Nguyệt Nguyệt Luân Hồi

Nhìn thấy mặt hai huynh đệ họ Chu, vị nam nhân lục y kia không hề tỏ ra bất ngờ, ngược lại vẫn điềm đạm ung dung. Song thủ kết bái, kim khẩu khai ngôn:

- “Thần tham kiến Nhị hoàng tử, Lục hoàng tử. Tệ xá đơn sơ, mong hai vị không chê cười.”

Nam nhân lục y này miệng thì cất lời tôn kính nhưng thực chất ngữ điệu không có chút gì e dè, ngược lại rất có tư thái lãnh đạm. Chỉ có điều người này luôn mỉm cười, cực kì hòa nhã, ôn nhu.

Hai huynh đệ Chu gia không bày tỏ thái độ gì rõ ràng, toàn một vẻ thản nhiên như chẳng hề tồn tại toan tính. Thiên Nguyệt cũng tương tự. Chu Minh Hiên nói:

- “Bây giờ Đông Phương trưởng lão đã có thể mang Hồng Đáo Tửu ra rồi chứ?”

- “Đương nhiên. Đón tiếp nhị vị hoàng tử là bổn phận của thần, thần nào dám chối từ.”

Đại nam nhân này cười một điệu, song lại tiếp tục cất lời:

- “Chỉ có điều Hồng Đáo Tửu không phải loại rượu phổ biến, mùi vị không dễ uống, thần cho rằng tam vị vẫn nên dùng Trúc Diệp Thanh hoặc Nữ Nhi Hồng.”

Chu Minh Duẫn phản hồi nhanh chóng:

- “Đông Phương trưởng lão cứ làm theo yêu cầu của chúng ta là được rồi, những chuyện khác không cần bàn thêm.”


- “Thần đã rõ.”

Trong khi đó Thiên Nguyệt lại nghe không hiểu các loại rượu kia. Thực ra nàng không hề biết uống rượu, chưa từng thử qua. Những thức uống phổ biến trên giang hồ gì đó nàng cũng không để ý tới. Thiên Sơn chỉ sử dụng trà mà thôi.

Chờ Đông Phương Nhĩ Nguyện ra lệnh cho nô bộc, Hồng Đáo Tửu cũng nhanh chóng được mang lên một vò. Đích thân vị chủ quán này rót rượu ra chén cho ba người.

Huynh đệ họ Chu nâng chén lên miệng, nhấp một ngụm rất nhỏ và không kèm theo biểu cảm gì. Thiên Nguyệt ngồi bên lại chỉ nhìn và ngửi mùi mà thôi, nàng không hề nhấp miệng. Để ý chút hành động nhỏ nhoi này, Đông Phương Nhĩ Nguyện cất tiếng hỏi:

- “Tiểu cô nương sao không thử vị?”

Thiên Nguyệt đặt chén rượu xuống, không giấu giếm đáp:

- “Ta không thích rượu.”

- “Tại hạ cũng sớm đoán được, chung trà này đặc biệt chuẩn bị cho cô nương.”

Đông Phương Nhĩ Nguyện rót một chén trà đặt trước mặt Thiên Nguyệt.

- “Đa tạ lão bản.”

Chu Minh Hiên đặt mạnh chén rượu xuống, trầm giọng hỏi:

- “Mùi vị của Hồng Đáo Tửu đúng là khiến ta thất vọng, thật không hiểu tại sao nó được đánh giá cao?”

- “Lục hoàng tử có điều chưa biết, nguyên liệu ủ rượu này vô cùng quý giá, còn có thảo dược chỉ kiếm được vào mùa đông trên Thiên Sơn.”

Nghe “Thiên Sơn” là Thiên Nguyệt ngước mắt nhìn ngay.

- “Là thảo dược gì?”

- “Thiên Sơn tuyết liên.”

Thiên Nguyệt gật gù, đúng là Thiên Sơn có rất nhiều bông hoa đó. Nàng chỉ coi nó là hoa để ngắm mà thôi, bởi vì sư phụ nàng trồng hẳn một vườn nhỏ. Y từng nói với nàng chỉ có tuyết liên trên đỉnh Thiên Sơn mới là thảo dược, nhưng trên đỉnh gần như không thể lấy được do sương mù và mây phủ, núi dốc. Vì vậy y tự tay trồng một ít, ngày ngày chăm sóc và rót linh lực vào, chế thảo dược dùng để cứu người.

- “Lão bản hái tuyết liên ở chỗ nào?”


- “Dĩ nhiên là Thiên Sơn rồi.”

- “Trên đỉnh sao?”

Đông Phương Nhĩ Nguyện bật cười, đáp:

- “Tại hạ chưa từng nghe nói có ai lên được đỉnh Thiên Sơn, huống gì là một thương nhân như ta.”

Thiên Nguyệt mỉm cười, ừ tất nhiên rồi. Gần đỉnh Thiên Sơn có sư phụ nàng tọa trấn, đố ai qua được chứ nói gì lên hẳn đến đỉnh.

- “Chỉ có tuyết liên của đỉnh núi mới là thảo dược, những bông ở lưng chừng núi chỉ là cỏ rác mà thôi.”

Đông Phương Nhĩ Nguyện thất kinh, im lặng không nói thêm điều gì. Mãi một lúc y mới từ tốn nói:

- “Là thiếu sót của tại hạ. Nhưng tuyết liên dù không phải thảo dược cũng sẽ không gây tác dụng ngược, cho nên Hồng Đáo Tửu tuyệt đối không có vấn đề. Nhị vị hoàng tử yên tâm.”



- “Đông Phương trưởng lão có nghe nói vị khách quen của quán, Bình Thực đã bỏ mạng chưa?”

- “Bình Thực chức vị tuy nhỏ nhưng cũng tính là quan, dĩ nhiên thần có nghe qua.”

- “Vậy ta nói thẳng, Bình Thực chết vì trúng tử độc sau khi hắn đến uống Hồng Đáo Tửu một ngày.”


- “Thần cũng rất bất ngờ, vốn định dùng chút y thuật ít ỏi của mình xuống huyện nam xem thử, nhưng thi thể của Bình Thực được xử lý quá nhanh nên thần cũng lực bất tòng tâm.”

- “Là vậy sao? Vốn dĩ ta muốn hỏi Đông Phương trưởng lão có biết nguồn gốc của loại độc đó không.”

- “Lục hoàng tử chê cười rồi, thần không có giỏi giang như vậy.”

Chu Minh Hiên cười nửa miệng, cảm thấy chuyến đi này vô nghĩa quá. Chu Minh Duẫn lại hỏi tiếp:

- “Lần cuối cùng gặp Bình Thực, trưởng lão thấy ông ta có biểu hiện lạ gì không?”

- “Không có, mỗi lần uống Hồng Đáo Tửu ông ấy đều rất vui vẻ, chẳng có gì lạ cả.”

- “Ừm, làm phiền Đông Phương trưởng lão rồi.”

- “Thần không dám. Hơn nửa năm nay bệ hạ rất nhớ mong nhị vị hoàng tử, thường hỏi thăm các thần tử có gặp gỡ hai người không. Có lẽ sắp tới thượng triều, thần có thể san sẻ phân ưu cho bệ hạ rồi.”

Chu Minh Duẫn thoáng liếc lục đệ, Chu Minh Hiên hơi giật giật lông mày, lơ đi vấn đề này.

@Cố_Tiểu_Hoa


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận