Nhân Duyên Trời Cao Đã An Bài


Edit: Rừng Nhỏ
Nam Hoàn sờ soạng chú chim của cậu một hồi rồi thôi.

Bởi vì hồi nãy cậu đi tiểu nên lúc đi ra ngoài, cô còn rửa tay thêm một lần nữa.
Chu Giải cảm thấy thân thể của cậu bị nhúng chàm.
Sao nhỏ đó có thể bình chân như vại được nhở?
Sờ chim cậu để xem chim cậu có dài 18 xăng ti không ấy à?
Sửa soạn bản thân tươm tất, cậu suýt tức chết ngay tại chỗ khi thấy Nam Hoàn đang lởn vởn trong phòng mình, giọng điệu hờn dỗi, phân phó cô: “Này, nhỏ nhà quê kia, tao không chấp nhận mối hôn sự của chúng ta, cũng ứ chịu cái loại ép hôn thế đâu.

Bố mẹ tao nhận nuôi mày không có nghĩa là mày được phép kết hôn với tao.

Mày cút ra phòng ngủ cho khách đê, tao éo thích đồ nhà quê giống mày, đừng la liếm tao nữa.”
Nói xong, Chu Giải thẳng tay tống vali của Nam Hoàn ra ngoài, cũng đẩy luôn cả cô.

Nam Hoàn nhìn cậu bằng ánh mắt đáng thương, thở phì phò.

Lúc Chu Giải định đóng cửa, Nam Hoàn quay xuống dưới lầu, hét to: “Chú ơi dì ơi, anh Chu Giải bắt nạt cháu.”
Nghe thấy tiếng kêu, bố Chu Giải lập tức có mặt.

Thấy dáng vẻ gan hùm mật gấu của cậu, bố Chu trực tiếp gõ một cái lên ót: “Thằng nhãi ranh, dám đuổi Hoàn Hoàn đi hả? Người phải đi là mày đấy, bố bảo dì giúp việc dọn hành lý hộ mày, mày cút cho khuất mắt bố.”
Chu Giải ăn một cái đánh, bỗng trở nên nóng nảy: “Bố, bố sao vậy, con là con trai cưng của bố cơ mà, chẳng lẽ nhỏ Hoàn Hoàn mới là con bố?”
“Nam Hoàn.”
Chu Giải: “…”
Chu Giải không còn cách nào khác, chỉ đành mặc kệ Nam Hoàn ở trong phòng mình.

Nếu không cậu sẽ bị nốc ao (knock out) khỏi nhà mất. 
Cậu đưa Nam Hoàn vào phòng mình, mắt thấy bố mẹ đã đi xa, bèn ném một chiếc gối vô mặt cô: “Mày muốn chung phòng với tao cũng được, nhưng tuyệt đối đừng trèo lên giường tao.

Sàn nhà và ghế sô pha thì tùy mày chọn.”
Nam Hoàn bắt lấy chiếc gối.


Cô liếc cậu một cái, lại há mồm kêu: “Chú ới dì ới, anh Chu Giải bắt nạt cháu tiếp.”
Chỉ một câu đã triệt mọi con đường của cậu, Chu Giải bưng kín miệng cô: “Nhỏ nhà quê, tao nói chưa hết.

Cả giường tao nữa, nhưng đừng động vào người tao.”
Nam Hoàn nở một nụ cười ngọt ngào, gật đầu bảo “Vâng”.
Chu Giải tắm xong thì chuẩn bị đi ngủ, lúc này Nam Hoàn đã nằm sẵn trên giường.

May mà giường đủ lớn, hai người nằm vẫn cứ là ô kê con dê.
Chu Giải rất cao, một chàng trai mét 88 như cậu không thể ngủ ở ghế sô pha.

Vì ghế sô pha khá nhỏ khiến cậu ngủ không ngon, sàn nhà bị liệt vào danh sách đen ngay từ khoảnh khắc đầu tiên nên cậu tạm chấp nhận chia đôi giường của mình.
Chu Giải nằm trên giường, định dùng gối ôm đánh dấu khoảng cách.

