"Hoa kia đậu mái tóc tơ
Lòng tôi đọng lại bên bờ rừng sâu."
Lần tiếp theo nàng tỉnh dậy, Tú đã sửa soạn xong xuôi. Mặt trời giờ đã lên tới ngang núi. Dấu vết mồi lửa đã bị xóa kĩ, hang lại trở về vẻ nguyên sơ ban đầu như chưa có kẻ dừng chân. Dương như cả chuyến đi chỉ còn chờ mỗi mình nàng. Hắn cũng không đánh thức nàng dậy, chỉ âm thầm ngồi ngoài cửa hang quan sát xung quanh.
Tú chẳng cần quay lại để biết nàng đã tỉnh. "Dậy rồi à? Giờ đi được chưa?"
"Ừm."
Hắn bước vào kéo tay nàng lên. Siêng giật mình rụt lại. Dường như lúc này hắn mới sực nhớ đến thế nào là lễ tiết. Hắn chậc miệng.
"Chân cô đã bị vậy rồi, chịu khó một chút."
"Ừm."
"Vậy thì lên đây." Hắn ngồi xổm xuống, đặt cánh tay nàng lên vai mình. "Tôi cõng."
Chưa kịp phản ứng hắn xốc lên vai, khiến nàng giật mình siết cổ hắn thật chặt.
Tú hít vào một ngụm. "Thả lỏng ra, trước khi cô bẻ nát cổ tôi."
Siêng ngoan ngoãn buông lỏng. Nhưng trong lòng nàng vẫn có chút gì đấy hậm hực. Hơi thở nàng chạm sát gáy hắn. Tóc Tú lúc này cũng xõa tung ra, rũ rượi và dính bết bùn đất, chẳng khác gì tình trạng thảm hại của bản thân bây giờ. Vải quấn qua loa trên vai hắn nhuộm màu đỏ sậm, bấy giờ đã ngả sang nâu gỉ. Đáy mắt Siêng trùng xuống, nàng giấu mặt sau bờ vai hắn, không nói lời nào.
Cả hai lặng lẽ xuống núi. Nắng bấy giờ rọi qua kẽ lá, kết thành chùm hoa đậu trên tóc mai. Bước chân hắn nặng trĩu vẻ mỏi mệt nhưng vẫn giữ nhịp đều đều. Tiếng chim líu ríu trên cao hòa vào nhịp thở của hai người.
"Dừng lại một chút." Nàng đột nhiên cất lời. Ngón tay nàng chỉ về hướng Đông. "Đi về phía đó đi."
"Chuyện gì thế? Chúng ta không có nhiều thời gian đâu." Hắn hỏi lại, nhưng chân đã tự động đi về hướng nàng nói.
Siêng lay mình đòi xuống. Hắn thả nàng ra, Siêng ngã chồm trên mặt đất, nhưng vẫn bò dậy lết đến một khóm cây, tay với lên toán lá bứt xuống. Chẳng mấy chốc lá phủ đầy vạt áo nàng.
Tú lờ mờ nhận ra. "Giai tiền thảo?"
Nàng không trả lời, chỉ giục. "Được rồi, đi thôi."
Siêng không nói, Tú cũng chẳng hỏi. Nhưng trong lòng hắn thừa hiểu mục đích của nàng.
Có gì đó trong cái dạ đen kịt của hắn tan dần, bỏ lại nơi rừng sâu núi thẳm ấy.
...
Chẳng biết từ bao giờ hắn đã tới được chân núi. Siêng đã nhận ra hắn kiệt sức, nàng đòi xuống đỡ nhưng Tú không thèm nghe, hắn cứ vật vờ bước từng bước một như bản năng. Đến khi không cầm lòng nổi nữa, nàng giãy xuống, người ngã xuống bên vệ đường, hắn mới quay lại nhìn nàng. Đôi mắt hắn mờ đục, quầng mắt đen kịt và sâu hoắm. Da hắt tái bợt như kẻ chết. Nhìn hắn y như một kẻ nhiễm độc lâu ngày. Nàng sững sờ, không thể tin được căn bệnh lại tái phát nhanh đến thế.
Từ lúc hắn kể về mối quan hệ của mình và ông Khán, dựa vào số thảo dược mà chị em nàng phơi, Siêng đã lờ mờ đoán ra hắn chính là kẻ dưỡng bệnh trong căn phòng kín kia. Thảo nào hồi ở làng cứ thấy tháng nào hắn cũng phải đi xa một vài chuyến. Nhìn tình trạng bây giờ, ắt hẳn độc của hắn ác tính lắm rồi.
