Buổi sáng hôm sau, ba người cùng Bình Tứ đến phòng cũ của Bình Thực, rồi lại qua nhà phú hộ họ Kim kia ắt là để xem xét hiện trường. Đến xế chiều, ba người không từ mà biệt đã rời khỏi huyện nha, dùng khinh công cái thế để nhanh chóng đi đến kinh thành.
Đều là người luyện kiếm, tam vị ngọc cốt lâm phong ngự kiếm phi hành trên bầu trời, chưa tới khuya đã đến địa phận kinh thành. Trở về nơi quen thuộc, huynh đệ họ Chu có chút ít bồi hồi không đáng kể.
Dừng chân ở một góc khuất vắng người, Chu gia nhị vị đều nhìn Thiên Nguyệt mà chần chừ. Con người nàng vốn thông minh, thiên sinh tuệ chất lại vô cùng hiểu chuyện nhân thế. Nàng không bày tỏ sự căng thẳng hay nghi ngờ gì cả, ngược lại rất thong thả mỉm cười, vấn:
- “Sao không đi tiếp?”
Chu Minh Hiên hôm nay trưởng thành hơn bất cứ khi nào, vẻ chững chạc đã hoàn toàn thay thế thái độ vô tri ngày trước.
- “Địa phận kinh thành thường xuyên có binh sĩ tuần tra, con người càng thập phần hỗn tạp. Vả lại… huynh đệ ta có chuyện đã giấu nàng.”
- “Sao thế? Nếu khó nói thì thôi, ta cũng không quan tâm hai huynh là ai, cái ta đánh giá là con người của các huynh.”
- “Bởi vì nàng thực sự tốt, ta càng không muốn giấu nàng. Nhưng sau này có lẽ chúng ta phải trở về kinh thành, vậy nàng có rời đi không?”
Chu Minh Hiên e ngại bản thân rồi cũng phải về quê cũ, rồi cũng sẽ phải gò bó về xuất thân. Nhưng y càng lo sợ Thiên Nguyệt cũng sẽ rời đi, nàng sẽ tung hoành theo con đường ẩn sĩ giang hồ mà chính y mong muốn. Chỉ có điều, Chu Minh Hiên cảm giác cực kì muốn giữ Thiên Nguyệt ở bên cạnh mình.
- “Nếu phải gò bó trong địa phận kinh thành, có lẽ ta sẽ không chịu được. Giang hải ngoài kia mới là nơi ta nên đến.”
Quả nhiên, dù đã biết trước nhưng trong lòng Chu Minh Hiên đột nhiên nhói lên một hồi. Mãi lâu, y mới mỉm cười nói:
- “Ta sẽ đi cùng nàng, được không?”
Thiên Nguyệt gật đầu, mỉm cười dịu dàng phô bày dung nhan diễm lệ ấy. Con người này dường như hiểu chuyện Chu Minh Hiên muốn nói, nhưng y chưa nói ra, nàng liền chủ động:
- “Huynh… có phải huynh là hoàng thân quốc thích không? Thực ra, hai huynh không phải công tử nhà quan nào cả, phải không?”
Huynh đệ họ Chu đứng hình giây lát, quả nhiên nàng đã nhận ra từ lâu, có điều hai người không định giấu. Thực ra ban đầu do Thiên Nguyệt hiểu lầm họ là con quan trước, họ cũng nghĩ chỗ xã giao thôi nên không cần nói rõ làm gì. Lâu ngày, quan hệ thân thiết, họ Chu càng hiểu tính tình Thiên Nguyệt bao nhiêu thì càng sợ nàng bài xích thân phận của mình bấy nhiêu. Bất quá, thành thật với nhau là chuyện sớm muộn thôi.
- “Đúng vậy. Thực ra Minh Hiên chỉ là danh tự của ta thôi, ta họ Chu. Huynh ấy cũng tương tự.”
- “Đương kim hoàng triều nay là triều Chu, vậy huynh…”
- “Ta là lục hoàng tử, huynh ấy là nhị ca của ta.”
…
Bách Túy Đường.
Hoàng hôn đã tắt quá nửa, bầu trời hơi hướng âm u của ban tối. Trong Bách Túy Đường tường cao cửa rộng lại vắng mặt khách nhân. Rất nhiều bàn được xếp ngay ngắn, lại chỉ có một vị khách duy nhất. Hắn mặc thanh y, áo bào màu lục thoạt nhìn vô cùng đắt giá bởi chỉ thêu hoàng kim, trân bảo đính tinh tế. Ô sa trên đầu đơn điệu, cài trâm thạch ngọc giản dị để phô bày trọn vẹn mái tóc đen dài, khuôn mặt càng thanh tú.
Vừa nói vắng vẻ, Bách Túy Đường tức thì đón thêm ba vị khách lạ mặt, vậy là tửu quán đã bớt đi một chiếc bàn trống trải.
Tiểu nhị ra tiếp đón chu đáo: “Ba vị quan khách dùng gì?”
- “Hồng Đáo Tửu, có không?”
- “Ờ…”
Tiểu nhị kia ậm ừ. Vị quý nhân lục y đột nhiên đứng dậy, quạt ngọc khẽ phe phẩy trước ngực mà chậm rãi đi tới, khai khẩu:
- “Hồng Đáo Tửu cần phải hẹn trước mới có.”
Hắn đứng sau lưng nhị vị họ Chu, góc này đối diện với Thiên Nguyệt nên nàng nhìn vô cùng rõ. Vẻ mặt thanh tú, phong thái điềm đạm, miệng còn cong cong mỉm cười mà như không cười, vô cùng giả. Nàng cất ngôn:
- “Tại sao thế?”
- “Vị mỹ nữ này không biết từ đâu nghe nói tới Hồng Đáo Tửu? Nàng… hẳn là không phải người trong kinh thành đâu nhỉ?”
- “Ta quả thực không phải người kinh thành. Không phải người kinh thành thì không được phép thử Hồng Đáo Tửu?”
Nam nhân lục y cười dịu dàng, gật đầu nhè nhẹ. Đứng trước người có thái độ ung dung, vô lo vô nghĩ nhưng lộ rõ nội tâm thâm sâu này khiến Thiên Nguyệt không khỏi đánh giá. Bất quá, nàng cũng không làm nhục phong thái chính mình:
- “Vậy sao? Phía nam có một huyện lệnh vô cùng thưởng thức Hồng Đáo Tửu, đánh giá rất cao, hắn cũng không phải người trong kinh thành.”
Ánh mắt nam tử đột nhiên nhếch lên, có vẻ khá bất ngờ với tâm thế bình tĩnh mà rất có kiên quyết của Thiên Nguyệt. Chẳng qua, hắn trải đời hơn nàng đấy.
- “Ta đoán… nàng cũng không phải người của phía nam. Ngũ quan phủ rõ phong sương, nếu ta đoán không lầm thì nàng từng sống ở Thiên Sơn, phải không?”
Thiên Nguyệt giật mình trong bụng, lòng hơi hướng xao động rồi. Kẻ trước mặt nàng tuyệt đối không đơn giản. Hắn không trả lời nàng một câu nào, ngược lại vừa đoán vừa áp đặt nàng vào phán đoán của hắn, từ từ khai thác thông tin của nàng. Tâm tư này, quả thực khiến người ta rợn gai ốc.
Huynh đệ họ Chu lúc này mới quay đầu nhìn kẻ kia. Nhất là Chu Minh Hiên, khuỷu tay chống xuống bàn, thái độ kiểu không xem ai vào mắt, khai ngôn:
- “Đông Phương trưởng lão, lâu rồi không gặp.”
@Cố_Tiểu_Hoa
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...