Ai dè vừa xốc chăn lên, cảnh xuân tươi đẹp dưới lớp chăn dọa cậu nhảy đổng.
“Nam… Nam Hoàn, mày thần kinh dẫm phải đinh à? Sao không mặc đồ ngủ?”
Nam Hoàn ngoan ngoãn nằm trên giường, nghe thấy câu hỏi của cậu thì lập tức trưng ra vẻ mặt vô tội: “Anh à, em quen ngủ trần rồi, mặc quần áo khó chịu lắm…”
“Muốn ngủ trần mà còn đòi ngủ với tao à?”
Chu Giải thực sự không dám dòm, cậu chuyển tầm mắt sang chỗ khác.
Tuy nhiên, cậu đã thấy hết khung cảnh ban nãy.

Dáng người của Nam Hoàn đã tuyệt, da thịt của cô còn tuyệt hơn.
Đây mới chính là kiểu người mà con trai thích.

Dẫu cơ thể của cô hơi bụ bẫm nhưng lại không có xíu thịt thừa nào.

Hai cặp bánh bao rất bự, trên đó là hai hạt đậu khấu màu hồng nhạt.

Dù hai hạt đậu màu hồng mới chớm nở, song trông chúng vô cùng dễ thương.
Cơ thể đẫy đà, làn da trắng nõn.
Chu Giải cũng thấy phần thân dưới của cô.


Mảnh vườn nho nhỏ màu đen nổi bật giữa tầng da trắng sáng.

Nhưng “cô bé” của cô không nhiều “tóc”, chỉ có một nhúm be bé thôi, hạt ngọc trai e ấp sau cánh hoa môi.
Mặc dù Chu Giải đã từng xem phim người lớn rồi nhưng cậu chưa bao giờ thấy cơ thể con gái ngoài đời thật.

Vì thế, cơ thể của cậu bỗng hừng hực cơn lửa nóng.
Nam Hoàn vẫn tỏ vẻ yếu mềm.

Cô dùng ngón chân quặp góc chăn qua rồi đưa tay đắp chăn lên người: “Em muốn ngủ cùng anh cơ.”
Một chàng thanh niên đương độ xuân thì như cậu nào chịu nổi.

Nằm bên cạnh một cô gái không mặc quần áo, ai ngủ được hả?
“Không, mày mặc quần áo hẳn hoi vào, không thì đừng đặt lưng xuống giường tao nha mày.”
Nam Hoàn nghe cậu nói thì im lặng trong chốc lát, cô chuẩn bị hô tiếp: “Chú dì… Anh trai bắt nạt cháu…”
Chu Giải: “…”
Chu Giải cũng phải quỳ lạy trước cô.

Nếu bố mẹ lên mà thấy cảnh này, chắc chắn cậu sẽ xong đời.

Cậu lanh lẹ bịt miệng Nam Hoàn lại, tưởng tượng ra thảm cảnh sau này, nhất định đến lúc đó phải gánh nhỏ nhà quê.
Cậu bưng kín miệng cô mà quên mất cơ thể của cả hai quá gần nhau.

Khuỷu tay Chu Giải vô tình đụng trúng đầu v* Nam Hoàn khiến hai quả cherry dựng thẳng đứng.
Chu Giải và Nam Hoàn lập tức đỏ mặt.
Chu Giải không nói không rằng, cậu buông cô ra rồi nằm xuống giường.

Giữa hai người có thêm một chiếc gối ôm, Nam Hoàn cũng như cậu.


Chu Giải tắt đèn, mắt nhắm tịt để bản thân tịnh tâm.

Không biết có phải do đây lần đầu tiên Chu Giải ngủ với con gái hay không mà tối nay cậu ngủ rất không ngon.

Cậu cảm thấy cậu bị cọ bởi thứ gì đó, xúc cảm ấy cực kỳ mơ hồ.
Cánh tay như bị ngực đè lên.
Cảm giác mềm tựa bông gòn.