Tú cứ thẫn thờ đứng đó nhìn nàng. Thần trí của hắn đã không còn tỉnh táo nữa. Siêng bò đến bên chân hắn, như cây leo dựa vào người hắn bò lên, khoác tay hắn ra sau vai mình. Kẻ kia đổ sụp người xuống vai nàng. Siêng loạng choạng một lúc để không ngã, rồi nàng thì thầm vào tai hắn.
"Đi nào."
Bằng một sự nỗ lực phi thường, hắn và nàng cũng lết được đến cổng nhà ông Khán. Siêng nhìn thấy gương mặt vui mừng xen lẫn hoảng hốt của đám em, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, ngã gục xuống thềm nhà.
***
Lần thứ ba tỉnh dậy, Siêng thấy chân mình đã được băng bó kín mít. Gương mặt rạng rỡ của con Thắm choán hết tầm mắt, nó cười toác miệng, mắt vẫn tèm nhem nước, chạy vội ra bên ngoài phòng hô to.
"Chú, chú ơi! Chị Siêng tỉnh rồi."
Hến và Sen cũng chạy vào thăm chị. Con Sen bưng cho nàng một bát canh thuốc.
"Chị uống cho mau khỏe. Nghỉ nốt ngày nay, sáng mai đã phải về rồi. Chẳng hiểu sao chú lại gấp gáp bảo mình về đến thế, chân chị đã lành đâu mà đi. May đấy nhé, chỉ bị bong gân chứ chưa gãy. Không thì nằm nhà cả mấy tháng trời."
Hến tiếp lời. "Đồ đạc bọn em đã sắp xếp xong xuôi. Chỉ cần sớm mai đánh xe bò về làng là được."
"Không được!" Siêng bần thần gắt lên. Lũ em giật mình hỏi lại.
"Chị làm sao thế?"
Cảm xúc nàng rồi bời. Thảng thốt. Đau đớn. Siêng nhìn Hến như muốn nói tất cả. Nhưng rồi nghĩ đến an toàn của lũ em, họng nàng khản đặc không thể thốt thành lời. Sự bất lực khiến nàng câm nín. Mi mắt nàng rũ xuống, lắc đầu.
"Không có gì. Chị chưa tỉnh hẳn thôi."
Con Thắm nghe vậy mới thở ra một hơi.
"Giời ạ. Chị làm em giật cả mình."
Nhưng sau đấy chỉ có mình nó tíu tít lại như bình thường. Còn lại ba người kia trầm mặc hẳn. Con Sen nhíu mày lại nghi ngờ. Sắc mặt thằng Hến sầm lại, nó không nói gì, chỉ lẳng lặng rút ra ngoài phòng.
Từ lúc chị nó dìu tên cậu ba gục trước cửa nhà, nó đã biết có gì đó không ổn. Chú nó chẳng hề giải thích bất cứ một câu gì, vơ vội đám lá vương vãi bên cạnh chị, tự mình vác hắn vào phòng cứu chữa. Mặt ông lúc đó biến sắc hẳn. Không phải đơn thuần cái nhìn của một thầy lang với bệnh nhân, mà nó có gì đau đớn hơn, như thể máu mủ ruột thịt.
Hến đã đoán có điềm gì không lành. Cho đến khi ông nói với chúng ngày mai phải lên đường gấp. Hơn nữa, ông nói riêng với nó, nể mặt ông mà đem tên Tú theo khi hắn còn đang bất tỉnh.
Có lẽ sắp có gì xảy đến với ngôi làng này. Cộng thêm phản ứng của chị nó, ắt hẳn Siêng cũng biết thêm điều gì đó mà không thể nói.
Nó ra chuẩn bị xe bò, sắp hết đồ đạc lương thực. Siêng đã mất tích được gần hai ngày. Khoảng thời gian đó đủ để kẻ địch chuẩn bị một kế hoạch tường tận để tấn công nơi đây. Nó không biết được bọn chúng là ai, nhưng chắc chắn đó là lí do cho việc ông Khán mai danh ẩn tích lâu nay. Lí do ông còn ở lại đây cũng chắc hẳn là bảo vệ ngôi làng đã cưu mang ông nhiều năm trời.
Hến tính đợi đến tối rồi đánh ngất ông chú, đưa cả nhà ra xe tháo chạy. Còn tên cậu ba đó, hên xui nó sẽ thương tình cứu hắn một mạng. Cũng coi như trả ơn thay chị nó và nể mặt ông Khán. Chỉ vậy thôi.
Nhưng có một điều cả nó và ông chú đều không thể ngờ được. Trời bắt đầu xẩm tối. Ngay khi Hến vừa mới xếp hết đồ lên xe, tiếng hét đầu tiên đã bắt đầu vọng lại.
Lửa đã bắt đầu lan từ phía cánh rừng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...