Edit: Rừng Nhỏ.
Hiện trường hôn lễ, tại tầng hai khách sạn.
Chu Giải với dáng vẻ khinh khỉnh đứng bên cửa sổ nhìn xuống dưới sảnh.
Anh trai của anh thấy anh buồn thiu, bèn hỏi: “Giờ cậu muốn trốn hay nhảy lầu?”
Chu Giải nghe thấy tiếng gọi thì nhìn qua, anh trai anh và anh đều mặc tây trang giày da như nhau, khác mỗi cái là anh ấy nằm trong đội phù rể.
Anh vừa tốt nghiệp đại học, mới chân ướt chân ráo bò khỏi trường đã bị bố mẹ ép kết hôn.
Nguyên nhân là vì anh quá kiêu ngạo.
Nếu không dùng sợi dây hôn nhân trói anh sớm một chút, anh sẽ không an phận mất.
A, vả lại, chả phải do con nhỏ nhà quê đó thường xuyên nói bóng gió bên tai bố mẹ anh sao.
Lo lắng anh ra ngoài xã hội, sợ miếng bánh ngon ngọt là anh đây bị người ta nhớ thương, khiến nhỏ nhà quê không có cảm giác an toàn nên mới nóng lòng kết hôn.
Chu Giải chưa muốn kết hôn cũng vì nhỏ nhà quê kiểm soát cuộc sống của anh quá nhiều.
Anh vâng lời cô, yêu nhau năm năm liền.
Tất nhiên không phải anh không muốn kết hôn, mà do anh không thích kết hôn sớm.
Anh cứ nghĩ bọn họ sẽ có thêm năm năm như vậy, song nhỏ nhà quê lại không nghĩ thế.
Dường như cô sợ anh chạy mất dép, mới nằng nặc đòi kết hôn.
Anh không thể không đồng ý.
Bởi bố mẹ anh dặn rằng, nếu anh không kết hôn, bọn họ sẽ lập tức đuổi anh ra ngoài ăn xin.
Cậu ấm nhà họ Chu vốn sống trong nhung lụa nào chịu được ấm ức.
Ngay cả chữ “Nghèo” anh còn không biết viết thế nào cơ mà, đành phải cắn răng kết hôn thôi.
Anh cảm thấy bản thân bị ép buộc nên không cam lòng.
Bố mẹ và anh trai tiếp khách, anh ngồi lau nước mắt sau song sắt cửa sổ.
Chu Giải bực bội nở một nụ cười khổ, trả lời anh trai bằng giọng bất bình: “Em muốn cả hai, em nhảy từ đây xuống chắc chưa đến mức què? Nhưng nếu em đào hôn, liệu nhỏ nhà quê có khóc không nhỉ?”
“… Người ta là vợ cậu, sắp sửa kết hôn với nhau rồi, còn gọi nhà quê này nọ? Cậu không nghĩ đến Nam Hoàn nghe xong sẽ khó chịu à?”
Chu Giải thấy anh trai nói vậy thì già mồm: “Vốn dĩ cô ta là đồ nhà quê mà.”
Hai anh em vừa dứt lời, bỗng dưng có một cô phù dâu chạy ra khỏi phòng trang điểm, hô hoán: “Chết cha, cô dâu đào hôn, cô dâu chạy trốn mất rồi.”
Nghe được những lời này, khách khứa xung quanh lập tức ngạc nhiên.
Chu Giải mới nãy còn muốn đào hôn, nghe thấy lời phù dâu nói thì trực tiếp tiến lên, hỏi cho ra nhẽ: “Nam Hoàn chạy ư?”
Phù dâu đưa cho cậu một tờ giấy: “Cô ấy viết là cô ấy đào hôn đây, chỉ có đồ ngu si mới kết hôn với anh, ngần ấy năm qua cô ấy chơi anh mà thôi, ai dè anh ngu thật.”
Chu Giải: “…”
Chu Giải không tin, lật qua lật lại tờ giấy.
Quả thật là chữ của Nam Hoàn, cô ấy nói ngần ấy năm qua cô ấy không hề thích anh, cô chỉ chơi anh thôi.
Không ngờ anh lại định kết hôn, cô không muốn kết hôn cùng anh nữa nên biệt tăm biệt tích với bạn trai của cô ấy rồi.
Nhìn dòng cuối cùng, cơ thể Chu Giải phát run.
Anh không nói nên lời, không thể, tuyệt đối không thể.
Ngày hôm qua Nam Hoàn mới chạy đến phòng anh, nhấp nhô trên cây hàng của anh, phịch anh cả đêm, suýt chút nữa siết khô anh cơ mà.
Đã thế, anh còn lấp đầy cô bé của cô bằng tinh dịch, nhiều tới nỗi bụng phồng lên luôn.
Kết quả, cô nói cô không thích anh?
Sao có thể?
Rõ ràng tối hôm qua, lúc cô cao trào dưới thân anh, cô nức nở khen anh đẹp trai, thỏ thẻ rằng cô thích anh lắm.
Tại sao bây giờ mọi chuyện lại thành ra thế này?
Giây tiếp theo, Chu Giải trực tiếp bất tỉnh nhân sự —–
…
Năm năm trước.
Cậu học sinh lớp 12 tên Chu Giải chuẩn bị đến tiệm net chơi game.
Kết quả cậu bị một cuộc điện thoại của gia đình gọi về, bảo vợ chưa cưới của cậu vừa từ quê lên, về mau mau để ra mắt vợ.
Ngày hôm qua, bố mẹ bảo cậu có một cô vợ chưa cưới.
Cô vợ này sống ở quê từ khi còn nhỏ.
Bởi vì bố mẹ cô ấy gặp chuyện ngoài ý muốn nên không may qua đời, cả gia đình ấm no nay chỉ còn ông bà nội.
Song ông bà nội của cô ấy tuổi tác đã cao, không thể chăm nom cho cô ấy được nữa, mà thành tích của cô ấy rất tốt, mai sau dự định thi vào Thanh Hoa Bắc Đại.
Sống ở nông thôn nào chất lượng bằng thành thị.
Bố mẹ Chu Giải đau lòng bèn nhận nuôi, rồi định mối hôn sự này.
Chu Giải nghe xong thì cười khùng.
Cậu nghĩ bà già nhà cậu xem nhiều phim thần tượng quá nên mới viết kịch bản ngôn lù ghẹo cậu.
Thời đại 4.0 rồi mà vẫn còn kịch bản ba xu vậy á hả?
Vợ chưa cưới đâu?
Kết quả là thật sự có kiểu kịch bản này???
Thật à???
Lúc Chu Giải trở về, cô gái nhỏ đã chờ sẵn ở nhà.
Chu Giải nhớ đến xuất thân bần hàn của cô, thầm nghĩ cô là nhỏ nhà quê bẩn thỉu vừa xấu vừa đen.
Ai dè hiện thực vả cậu một cái, cô gái nhỏ có một làn da trắng như tuyết, gương mặt bầu bĩnh, lấp lánh collagen.
Đôi mắt to tròn chứa muôn vàn ánh hào quang, cô mặc chiếc váy hoa vô cùng đáng yêu.
Từ thân hình bụ bẫm của cô, có thể suy được rằng cô được người nhà chăm sóc rất tốt, nên cơ thể mới chắc nịch thế kia.
Chu Giải tiến vào, lập tức hét to gọi nhỏ: “Bố mẹ, hai người điên rồi hả? Bố mẹ tìm một nhỏ nhà quê làm vợ chưa cưới cho con thật ư? Con ứ cần, con không muốn nhỏ nhà quê, con muốn tự do! Đây là thế kỷ 21, ép hôn là vi phạm pháp luật, con vẫn còn là học sinh đấy, con đi tố cáo hai người cho mà xem!”
Cậu đi vào, lập tức phanh kít, hóa ra nhỏ nhà quê cũng không xấu lắm…
Nam Hoàn nghe thấy giọng của cậu, thì sốt ruột nhìn lên: “Em chào anh Chu Giải ạ…”
Chu Giải đành nuốt câu mắng xuống bụng.
Duma, đáng yêu quá, không chửi nổi luôn á trời.
Bố Chu Giải tặng một bông hoa trên đít cậu, con người cũng có thể thốt mấy cậu tựa vậy hả? Sau khi oánh cậu thì dặn dò cậu phải chăm sóc con gái nhà người ta tốt vào.
May thay cậu Chu nhỏ vẫn còn lương tâm, vâng lời dạy của Bố Chu, không dám lỗ mãng nữa.
Cậu có thể quan tâm cô, nhưng ép hôn lại không có khả năng.
Chu Giải đành phải thỏa hiệp, sau khi cô gái nhỏ thi đậu Thanh Hoa Bắc Đại chắc câu chuyện dở hơi này sẽ kết thúc.
Cô gái nhỏ bắt đầu sống ở đây.
Chu Giải cứ ngỡ cô gái nhỏ có phòng ngủ của riêng mình.
Song tới mãi tối, cậu tắm rửa xong xuôi cả rồi mới phát hiện, Nam Hoàn ở chung một căn phòng với mình.
Cậu ăn cơm no rồi lên lầu đi tiểu.
Vừa cởi quần bỗng bắt gặp Nam Hoàn đang tắm rửa, suýt bị cô dọa tới nỗi tắc tiểu.
“Sao mày ở đây?”
Nam Hoàn tắm xong.
Cô không mặc nội y đồ lót gì cả, chỉ tròng mỗi chiếc váy ngủ mỏng manh, đi tới trước mặt cậu, đỡ chú chim chích bông đang quay mặt xuống bồn cầu: “Em và anh trai ngủ cùng nhau cơ mà, em là vợ chưa cưới của anh, em không ngủ với anh thì anh có giường đâu mà ngủ?”
Chu Giải lặng thinh: “…”
Chu Giải đã bị cô dọa tới mức khờ dại, ấn tượng về một cô em gái non nớt đáng yêu vỡ tanh bành.
Không ngờ, cậu lại bị một cô gái mới tới đo hàng hộ???
Chất giọng ngọt ngào của cô khiến chú chim ỉu xìu của cậu hơi cương.
Nam Hoàn nhìn dáng vẻ hoảng sợ của cậu, có chút thất vọng: “Không phải 18 xăng ti à, hơi kém đó nha, nhưng mà không sao, lớn lên đẹp mã là được.”
Chu Giải bị chọc cho đỏ mặt: “… Nam Hoàn, mày không biết xấu hổ à? Chưa gì đã cầm chỗ đi tiểu của con trai nhà người ta? Hơn nữa, tao kém bao giờ? Tao 18, là 18,65, làm tròn lên là 19 xăng ti!!”
Nam Hoàn nghe cậu hét đành phải nhìn chim của cậu, đầu lông mày nhăn nhúm, quan sát chú chim bé con dần khôn lớn: “Hình như là thật.”
Chu Giải: “…”
Thế nhỏ nhà quê nhíu mày làm éo gì???
Không tin cậu????.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...