Ngày hôm sau, lúc tỉnh dậy, cậu nhìn người bên cạnh theo bản năng.
Cậu thấy có gì đấy không đúng, vội vàng giở chăn ra.
** má!
Cậu buột miệng chửi thề…
Mình… Bắn tinh ư…?
Bắn khi nào vậy?
Mộng xuân ư?
Chu Giải không biết chuyện cậu mộng xuân có liên quan đến vụ quệt vú hôm qua hay không?
Chẳng lẽ là con nhỏ nhà quê đáng ghét kia?
Chu Giải ngồi dậy đi giặt ga giường.

Mẹ Chu thấy cậu mãi không chịu xuống ăn cơm, bèn đi lên ngó con trai.

Thấy con trai đang cúi người giặt chăn, hai mẹ con tự dưng nín lặng.
Mẹ Chu nhắc nhở cậu: “Con trai, nhớ kiềm chế một chút.”
Chu Giải: “…”

Chu Giải không dám hỏi Nam Hoàn tối qua xảy ra chuyện gì.

Nếu cậu mộng tinh thật thì mất mặt lắm.

Lúc cậu ăn sáng xong, Nam Hoàn đã chờ cậu ở bên ngoài.
Đang định đạp xe tới trường.

Mẹ Chu đột nhiên bảo cậu chở Nam Hoàn theo với.
Nhưng Chu Giải đâu muốn.


Vốn dĩ cậu không muốn mình bị ép hôn, cũng chả thừa nhận có vợ chưa cưới nên không thể để tình cảm sinh sôi để Nam Hoàn đỡ thích cậu.
Cậu chuẩn bị đi, Nam Hoàn nhìn cậu, cậu trực tiếp tuyên bố: “Tự đi bộ.”
Nam Hoàn: “…”
Nam Hoàn định nói thêm gì đó, song Chu Giải nhanh chân đạp xe chạy lấy người.
May thay, hôm qua Nam Hoàn đến trường làm quen đây đó nên cô vẫn biết con đường tới trường ngược xuôi như thế nào.
Thời gian còn sớm, cô đành đi bộ.
Dẫu Chu Giải không quay lại đón cô nhưng cậu thấy lương tâm của mình chưa bị chó gặm.

Sợ nhỏ nhà quê không biết đường, cậu đi xe rất chậm.

Hễ ba bước lại xoay người nhìn cô xem cô có đuổi kịp không.
Dừng xe trước cổng trường, thấy Nam Hoàn đang cất từng bước chậm rì.

Cậu đến cạnh Nam Hoàn, sai bảo cô: “Nè, nhỏ nhà quê, nếu tao đoán không sai thì mẹ tao sắp xếp mày học chung lớp với tao nhỉ.

Mày hãy nhớ kỹ, ở lớp đừng có bô bô mày là vợ chưa cưới của tao.

Tốt hơn hết là chúng ta đừng liên quan đến nhau gì sất, tao không chấp nhận một cô vợ chưa cưới như mày đâu, biết chưa.”
Nghe vậy, Nam Hoàn vẫn nở một nụ cười vô cùng ngọt ngào: “Vâng ạ.”
Chu Giải thấy biểu cảm của cô, trong lòng bỗng chan chứa cảm xúc không tên.

Nhỏ đó không xấu hổ khi bị gọi là nhà quê hả?
Nhà quê này nhà quê nọ, cô cũng không phản kháng.
Đám bạn bè chó má vừa đến cắt ngang lời cậu định nói.

Cậu đành nhập hội với bọn họ, đi vào lớp trước.
Nam Hoàn ngoan ngoãn đi tìm giáo viên chủ nhiệm.

Cô mới chuyển trường nên chưa có đồng phục, thứ cô đang mặc trên người là chiếc váy do chính tay mẹ Chu mua.
Hoàn cảnh gia đình cô không tốt, ba mẹ đều làm nông dân.

Nhà cửa không có gì, ngay cả quần áo cũng phải rách mấy lỗ mới chịu.

Cô chẳng định tiêu tiền của ba mẹ, vì vậy cô chưa bao giờ đòi hỏi ba mẹ gì nhiều..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận