Người Tình Tàn Nhẫn


Nhưng hình phạt vẫn chưa dừng lại.

Hai bàn chân trần, phút chốc tiếp xúc với sức nóng kinh hồn.”
Lâm Quân Dao dùng sức tàn cuối cùng của mình, hai hốc mắt gần như túa ra máu vì đau đớn, gào lên dữ dội.

Bên kia, ông Quân với bà Quân gần như chết lặng.

“Cô ta bất tỉnh rồi...!"Hu?"
Tên đeo mặt nạ kia vừa dừng tay, hắn liền nghe một tên thuộc hạ thông báo, lập tức hắn liền sáp đến bên cạnh cô, ra sức ngửi ngửi.

“Kinh tởm.” Đ0.c truyệŋ nhanh nhất tại Nhayho.č0m
vẫn không hết mùi kinh tởm!"
“Tên khốn, mày rốt cuộc muốn làm gì hả?"
Tên kia dường như thay đổi thái độ hoàn toàn, người hắn đứng sững một lúc, sau đó lại lạnh đi trông thấy, giống như khắc trước, là một người hoàn toàn khác.

Hắn nhìn Lâm Quân Dao máu me bị treo trên giá thập tự, trong mắt toàn là lạnh lẽo.

“Cô ta bị sao thế?"
Đám thuộc hạ lại như không thấy vẻ kỳ lạ của hắn, vẫn cung kính đáp:
“Cô ta bất tỉnh thôi ạ.

Tên kia mặc kệ, hắn lại đi đến cuối căn phòng, đứng trước chiếc gương cỡ lớn, dáng hắn cao lớn, như một tên tu la quan sát hiện trường.

“Mày là thằng điên.!"
“Chìa khóa đang ở đâu?"
Đột nhiên, hắn hỏi một câu không liên quan.

Ông Lâm và bà Lâm phút chốc bị sững sờ, nhưng chỉ nhìn hắn chăm chăm.

Hai người cũng thay đổi thái độ, không khí đột nhiên giảm xuống thật lạnh.


“Hai người nếu không muốn nhìn thấy đứa con gái bé nhỏ kia của mình bị hành hạ tiếp, tôi khuyên hai người vẫn nên ngoan ngoãn một chút thì hơn.”
"Tôi hỏi lần nữa, chìa khóa ở đâu?"
Ông Lâm tức giận, giãy dụa:
“Mày đừng mơ có được chìa khóa “Vậy sao?".

Chuyên trang đọc truyện _ TrumTruy en.

o rg _
Ông Lâm cắn chặt răng, bà Lâm trầm mặc đau khổ do du.

Tên kia thở dài:
“Xem ra, một chiếc chìa khóa không đổi lại được mạng của đứa con gái này rồi.”
đáng tiếc.

“Luke, đừng hòng đe dọa được bọn tao, cùng lắm nếu mày giết Dao, bọn tao cũng sẽ chết theo, đến lúc đó, thế giới này sẽ không còn ai biết được bí mật đó nữa rồi.”
Tên Luke trong miệng bố mẹ Lâm Quân Dao khẽ cười lạnh, hắn phất tay, thuộc hạ phía sau liền đem một chậu nước dội lên người Lâm Quân Dao.

Tiếng con gái gào lên thống khổ lọt vào tai hai người, căn phòng đối diện ngập nước máu.

Hai người biết, chậu nước đó nhất định không phải là nước thường, Lâm Quân Dao đau đớn như thế, thì ít nhất, cũng là nước muối hạng nặng.

Đau đớn, nhưng bọn họ vẫn kiên trì không mở miệng! Luke không tiếp tục, hắn lần này lại rời đi.

Nhưng mà không ngờ đến được, hàng ngày hắn sẽ đúng giờ này đến mở tấm rèm lên để hai người nhìn hằn hóa điện hành hạ Lâm Quân Dao, rồi sau đó lại như biến thành một kẻ khác, đến truy hỏi tung tích của chìa khóa.

Đến ngày thứ 5, bà Lâm liền đột ngột cắn lưỡi định tự tử.

Lâm Quân Dao biết được, dù trong tiềm thức mơ hồ, nhưng gần như là muốn đi theo bà.

Mãi đến khi nghe tin mẹ cô đã được cứu, thì một chút lý trí còn lại trên người cô mới được tiếp tục chống đỡ.

“Luke, chúng ta bị phát hiện rồi.”

“Cái gì? Là ai?"
“Không biết, nhưng tôi nhìn thấy có hộ pháp của Hồng Thiên đi theo hắn.”
Luke sầm mặt, nhìn Lâm Quân Dao lại lần nữa bất tỉnh ở trên giá treo, hắn khẽ chửi một tiếng:
“Khốn kiếp, một lũ rác rưởi thích cản đường!" miễn phí
“Luke, chúng ta phải di chuyển ngay.

“Mau tập hợp thuộc hạ Luke ra ngoài phân phó một lát, đến lúc quay lại, hắn khẽ ra lệnh.

“Đem bọn họ tách ra, cùng đưa đi!"
Lâm Quân Dao bị đưa xuống, khoảnh khắc dây thừng trên người cô được tháo ra, tất cả mọi thứ như đều không còn sức chống đỡ nữa, may mà có người bên dưới nhanh chóng đỡ lấy cô.

Hạng cô đã không thở phát ra được tiếng nữa, nước mắt không ngừng ứa ra, trong đầu thều thào tiếng bố mẹ.” Đám người kia di chuyển rất nhanh, Lâm Quân Dao và bố mẹ cô bị tách ra đưa đi, cô được người ta thay quần áo, rồi đưa lên xe.

Rất nhanh bọn họ liền ở trên đường di chuyển, đường núi khúc khuỷu, nhưng cũng không làm khó được bọn họ.

Lâu ngày ở trong động núi, vừa ra được ngoài, tiếp xúc với ánh sáng tự nhiên và mặt trời, nhất thời đám người kia không khỏi cảm thấy thoải mái.

Nhưng phía sau có người truy sát, bọn họ không có thời gian nghỉ ngơi, bắt buộc phải cấp tốc lên đường.

Trương Đình cùng người đuổi đến, bất ngờ lại bắt gặp Đại HỔ.

Bọn họ nhập lại, cùng nhau tiến về phía trước.

Thông tin Hồng Thiên cho quả không sai, không lâu sau, bọn họ liền tìm được căn cứ trước đó dưới lòng đất.

Chỉ có điều, mọi thứ đã sạch sẽ, không để lại bất kỳ dấu vết nào.

Đại Hổ đi một vòng, cuối cùng quay lại báo cáo:
"Lão đại, không phát hiện gì hết.”
chúng ta, làm thế nào đây?"
Trương Đình nhíu mày, hắn nhìn vào tấm kính lớn bị rạch một vài lỗ nhỏ bên trên mà suy tư.


Hai căn phòng, lại chẳn bằng một tấm kính lớn.

Đôi mắt chim ưng của hắn đi một lượt căn phòng đối diện, nhưng lại đột ngột dừng lại một điểm.

Đại Hổ còn chưa kịp phản ứng thì hẳn đã tức tốc chạy sang một căn phòng kia.

Giá treo bị xếp gọn một góc tường, bên trên sạch sẽ, nhưng phía sau lại có thứ gì đó hơi lóe lên.

Trương Đình xoay giá treo lại, thân giá treo có một cái lỗ nhỏ, có thể là vì thời gian dài mục gỗ, nến tạo ra được một cái lỗ rất nhỏ.

Bên trong đấy phát ra tia sáng yếu ớt vô cùng.

Trương Đình chỉ dùng một tay liền đập tan giá treo kia, trong đống vụn nát, hiện ra một chiếc dây chuyền mỏng như tơ.

“Dây chuyền này là của Quân Dao.”
Đại Hổ khẽ kêu lên.

Trương Đình cúi xuống nhặt, sợi dây chuyền nằm trong tay hắn le lói tia sáng yếu ớt.

Đó là món quà hắn tặng cô sinh nhật 15 tuổi.

Chỉ là khi đó sợ cô sẽ bám lấy, nên vội vàng mua ở đầu chợ đen về ném cho cô.

Không ngờ cô liền đem nó coi là báu vật, đeo suốt nhiều năm.

Nhưng mà bây giờ, sợi dây nằm ở đây, nhưng còn cô thì sao? "Lão đại, hình như sợi dây dính máu.”
Đại Hổ nói không sai, vết máu nhỏ tí xíu, có lẽ lúc Lâm Quân Dao bị treo lên, sợi dây đã bị rơi khỏi người, nhưng trải qua nhiều ngày tra tấn như thế, không thể không bị máu của cô bắn vào.

Đáy lòng Trương Đình lạnh toát, nắm tay bất chợt siết chặt.

"Lão đại, chúng ta.”
“Đuổi, đám người đó nhất định chưa đi xa, đuổi bằng được bọn chúng cho tôi.”
Trương Đình gầm lên giận dữ.

Nếu cô mà xảy ra chuyện gì, hắn nhất định sẽ không tha cho bất kỳ kẻ nào đâu! Lâm Quân Dao trải qua con đường xóc, nhưng bên cạnh cô vẫn luôn có người đỡ.


Xe đột nhiên dừng lại, không biết tại sao, trong lòng Lâm Quân Dao lại dấy lên hy vọng.

“Có chốt kiểm tra, cẩn thận chút.”
Một người đi qua lấy hàng, nhắc nhẹ người xung quanh Lâm Quân Dao.

Tấm rèm được vén lên, ánh nắng chiếu lên người có, Lâm Quân Dao không nhìn thấy, nhưng người cô ấm lên.

“Đó là ai?"
Tên sĩ quan chỉ vào Lâm Quân Dao nghi ngờ hỏi.

Một tên khác dúi tiền vào người hắn, cười khành khạch nói:
“Quan gia, đó là em gái tôi, nó đi lạc mấy ngày liền, suýt bị đám bắt cóc bắt mất, bây giờ.”
chỗ này.”
Hắn chỉ vào đầu mình.

“Còn chưa được tỉnh táo lắm.”
Tên sĩ quan kia không nói gì nữa, hắn đẩy rèm xuống quát lớn thông qua.

Xe chở Lâm Quân Dao lại tiếp tục lăn bánh.

Lâm Quân Dao thở dốc khó khăn, người không ngừng lên.

xóc Dường như xe đang tăng tốc, người cô bắt đầu nôn nao khó chịu.

“Đứng lại.

" Xe phanh gấp, đám tài xế tức giận ngó đầu ra quát.

“Mẹ nó, chúng mày đi không nhìn hả? Muốn chết sao?"
Đoàng!!! Một người vừa dứt lời, máu liền tóe lên kính xe.

Đám người hoảng hốt cảnh giác rút súng.

Đoàng Đoàng đoàng!!!
***.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận