chiếu cố, lỡ như Lý Sùng Nghị muốn xuống tay với hai đứa nhỏ, anh cùng Diệp Bạch đều đi cả, ai đi chăm sóc bọn nhóc đây.

Lý Sùng Nghị cười rộ lên, nói: "Đại ca, tôi muốn anh tới một người làm cái đếu gì? Đương nhiên là muốn bốn người các anh cùng nhau tới. Anh, Diệp Bạch, còn có hai đứa cháu trai nhỏ đáng yêu của tôi nữa. Anh đừng có nghĩ xằng bậy, nếu để những người khác biết được chuyện này, tôi liền tặng anh một món quà lớn đó."

Mặt Lý Sùng Duyên đã hoàn toàn đen, Lý Sùng Nghị cư nhiên lại muốn anh mang cả con đi theo, trong lúc nhất thời liền có chút do dự, anh thật sự không muốn làm hai đứa nhỏ cùng đi. Lý Sùng Nghị nhất định đã chuẩn bị tốt rồi, phi thường nguy hiểm.

Diệp Bạch nghe được một ít, chẳng qua cậu không lo lắng, dù sao thì ở trong mắt cậu Lý Sùng Nghị cho dù có chuẩn bị chu đáo lắm thì cũng trên dưới một trăm tên bảo tiêu là cùng, đều là mèo ba chân cả, chụm lại với nhau cũng hoàn toàn không đủ xem. Diệp Bạch cảm thấy mình hoàn toàn có thể mang theo hai đứa nhỏ đi qua coi náo nhiệt một hồi.

Lý Sùng Nghị không chịu lui bước, cuối cùng Lý Sùng Duyên chỉ có thể đáp ứng mà thôi. Lý Sùng Nghị hiển nhiên là phi thường cao hứng đắc ý, giống như không thèm để Lý Sùng Duyên vào trong mắt.

Diệp Bạch nhìn sắc mặt Lý Sùng Duyên phi thường khó coi, liền nói: "Không nên gấp gáp, chúng ta cũng sắp đi qua rồi."

Lý Sùng Duyên nói: "Lý Sùng Nghị khẳng định là không có ý tốt, gã thậm chí còn muốn anh chết, còn có hai đứa nhỏ nữa."

"Nào có chuyện tiện nghi như vậy chứ." Diệp Bạch bảo: "Có em ở đây mà, gã cũng phải có bản lĩnh kia mới được."

Diệp Bạch nghĩ nghĩ, nói: "Đến lúc đó, tìm được vị trí của ba mẹ anh, em sẽ đi cứu người trước, sau đó lại qua hội hợp với anh."

Lý Sùng Duyên lo lắng nhìn cậu, nói: "Em cẩn thận, nếu...... thật sự không được, em cứ tự mình rời đi đi."

Diệp Bạch phụt một tiếng bật cười, nói: "Không có chuyện thật sự không được đâu, sao anh lại không xem trọng em như vậy chứ."

"Nha nha!" Tiểu Kim ngồi ở ghế trên, hô ứng theo lời Diệp Bạch. Tiểu Đản ở bên cạnh liên tiếp gật đầu.

Lý Sùng Duyên trong lòng hụt hẫng, lung tung rối loạn.

Lý Sùng Nghị cho người lái xe tới đây đón bọn họ. Ước chừng qua khoảng nửa giờ, xe rốt cuộc cũng tới, một số điện thoại xa lạ gọi tới cho Lý Sùng Duyên, sau đó yêu cầu Lý Sùng Duyên, Diệp Bạch cùng hai đứa nhỏ của bọn họ cùng xuống lầu, đến đường phố phía sau chờ.

Diệp Bạch ôm hai đứa nhỏ lên, nói: "Đi thôi, không chừng giải quyết xong việc còn có thể trở về ăn bữa khuya nữa đấy."

Lý Sùng Duyên bị cậu chọc cười, không khỏi ôm cậu, hôn một cái trên trán cậu, nói: "Còn cần em an ủi anh sao."

Lý Sùng Duyên duỗi tay giữ chặt tay Diệp Bạch, cùng cậu cùng nhau đi xuống lầu, quả nhiên vừa đến đường phố phía sau, liền nhìn thấy ở chỗ rẽ có một chiếc xe thương vụ loại nhỏ, có một người ăn mặc như là bảo tiêu đang đứng ở nơi đó. Người kia nhìn thấy Lý Sùng Duyên, liền đi tới.

Bảo tiêu nói: "Đại thiếu, xin theo tôi lên xe."

Lý Sùng Duyên cười lạnh một tiếng, chẳng qua cũng không có lại nói gì khác, liền lôi kéo Diệp Bạch theo sau, sau đó lên chiếc xe thương vụ màu đen kia.

Trong xe có một tài xế lái xe, trên phó điều khiển ngồi một bảo tiêu, cửa sau vừa mở ra, trước sau ba hàng ngồi đối diện, cũng ba bảo tiêu, thoạt nhìn Lý Sùng Nghị phái người tới không ít, chỉ sợ xảy ra vấn đề gì.

Hai bảo tiêu từ ghế sau đi xuống, để Lý Sùng Duyên và Diệp Bạch giao hết đồ vật trong người ra, kim loại cùng đồ điện tử thì bỏ lại ngoài xe không thể mang đi, ngay cả dây lưng cũng tính luôn. Lại lấy trang bị kiểm tra đo lường nửa ngày xem trên người bọn họ có thiết bị theo dõi hay không.

Bảo tiêu để Lý Sùng Duyên cùng Diệp Bạch lên xe, Diệp Bạch cực kỳ phối hợp, ôm hai đứa nhỏ liền lên xe, cũng không nói gì khác, bộ dáng thoạt nhìn phi thường vô hại, an vị tại một vị trí trong cùng.

Lý Sùng Duyên đi lên, ngồi ở bên cạnh cậu.

Bảo tiêu sau khi đi lên liền đóng cửa xe, ngồi xuống phân phó lái xe đi.


Pha lê trong xe đều là màu đen, tựa hồ đã cố ý xử lý qua, nhìn không thấy sự vật bên ngoài. Lý Sùng Nghị để chuẩn bị, chỉ sợ sau khi Lý Sùng Duyên biết địa điểm, sẽ tìm người hỗ trợ, cho nên cố ý kiếm một chiếc xe như thế tới đây.

Tài xế lái xe phía trước đã thả tấm ngăn trung gian trước và sau xe xuống, bởi vậy, thùng xe phía sau liền trở thành một không gian riêng biệt, lại phi thường tối, bảo tiêu duỗi tay mở đèn ra, trong xe lúc này mới sáng lên một ít.

Lý Sùng Duyên biết, đây là biện pháp của Lý Sùng Nghị để bọn họ không phát hiện được địa điểm. Chẳng qua biện pháp này đối với Diệp Bạch mà nói, thật sự là quá không thực dụng rồi. Những Khinh Kiếm Trọng Kiếm của Diệp Bạch đều được đặt ở trong ba lô màn hình điều khiển trò chơi giả thuyết, hơn nữa màn hình điều khiển giả thuyết có bản đồ, mở ra liền có thể nhìn thấy phương hướng vị trí di động của bọn họ, hơn nữa người khác cũng không có cách nào phát hiện được.

Lý Sùng Nghị cho rằng vạn vô nhất thất, nhưng đụng phải Diệp Bạch liền đành trợn tròn mắt.

Xe chạy thật lâu, Tiểu Kim cùng Tiểu Đản mới đầu còn mở to mắt to, chẳng qua bị lắc nửa ngày, liền có điểm mệt mỏi rã rời, hôn hôn trầm trầm dựa vào nhau liền ngủ mất.

Lý Sùng Duyên nhìn thấy, cởi áo khoác đáp lên trên người bọn chúng. Hai bánh bao nhỏ giật giật lại tiếp tục ngủ.

Xe dừng lại, Lý Sùng Duyên ngửi được một cổ hương vị tanh mặn, trong lòng liền phán đoán, bọn họ đây là bị đưa tới cảng rồi.

Lý Sùng Duyên nói nhỏ một câu ở bên tai Diệp Bạch, Diệp Bạch tức khắc cảm thấy đau đầu, cư nhiên lại tới cảng, đó hổng phải là có nước à, chỗ nào không tốt lại cố tình tìm cái chỗ có nước, quả thực chính là khinh bỉ trần trụi đối với cậu mà.

Xe ngừng trong chốc lát, liền chạy rồi dừng lại trên du thuyền. Lại đợi một hồi, du thuyền liền động.

Bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, nghe ra người tới không ít. Thực nhanh, cửa sau xe bị kéo ra, tiếng cười của Lý Sùng Nghị truyền tới, nói: "Đại ca anh cuối cùng cũng đã tới, tôi chờ mà có chút không kiên nhẫn rồi đấy."

Lý Sùng Duyên cùng Diệp Bạch cùng nhau xuống dưới, trong lòng Diệp Bạch còn ôm hai nhóc con.

Bọn họ thật là đang ở trên du thuyền, Diệp Bạch cảm thấy có chút hoảng, tuy rằng cậu không say xe, chỉ là tưởng tượng mình ở trên thuyền lớn liền có chút say xe trong đầu, hận không thể hiện tại liền tiến lên xử chết Lý Sùng Nghị luôn, miễn cho gã lại gieo hại ngàn năm.

Chẳng qua Lý Sùng Nghị bày ra thế trận lớn như vậy tới đây gặp bọn họ, trong tay lại có lợi thế, Diệp Bạch cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, dù sao thì vẫn còn chưa tìm được Lý tiên sinh cùng Lý thái thái, lỡ như bắt lấy Lý Sùng Nghị, Lý Sùng Nghị muốn cá chết lưới rách, sát hại Lý tiên sinh cùng Lý thái thái, vậy thì không ổn rồi.

Lý Sùng Duyên nói: "Bọn tao tới rồi, ba mẹ ở nơi nào."

Lý Sùng Nghị nói: "Gấp cái gì, chúng ta hảo hảo ôn chuyện, nói cho rõ ân ân oán oán mấy năm nay đi đã. Ba mẹ tự nhiên rất tốt, có không ít người hầu hạ, không thiệt thòi được đâu." Gã nói, ánh mắt dừng ở hai nhóc con trong lòng Diệp Bạch.

Lý Sùng Nghị "Chậc chậc" hai tiếng, nói: "Hai thằng nhóc này, tôi coi liền cảm thấy thật đáng yêu, thật là làm người đau lòng vô cùng. Người lớn chúng ta nói chuyện đứng đắn, không bằng để người ôm hai thằng nhóc đó xuống đi, cho bọn chúng hảo hảo ngủ ngon giấc."

Lý Sùng Nghị muốn cho người ôm nhóm bánh bao đi, bảo tiêu nhận được mệnh lệnh liền đi tới, muốn cướp hai đứa nhỏ trong lòng Diệp Bạch. Diệp Bạch đâu thể nào chịu để chúng chạm vào con của mình chứ, tức giận cực kỳ, thấy bảo tiêu duỗi tay qua đây đoạt, động tác lại đặc biệt thô lỗ, liền trở tay vung một cái, động tác phi thường nhanh, mọi người chỉ nghe "Kẽo kẹt" một tiếng, bảo tiêu kia còn không biết đã xảy ra cái gì, đã đau đến quỳ trên mặt đất tru lên rồi.

Diệp Bạch mắt lạnh nhìn Lý Sùng Nghị, nói: "Đừng có đem ý đồ xấu của anh đánh lên trên đầu con của tôi, bằng không hiện tại liền cho anh đẹp mặt."

Lý Sùng Nghị hoảng sợ, tựa hồ là có chút sợ hãi, lợi thế trong tay gã chính là Lý tiên sinh cùng Lý thái thái, nhưng Diệp Bạch dù sao cũng không phải là con trai của Lý tiên sinh Lý thái thái, lại nói tiếp số lần gặp mặt cũng không tính là nhiều. Lý Sùng Nghị sợ Diệp Bạch không để lợi thế của gã vào mắt, liền nói: "Tôi có lòng tốt, vậy mà các người lại không cảm kích."

Lý Sùng Duyên cười lạnh, nói: "Tao không có thời gian vô nghĩa với mày, muốn nói chuyện gì thì nói."

Lý Sùng Nghị nói: "Được rồi, tôi cũng không có thời gian cọ xát với các người, theo tôi."

Lý Sùng Nghị đưa người tới trên lầu, trên lầu có một phòng nghỉ vip, là của riêng Lý Sùng Nghị, sẽ không có người khác tiến vào. Lý Sùng Nghị dẫn đầu đi vào, nói: "Đại ca, mau tiến vào ngồi đi."

Lý Sùng Duyên cùng Diệp Bạch đều đi vào trong phòng. Bảo tiêu trong phòng vip rất nhiều, Lý Sùng Nghị cho một đống người quay ở chỗ này, tựa hồ là sợ xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

Lý Sùng Nghị ngồi xuống, đốt một cây thuốc, nói: "Đại ca, anh biết không, tôi bị hai lão già đó ném tới cái chỗ chim không thèm ỉa, anh có biết chỗ kia có bao nhiêu khổ không? Bọn họ cũng không cho tôi tiền, không cho tôi trở về, quả thực chính là để tôi tự sinh tự diệt mà. Đừng nhìn đó chỉ là một chỗ nhỏ, nhưng vẫn có mấy thứ không có mắt, cư nhiên lại dám khinh thường tôi chê cười tôi, nói tôi bị Lý gia đá ra, hừ hừ."

Lý Sùng Duyên nói: "Đây đều là chính mày tự tìm, để tay lên ngực tự hỏi, ba mẹ đối với mày đã đủ tốt rồi. Bất luận mày phạm vào bao nhiêu sai lầm, lần nào mà chẳng tha thứ cho mày, hiện tại ngẫm lại, nếu không phải như vậy cũng sẽ không nuôi mày thành một con bạch nhãn lang rồi."

Lý Sùng Nghị cười, nói: "Bọn họ rất tốt với tôi? Sao tôi lại không nhìn ra thế. Cái gì tốt bọn họ đều cho anh hết, chỉ bởi vì anh là lão đại? Cái gì cũng chẳng có phần tôi."

Lý Sùng Duyên nói: "Mày trả giá cái gì? Từ nhỏ đã bắt đầu đi theo mấy tên phú nhị đại hỗn quán bar đêm thành giải trí, tiêu của Lý gia bao nhiêu tiền? Ba mẹ vì cái gì phải đưa Lý gia cho mày chứ, cho mày để hai ba năm liền vét rỗng Lý gia à? Mày ngẫm lại thử coi, mày kiếm về cho Lý gia bao nhiêu tiền, ba mẹ lại cho ngươi bao nhiêu tiền để mày tiêu."

Lý Sùng Nghị không phục, tức giận vỗ sầm bàn đứng lên, nói: "Không! Không phải như vậy. Là mẹ nó không cho tao cơ hội, cho tao cơ hội để tao kiếm tiền cho Lý gia. Nếu bọn họ giao Lý gia cho tao, tao khẳng định có thể kiếm tiền cho Lý gia. Nhưng là bọn họ lại đưa Lý gia cho mày, tao cái gì cũng không có!"

Lý Sùng Duyên khinh miệt nhìn gã, cũng không lại tiếp tục dây dưa vấn đề này với gã nữa. Lý Sùng Duyên cũng không phải là được xem trọng ngay từ đầu, Lý tiên sinh Lý thái thái xem trọng nhất là nhị công tử Lý gia, chẳng qua nhị công tử không quá thích kinh doanh. Người như Lý Sùng Duyên quá mức nặng nề, chẳng qua hiểu được tự mình nỗ lực, lúc đi học đã bắt đầu làm vài vụ đầu tư không nhỏ, chờ đến khi anh đã kiếm được không ít tiền, Lý tiên sinh mới giao một công ty nhỏ trên danh nghĩa Lý gia cho anh, để anh thử một lần. Sau lại biểu hiện của Lý Sùng Duyên đích xác rất không tồi, kiếm về cho Lý gia không ít tiền, Lý tiên sinh mới từng chút từng chút một dần dần buông tay công ty để anh quản.

Lý Sùng Nghị từ nhỏ đã chính là bộ dạng nhị thế tổ, kết bè kết đảng khắp nơi, hỗn quán bar đêm hỗn thành giải trí. Chỉ biết duỗi tay đòi tiền, sau đó cho gã bao nhiêu tiền cũng đều có thể tiêu sạch chỉ trong một đêm. Lý Sùng Nghị lại trong lòng không phục, gã chỉ nhìn thấy Lý tiên sinh cùng Lý thái thái giao công ty cho Lý Sùng Duyên, chỉ nghe được người ngoài xưng hô Lý Sùng Duyên là "Thái Tử gia Lý gia", lại nhìn không thấy người khác trả giá bao nhiêu. Gã trách Lý tiên sinh không cho gã cơ hội, vì cái gì lại không giao công ty cho gã, lại không thử xem bản thân rốt cuộc có bao nhiêu giá trị.

Lý Sùng Nghị hồi phục bình tĩnh, một lần nữa ngồi xuống, cong chân bắt chéo hút thuốc, nói: "Hôm nay, tôi tìm đại ca cũng không phải là để tới đây cãi nhau, chúng ta nói một vụ làm ăn thì thế nào?"

Lý Sùng Nghị nói: "Ba mẹ ở nơi nào, tao muốn xem bọn họ có đang tốt không trước đã."

Lý Sùng Nghị cười, nói: "Đại ca anh khẩn trương quá rồi, bọn họ tốt xấu gì cũng là ba mẹ tôi mà, không đến vạn bất đắc dĩ, không bức tôi đến nóng nảy, sao tôi sẽ động đến bọn họ được đây? Chẳng qua nếu anh không phối hợp với tôi, chọc tôi không vui, cố ý chọc giận tôi, tôi mà sốt ruột một cái thì nói không chừng đâu."

Diệp Bạch ngồi ở bên cạnh, một câu cũng không cắm vào, thoạt nhìn độ tồn tại cực thấp, Lý Sùng Nghị loanh quanh luẩn quẩn vòng vo nửa ngày, chỉ là không muốn để Lý Sùng Duyên nhìn thấy Lý tiên sinh cùng Lý thái thái, dù sao thì cũng là át chủ bài cuối cùng, không thể lập tức giũ ra ngay được.

Diệp Bạch lặng lẽ bất động thanh sắc kéo màn hình điều khiển giả thuyết ra, mở bản đồ ra xem xét. Bản đồ thực kỹ càng tỉ mỉ, có thể nhìn thấy tình huống trên du thuyền, nhưng lại không thể tự động xác định trên du thuyền có những ai. Chỉ có người được hệ thống tự động phiên dịch giọng nói ghi chép xuống, đánh dấu xem xét vị trí, mới có thể biểu hiện ra trên bản đồ.

Diệp Bạch tìm nửa ngày trong hệ thống tự động phiên dịch giọng nói, vẫn không tìm được tên của Lý tiên sinh và Lý thái thái. Cậu cũng không biết Lý tiên sinh Lý thái thái rốt cuộc có ở xung quanh đây hay không, hay là căn bản là không thể nói chuyện, cũng có thể khoảng cách quá xa? Chiếc du thuyền này thoạt nhìn thật sự là phi thường lớn nha.


Hiện tại, đầu tiên Diệp Bạch phải đi ra ngoài tìm một vòng mới được.

Chẳng qua chưa kịp chờ Diệp Bạch tìm được cơ hội đi ra ngoài tìm, bên kia Lý Sùng Nghị đã đưa lên một điều kiện rất tiện.

Lý Sùng Nghị nói: "Nếu đại ca đã không yên tâm như vậy, vậy tôi liền cho anh nhìn ba mẹ một chút, để cho anh an tâm nói chuyện hợp tác với tôi ha."

Gã nói rồi kêu bảo tiêu tới đây, để bảo tiêu đưa một cái Ipad qua.

Lý Sùng Duyên tiếp nhận nhìn lên, liền nhìn thấy bên trên hiện ra một căn nhà nhỏ tối đen như mực, thoạt nhìn như là kho hàng lâm thời, không lớn, bên trong chất đầy hàng hóa. Lý tiên sinh Lý thái thái bị trói tay trói chân, rồi ném ở trong căn nhà nhỏ, hai người cũng không biết có phải là đã bị ngất xỉu hay không, dù sao thì vẫn luôn không nhúc nhích. Trong phòng có theo dõi, đoạn video này hẳn là dùng máy theo dõi để quay.

Lý Sùng Duyên phẫn nộ đứng lên, thiếu chút nữa đã ném Ipad thẳng vào mặt Lý Sùng Nghị.

Lý Sùng Nghị lại cười nói: "Anh xem, ba mẹ không phải đang rất tốt sao, tôi không có để cho bọn họ chịu khổ nha."

"Lý Sùng Nghị, mày như vậy không sợ gặp báo ứng sao?" Lý Sùng Duyên nói.

Lý Sùng Nghị nói: "Nếu tôi sợ, còn sẽ làm như vậy sao? Tôi nói anh biết, tôi cái gì cũng không sợ, hơn nữa Lý gia sắp chính là của tôi rồi, tôi còn sợ cái gì?"

Lý Sùng Nghị cho bảo tiêu phía sau một cái ánh mắt, bảo tiêu liền cầm một phần hợp đồng tới, đặt ở trên bàn trước mặt Lý Sùng Duyên, sau đó lại lấy ra một cây bút, cũng đặt ở trước mặt anh.

Lý Sùng Nghị nói: "Ký phần hiệp nghị này, tôi sẽ để anh cùng ba mẹ rời đi."

Diệp Bạch nhìn thấy video, trước mắt sáng ngời, không khỏi cẩn thận quan sát một chút hình thức bố cục phòng ở, sau đó tra tìm trên bản đồ. Trên du thuyền có không ít kho hàng nhỏ, đều là phòng bình thường cải tạo ra, bố cục không quá khác biệt gì với gian phòng này, Diệp Bạch không xác định là gian nào.

Ánh mắt Diệp Bạch chợt lóe, bỗng nhiên đánh gãy đối thoại của bọn họ, nói: "Tôi nhìn kiểu gì cũng thấy Lý tiên sinh Lý thái thái đều bất động, lỡ như anh đã phát rồ hại chết người rồi, lại lừa gạt bọn tôi thì làm sao? Trước khi xác định người còn sống, hợp đồng gì đó, tôi thấy khỏi cần phải nói."

Lý Sùng Duyên nghe vậy ánh mắt liền trầm xuống.

Lý Sùng Nghị cười rộ lên, nói: "Cậu còn rất thông minh. Được."

Gã phất phất tay, bảo tiêu phía sau hiểu ý, cầm lấy di động liền gọi điện thoại cho bảo tiêu canh gác ở kho hàng giam giữ Lý tiên sinh Lý thái thái.

Bảo tiêu nói: "Anh đi đánh thức Lý tiên sinh cùng Lý thái thái đi."

Bảo tiêu bên kia điện thoại đáp ứng một tiếng. Diệp Bạch rất nhanh đã nhìn thấy cửa phòng trong Ipad mở ra, một bảo tiêu một tay cầm điện thoại đi đến. Bảo tiêu đi đến trong phòng, ngồi xổm xuống đẩy tỉnh Lý tiên sinh cùng Lý thái thái. Hai người hơi giật mình một chút, chẳng qua thoạt nhìn trạng thái mơ mơ màng màng không quá tốt, như là bị hạ thuốc ngủ cực nặng.

Lý Sùng Nghị nói: "Xem, bọn họ đương nhiên vẫn còn sống, lúc này các người tin rồi chứ." Nói rồi nâng nâng cằm, "Tin thì nhanh ký hợp đồng đi."

【 hệ thống tự động phiên dịch giọng nói 】

【 phụ cận 】【 bảo tiêu 1】: Anh đi vào đánh thức người đi.

【 phụ cận 】【 bảo tiêu 2】: Nhận được, đã biết.

Hai bảo tiêu nói chuyện phi thường ngắn gọn, chẳng qua đã đủ dùng rồi. Lời nói của bảo tiêu canh giữ bên ngoài kho hàng đã được ghi lại ở trong hệ thống tự động phiên dịch giọng nói. Diệp Bạch nhanh chóng đè tên biểu hiện của bảo tiêu lại, chọn mục xem xét địa chỉ, trên bản đồ lập tức xuất hiện một điểm đỏ nhỏ, thì ra chính là gian kho hàng cùng tầng kia.

Lý Sùng Nghị nào biết rằng kế hoạch của mình đã đi tong, còn tưởng rằng đã làm cho Lý Sùng Duyên cùng Diệp Bạch sợ mình, gã nheo mắt nhìn Lý Sùng Duyên, nghiền cây thuốc trong miệng lên gạt tàn thuốc, lại lấy một cây nữa ra định đặt ở trong miệng.

Đột nhiên liền nghe "Ba" một tiếng, trong tay Lý Sùng Nghị không còn, thuốc lá vốn dĩ muốn ngậm ở ngoài miệng đã không thấy tăm hơi. Lý Sùng Nghị có chút phản ứng không kịp, vẫn đang duy trì động tác đưa thuốc lá vào trong miệng.

Mà mấy bảo tiêu bên người Lý Sùng Nghị tất cả đều cả kinh, khẩn trương xúm lại tới đây, một bộ trạng thái súc thế chờ phân phó.

"Làm gì đó." Lý Sùng Nghị không rõ nguyên nhân, quay đầu lại trừng mắt, liền nhìn thấy trên mặt tường, cắm một cây bút. Xác thực mà nói, chính là cây bút mà vừa rồi bảo tiêu đưa cho Lý Sùng Duyên để ký hợp đồng.

Đầu chiếc bút kia cắm ở trên tường ra một cái lỗ thủng, cây thuốc lá Lý Sùng Nghị vốn dĩ muốn ngậm ở trong miệng đang cắm ở trê đầu bút, bị đinh ở trên tường.

Lý Sùng Nghị trong nháy mắt liền trợn tròn mắt, mở to hai mắt quay đầu lại, hoảng sợ qua đi liền chính là phẫn nộ, vỗ cái bàn đứng lên, nói: "Bọn mày còn dám giương oai!"

Ném văng cái bút ra đương nhiên là Diệp Bạch không thể nghi ngờ, Diệp Bạch còn ôm hai đứa nhỏ, chẳng qua một chút cũng không nóng nảy sợ hãi, nói: "Hừ, tôi ngược lại muốn coi, là ai đang giương oai."

Lý Sùng Duyên có chút lo lắng, không nghĩ tới Diệp Bạch sẽ đột nhiên có động tác. Chẳng qua anh quay đầu lại, liền nhìn thấy Diệp Bạch đưa qua một ánh mắt nắm chắc. Lý Sùng Duyên không khỏi gật đầu với cậu một cái.

"Nha nha!" Tiểu Kim ở trong lòng ngực Diệp Bạch, tỉnh ngủ phát hiện hoàn cảnh lạ lẫm, cũng không sợ hãi, nhìn một đống người vây quanh bọn họ sắc mặt không tốt, liền giận đến trừng to mắt tròn, một bộ nghiêm túc. Tuy rằng Tiểu Kim cùng Tiểu Đản đã biết kêu ba ba, cũng biết nói vài câu đơn giản, chẳng qua đôi khi sốt ruột một cái, vẫn cứ đầy miệng kêu xì xì nha nha.

Lý Sùng Nghị bùng giận, đứng lên nói với đám người phía sau: "Bọn mày còn đứng đấy nhìn cái gì, đi đoạt lấy hai đứa nhỏ đó cho tao, trước băm rớt tay hai đứa nhỏ này, để cho đại ca thân ái biết thế nào là lợi hại."

Diệp Bạch nháy mắt liền nổi giận, Đại Tàng Kiếm Sơn Trang từ trước đến nay đều luôn cực kỳ bao che cho con, nghe Lý Sùng Nghị muốn kêu người hại hai đứa con trai của cậu, sao có thể để yên được. Xoay người liền nhét hai bánh bao nhỏ vào trong lòng ngực Lý Sùng Duyên.


"Ôm chặt."

Lý Sùng Duyên chỉ nghe được Diệp Bạch nói một câu, định nhãn nhìn lại thì đã thấy bọn nhỏ đã chui vào trong lòng anh, mà Diệp Bạch vốn phải ở bên người anh thì lại mất tiêu đâu rồi.

Bọn bảo tiêu bao vây đi lên, liền thấy kim quang chợt lóe, toàn bộ du thuyền đều giống như chấn động một chút, thiên diêu địa chấn, bọn họ tức khắc ngây ngốc, cũng không nhìn thấy bóng người, chỉ cảm thấy một cổ sức lực cường đại đã nghênh đón mà đến, chấn đến cả người choáng choáng vựng vựng, ngay cả đứng cũng không vững, trực tiếp ngã xuống mặt đất.

Lý Sùng Nghị đứng ở phía sau, nhìn thấy vài bảo tiêu đột nhiên đều ngã xuống cả, cũng chẳng hiểu sao lại thế này, tất cả đều ôm đầu lại.

Trong lòng Lý Sùng Nghị vừa kinh ngạc lại vừa sợ hãi, hai chân không nhịn được mà run lên, dịch ra sau hai bước. Lại ngẩng đầu lên thì nhìn thấy một cái bóng đang đè ép tới, Diệp Bạch đã đứng cách gã không đến ba bước.

Cổ họng Lý Sùng Nghị mắc nghẹn một tiếng thét kinh hãi, gã sợ tới mức chẳng kêu lên nổi. Gã nhìn chằm chằm Diệp Bạch, trong tay Diệp Bạch cư nhiên còn cầm một thanh trường kiếm. Trường kiếm ba thước có thừa, thoạt nhìn phi thường sắc bén, còn lộ ra hàn khí nhàn nhạt.

Lý Sùng Nghị thiếu chút nữa đã ngã khuỵu trên mặt đất, gã nào có nghĩ đến trong tay Diệp Bạch cư nhiên lại có vũ khí, tuy rằng không phải là súng, nhưng khoảng cách gần như vậy, một thanh kiếm sắc bén cũng đã đủ để lấy mạng gã rồi.

Lý Sùng Duyên thấy Diệp Bạch đắc thủ, không khỏi nhẹ nhàng thở ra. Nếu Diệp Bạch chào hỏi với anh trước tiên, anh khẳng định là sẽ không để Diệp Bạch mạo hiểm, chẳng qua Diệp Bạch chưa kịp cho anh cơ hội phản đối cùng lo lắng, đã giải quyết trong nháy mắt rồi.

Lý Sùng Nghị nói: "Mày muốn làm gì? Đừng có xằng bậy."

Diệp Bạch nhấc tay lên, gác trường kiếm lên trên cổ gã, nói: "Thả người."

Lý Sùng Nghị đâu thể nào chịu dễ dàng thả người như vậy chứ, chẳng phải là thất bại trong gang tấc à. Không khỏi nói: "Tao nói cho mày biết, chỉ cần tao ấn di động một cái, người trông coi hai lão già kia sẽ lập tức nhận được tin tức, giải quyết người ngay tức thì. Cho nên bọn mày tốt nhất là đừng có mà uy hiếp tao, cẩn thận tao run tay lên."

Diệp Bạch vẻ mặt bừng tỉnh đại ngộ nhìn di động trong tay gã, nói: "Cho nên anh là đang nhắc nhở tôi, giải quyết anh trước khi anh run tay, miễn cho để Lý tiên sinh và Lý thái thái gặp nguy hiểm à?"

"Mày mày mày dám!" Lý Sùng Nghị sợ hãi, chỉ là lại cảm thấy động tác của Diệp Bạch hẳn sẽ không nhanh như vậy đâu, tiếp tục hù dọa người, nói: "Hơn nữa tao đã cho người đưa hai lão già kia đến một chỗ bí mật rồi, nếu mày dám thương tổn tao thì chờ bọn chúng sống sờ sờ bị đói đến chết đi."

Diệp Bạch cười ra, nói: "Chỗ bí mật, chính là cái kho hàng nhỏ nơi góc tầng này ấy à?"

Lý Sùng Nghị trừng lớn đôi mắt, mấy lời hù dọa còn dư lại trong bụng đều chẳng thể nói ra nổi nữa, gã có thế nào cũng đoán không ra, làm sao Diệp Bạch sẽ biết được. Rõ ràng đã ra tay phi thường sạch sẽ mà.

Diệp Bạch ngay tại thời điểm gã ngây người, tay trái nhấc lên, ném một thanh ám khí ra ngoài, dập nát cái di động trong tay Lý Sùng Nghị.

Lý Sùng Duyên nhìn biểu tình của Lý Sùng Nghị liền đoán được ra vài thứ, xem ra điều Diệp Bạch nói là chính xác, liền nói với Diệp Bạch: "Diệp Bạch, mang Lý Sùng Nghị qua đó đi, để người của gã thả người."

Diệp Bạch gật gật đầu, duỗi tay xách lấy cổ áo Lý Sùng Nghị, một phen túm người dậy, sau đó thanh trường kiếm lại gác lại trên cổ gã.

Đừng thấy Diệp Bạch nhìn qua thì vóc người không cao cũng tương đối nhỏ, nhưng mà sức lực lại cực lớn, lôi Lý Sùng Nghị ra khỏi phòng nghỉ vip dễ như trở bàn tay.

Ngoài cửa có hai bảo tiêu canh gác, thấy bên trong có người muốn đẩy cửa, còn thuận tay cung kính hỗ trợ kéo ra, kết quả kéo xong liền trợn tròn mắt, ông chủ bọn họ bị người bắt cóc. Hai người ngẩn ngơ, cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Trong lòng Lý Sùng Nghị vừa hận vừa sợ, cảm giác trên cổ lạnh băng băng, cũng không dám động, chỉ có thể bị Diệp Bạch kéo tới cửa kho hàng nơi góc tầng. Bảo tiêu canh giữ ở cửa kho hàng cũng là mắt choáng váng, thất thần không biết nên phải làm gì mới được.

"Bảo người mở cửa." Lý Sùng Duyên nói với Lý Sùng Nghị.

Diệp Bạch nói: "Không cần phiền toái như vậy."

Diệp Bạch nói xong, liền bắt lấy cổ áo Lý Sùng Nghị, đi lên phía trước hai bước, nâng chân lên "Ầm ầm" một đá, cũng không thấy cậu dùng bao nhiêu sức lực, cửa sắt kho hàng đã lập tức thay đổi hình dạng, lung la lung lay bị đá rớt.

Mấy người ngó xem chỉ biết trợn mắt há hốc mồm, bên trong Lý tiên sinh cùng Lý thái thái cũng hoảng sợ.

Lý tiên sinh cùng Lý thái thái định nhãn nhìn lại rõ ràng tình huống, đều thở phào nhẹ nhõm một hơi. Lý Sùng Duyên nhanh chóng đi qua cởi bỏ dây thừng bó trên người hai người họ. Thân thể Lý thái thái không tốt lắm, hít rất nhiều thuốc ngủ, lại bị trói đã lâu, nửa người đều mệt mỏi, được người đỡ cũng không thể đứng vững.

Lý Sùng Nghị thấy đại thế đã mất, không khỏi mặt xám như tro tàn.

Lý tiên sinh tức giận đến phát run, run run rẩy rẩy đứng lên, rồi đi qua hung hăng quăng cho Lý Sùng Nghị một cái tát, quát: "Thứ đồ bạch nhãn lang mày, vậy mà dám làm ra loại chuyện này."

Lý Sùng Nghị bị đánh đến đầu váng mắt hoa, Lý thái thái nhìn liền không khỏi khóc lên, nói: "Đây là đã tạo nghiệt gì, sao tôi lại có đứa con trai như thế chứ, cư nhiên lại muốn hại chết chúng tôi? Con nói ta biết, chúng ta có chỗ nào có lỗi với con."

Biểu tình của Lý Sùng Nghị vốn dĩ đã hung tợn rồi, chẳng qua vẫn thay một bộ hối hận, muốn tránh thoát kiềm chế của Diệp Bạch, nhưng lại bị Diệp Bạch nắm rất chặt, gã căn bản là không thoát khỏi được.

Lý Sùng Nghị khóc đến rối tinh rối mù, giơ tay liền tự vả cho mình hai cái, nói: "Ba mẹ, con chỉ là nhất thời hồ đồ mà thôi, là có người sai sử con. Con cũng là quá tức giận, cho nên mới...... Hai người không biết, con ở bên ngoài đã ăn biết bao nhiêu khổ, con là hồ đồ nên mới......"

Gã một bộ lãng tử quay đầu, chỉ là lặp đi lặp lại nhiều lần, luôn sẽ khiến lòng người băng giá, Lý tiên sinh và Lý thái thái cũng không thể tha thứ cho gã đến ba lần được. Lý tiên sinh xanh mặt, nói: "Bọn tao đã không thể quản nổi mày nữa, về sau mày sẽ không còn là người của Lý gia, mày đã không coi bọn tao là cha mẹ, bọn tao cũng chỉ có thể coi như không có đứa con trai như mày thôi."

Ông lại nói với Lý Sùng Duyên: "Gọi điện thoại báo cảnh sát."

Lý Sùng Nghị sợ tới mức đầu gối mềm nhũn, nếu không phải Diệp Bạch xách cổ áo gã thì gã đã quỳ trên mặt đất rồi, khóc lóc nói: "Ba, ba! Không thể báo cảnh sát được, báo cảnh sát là con tiêu đời luôn, nửa đời sau của con biết làm sao đây?"

Lý tiên sinh lại không lay chuyển, nói: "Mày cho rằng nửa đời trước mày sống rất tốt sao? Mày đã sớm người không ra người quỷ chẳng ra quỷ rồi!"

Lý Sùng Nghị bị mang đi, Lý thái thái chấn kinh quá độ, bộ dáng phi thường mỏi mệt, nói: "Tôi mệt mỏi quá. Sùng Duyên và Diệp Bạch đều không có việc gì chứ? Còn có hai đứa cháu của tôi, có bị thương không vậy?"

Tiểu Kim nghe được Lý thái thái gọi bọn chúng, lập tức vung cánh tay, tỏ vẻ bé không có việc gì.

Lý Sùng Duyên nói: "Chúng con không có việc gì, lần này cũng là nhờ có Diệp Bạch cơ trí."

Lý thái thái lại một trận thương tâm, Lý tiên sinh an ủi bà vài câu.

Lý Sùng Duyên liền nói: "Con đã gọi điện thoại, cho người lái xe tới đây đón. Phỏng chừng một lát nữa sẽ đến. Chúng ta rời thuyền đến cảng chờ trước đi."

Mấy người mới vừa xuống thuyền, đã thấy xe tới đón, chẳng qua không phải là xe Lý Sùng Duyên dùng điện thoại gọi tới, mà là Thời Quân Tranh cùng Thôi Hướng Trung đuổi tới đây.

Thời Quân Tranh nhìn thấy Diệp Bạch, lập tức chạy qua, nói: "Các cậu không sao rồi, dọa chết người."


Diệp Bạch nhìn thấy hắn, nói: "Sao anh lại đến nơi đây?"

Thời Quân Tranh trừng cậu một cái, nói: "Cậu còn dám nói. Vừa rồi mẫu thân cậu gọi điện thoại cho tôi, nói vốn dĩ muốn đến chỗ của cậu, đưa hai bộ quần áo qua cho hai đứa nhỏ. Kết quả các cậu đều không có ở nhà, người hầu nói các cậu đi ra ngoài, hẳn là sẽ không trở về quá muộn. Mẫu thân cậu liền để lại quần áo về nhà, trước khi đi ngủ muốn gọi điện thoại cho cậu, kết quả cậu và Lý Sùng Duyên đều tắt máy, gọi điện thoại tới biệt thự của cậu, người hầu nói vẫn chưa trở về. Mẫu thân cậu liền sốt ruột, lại không liên hệ được với người của Lý gia liền gọi điện thoại hỏi tôi."

Mẫu thân Diệp Bạch tìm không thấy bọn họ, thật là phi thường lo lắng, cảm thấy không quá thích hợp, hai đứa nhỏ bình thường đều ngủ rất sớm, cho nên không thể nào mang theo đứa nhỏ ở bên ngoài lâu như vậy được, hoặc có thể ngủ lại nhà Lý gia, nhưng gọi điện thoại cho Lý gia cũng nói là không ở.

Mẫu thân Diệp Bạch chính là Omega, tình cảm tương đối tinh tế, càng nghĩ càng cảm thấy sợ hãi, liền đi liên hệ với Thời Quân Tranh có quan hệ tương đối tốt với Diệp Bạch.

Thời Quân Tranh tuy rằng không có nhân mạch ngoài vòng gì, nhưngThôi Hướng Trung lại có, sau khi Thôi Hướng Trung cho người đi nghe ngóng, kết quả thật sự phát hiện chuyện khó lường.

Thôi Hướng Trung lập tức sai người đi tra địa điểm, sau đó nhanh chóng mang theo người chạy tới đây.

Mẫu thân Diệp Bạch nghe xong tin tức, quả thực là sợ tới mức muốn sốc luôn, Thời Quân Tranh cũng không dám mang người theo tới đây, lỡ như mà bị kích thích thì càng tệ hơn. Bảo mẫu thân Diệp Bạch ở nhà chờ tin tức.

Thời Quân Tranh nói: "Cho cậu mượn di động, trước gọi điện thoại cho mẫu thân cậu đi đã, tôi thấy bà ấy khẳng định là còn đang sốt ruột đó."

Diệp Bạch gật đầu, gọi điện thoại trước tiên, sau đó mới theo mọi người cùng nhau lên xe.

Thôi Hướng Trung cho người chạy xe tới đây, mời Lý tiên sinh cùng Lý thái thái lên chiếc đằng trước, sau đó tự mình chạy xe để Diệp Bạch cùng Lý Sùng Duyên đi lên.

Thời Quân Tranh ngồi ở phó điều khiển, quay đầu lại nhìn Diệp Bạch, nói: "Các cậu không bị thương chứ?"

Diệp Bạch nói: "Đương nhiên không có."

Thời Quân Tranh nói: "Tuy rằng tôi không giúp đỡ được cái gì, chẳng qua cậu vẫn phải cho tôi tiền bồi thường thiệt hại tinh thần nhá." Nói rồi vẻ mặt tươi cười, "Nếu không, đưa Tiểu Đản nhà cậu cho tôi ôm một cái đi? Tôi liền tha thứ cho cậu liền."

Thời gian đã khuya, Tiểu Kim và Tiểu Đản buồn ngủ cực kỳ, đã dựa vào nhau cùng ngủ rồi. Diệp Bạch mắt trợn trắng, liếc xéo mắt nhìn Thời Quân Tranh một cái.

Thôi Hướng Trung bật cười, bớt thời giờ vỗ hai cái trên vai Thời Quân Tranh, nói: "Em một mình tự quyết định cái gì đó, không thể thành thật chút được sao. Buổi tối hôm nay đều sắp bị em lăn lộn đến chết rồi."

Thời Quân Tranh lập tức phản bác nói: "Sao lại là tôi lăn lộn chớ, rõ ràng là Diệp Bạch bọn họ dọa người mà."

Lý Sùng Duyên nói: "Qua hai ngày nữa mời hai người ăn cơm, xem như đáp tạ."

Thời Quân Tranh nghe xong Lý Sùng Duyên nói mới tính là vừa lòng.

Lăn lộn đủ một hồi, thời điểm Diệp Bạch và Lý Sùng Duyên được đưa về nhà, đã qua nửa đêm 12 giờ, tuy rằng ngày thường tinh thần Diệp Bạch cực tốt, nhưng lúc này cũng không khỏi cảm thấy mệt nhọc, quan trọng nhất chính là còn chưa xơi cơm nước, vừa buồn ngủ lại đói.

Lý Sùng Duyên lung lay Diệp Bạch mơ mơ màng màng dậy, nói: "Về đến nhà rồi, lên lầu tắm rửa một cái rồi hẵng ngủ tiếp."

Diệp Bạch buồn ngủ muốn chết, ôm hai đứa nhỏ xuống xe, đưa hai đứa nhỏ đến giường nhỏ trên lầu, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, đi theo Lý Sùng Duyên ra ngoài, đóng cửa lại nói: "Hôm nay ăn sinh nhật anh, kết quả ngay cả cơm chiều cũng chưa được ăn, thật là đủ thảm mà."

Lý Sùng Duyên không khỏi lắc lắc đầu, nói: "Đúng là thực thảm, không bằng em tới bồi thường anh một chút đi, xem như tặng quà bù cho anh?"

Diệp Bạch nhìn cái tay anh đang ôm eo mình, liền biết anh nói bồi thường là chỉ cái gì, nói: "Anh không mệt sao? Đã trễ vầy rồi, ngày mai còn phải làm việc nữa."

Lý Sùng Duyên nói: "Cũng đã muộn như vậy, hay buổi sáng ngày mai xin nghỉ cho em nha, buổi chiều hẵng đi."

Diệp Bạch vừa nghe, tâm nói sinh nhật tốt xấu gì thì một năm cũng chỉ có một lần, Lý Sùng Duyên ăn sinh nhật thảm thiết như vậy ngẫm lại cũng rất đáng thương, liền ngoan ngoãn gật đầu đáp ứng.

Vì thế Diệp Bạch liền bị Lý Sùng Duyên ôm vào, lăn lộn đến khi trời sắp sáng mới ngừng nghỉ. Diệp Bạch mơ mơ màng màng ngủ mất, còn nhắc đi nhắc lại bảo Lý Sùng Duyên gọi điện thoại đến chỗ đạo diễn Đái Khải xin nghỉ cho cậu.

Diệp Bạch cho rằng mình có thể ngủ đến 11 giờ, dậy rồi tắm rửa ăn uống một chút, đi đoàn phim, vừa lúc buổi chiều tiếp tục đóng phim, mộng tưởng hoàn mỹ cỡ nào. Đáng tiếc cậu nghĩ quá đơn giản rồi, cách vách còn có hai thằng nhóc Hỗn Thế Ma Vương, Diệp Bạch cư nhiên lại quên khuấy mất.

Sáng sớm 7 giờ, hai bánh bao nhỏ đã tỉnh, tinh thần đầy đủ mười phần đến gõ cửa phòng Diệp Bạch Lý Sùng Duyên, "Phanh phanh".

Diệp Bạch cảm thấy mình còn chưa ngủ đủ no nê, đã bị đánh thức, vốn dĩ không muốn bò dậy khỏi giường, nhưng là hai bánh bao nhỏ lại không hề từ bỏ ý định mà rời đi, cứ ồn ào đến nỗi Diệp Bạch không thể ngủ tiếp được.

Diệp Bạch từ trên giường bò dậy, nhận mệnh rửa mặt xong, ôm hai đứa nhỏ xuống lầu ăn cơm, hai bánh bao nhỏ lúc này mới vừa lòng.

Ăn cơm chiều rồi xem thời gian, tới đoàn phim vẫn còn dư dả. Diệp Bạch dứt khoát không xin nghỉ nữa, bảo Lý Sùng Duyên đưa cậu đến đoàn phim.

Diệp Bạch tới đoàn phim, phát hiện hôm nay Lý Nam Dịch không có tới, đoán chừng chắc do sự việc hôm qua, Lý Nam Dịch đang bận ở nhà an ủi Lý tiên sinh và Lý thái thái, vì thế Thời Quân Tranh liền lẻ loi một mình, ngày thường đều cùng bọn họ nói chêm chọc cười, hôm nay lại ngồi một mình ở bên góc cầm di động chơi.

Diệp Bạch đi qua, Thời Quân Tranh cũng không có phát hiện. Diệp Bạch liền thuận tay vỗ bả vai hắn một chút, nói: "Xem cái gì đó, chuyên chú như vậy."

Thời Quân Tranh vừa nhấc đầu, nói: "Sao cậu lại tới đây? Không phải buổi sáng xin nghỉ sao?"

Diệp Bạch nói: "Đêm qua mệt mỏi quá, tôi vốn dĩ muốn ngủ bù buổi chiều lại đến, chẳng qua sáng sớm lại bị hai thằng nhóc kia kéo dậy. Liền tới đây."

Thời Quân Tranh đồng tình vỗ vỗ cậu, hắn còn tưởng rằng bởi vì sự việc bắt cóc ngày hôm qua, Diệp Bạch mới mệt thành như vậy, hoàn toàn không nghĩ tới là do đêm qua Diệp Bạch cùng Lý Sùng Duyên vận động trên giường quá kịch liệt.

Thời Quân Tranh nói: "Thật đáng thương, chờ bọn chúng lớn lên một chút phỏng chừng sẽ càng làm ầm ĩ hơn đấy."

Kết quả thời điểm Diệp Bạch thay quần áo xong đi hoá trang, chuyên viên trang điểm nhìn thấy quầng thâm mắt của cậu, hoảng sợ.

Tuy rằng Diệp Bạch cảm thấy thực buồn ngủ thực mỏi mệt, chẳng qua lúc đóng phim vẫn rất nghiêm túc. Buổi sáng vai diễn phối hợp của cậu và nữ một phi thường thuận lợi, cùng với Thời Quân Tranh thì lại càng khỏi cần phải nói, không làm Đái Khải chít ra chút tật xấu nào.

Nhưng mà buổi chiều thì lại có chút phiền toái, buổi chiều có một cảnh võ, chỉ đạo võ thuật nói hệ số khó khăn rất cao, đương nhiên đây chỉ là nói với người bên cạnh Diệp Bạch mà thôi. Chỉ đạo võ thuật chỉ cần nói một lần với Diệp Bạch, Diệp Bạch liền biểu hiện được dễ như trở bàn tay.

Chẳng qua diễn viên đối thủ của cậu thì lại thảm rồi, thế thân của anh ta không ở đây, cảnh diễn này bị NG không biết bao nhiêu lần nhưng có thế nào cũng không qua được, hoàn toàn không thể làm xong nổi động tác kia.

Diệp Bạch mắt thấy trời đã sắp đen, dứt khoát nói: "Đái Đạo, nếu không tôi làm thế thân cho anh ta đi."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui