Người Tình Tàn Nhẫn


Trương Đình sau khi biết tin Lâm Quân Dao bị bắt cóc liền tức tốc sai người đi tìm kiếm.

Người của Viêm Thần rất nhanh liền cho được kết quả.

“Tín hiệu rất yếu, nhưng đang di chuyển.”
Trương Đình nhìn bảng số liệu trong tay, cả người nôn nóng:
“Cô ấy hiện đang ở đâu?"
“Theo tốc độ này, có lẽ đám người kia đang định vượt biên giới! Đại Hổ hít một hơi lạnh:
“Vượt biên giới sao? Bọn chúng điên rồi?"
Vượt biên là phạm pháp, hơn nữa còn đen theo người, lỡ như đụng phải tuần tra ngầm, vậy thì rất có thể nguy hiểm đến tính mạng.

“Tín hiệu chập chờn ở phía tây.

…” Trương Đình lập tức mở bản đồ quốc gia, phía nhưng phía tây có tận 4 tỉnh lớn, đều là những tỉnh rất phát triển, dân cư đông đúc, muốn lẩn trốn vào trong quả thật rất dễ dàng.

Bây giờ bọn họ chỉ có thể chia ra tìm mà thôi, nếu như để đám người kia vượt biên thành công, vậy thì cơ hội tìm kiếm của bọn họ lại càng khó khăn.

“Đại Hổ, cậu đi tỉnh M, Tiểu Hồ, cậu đi tỉnh F, Thanh Lam, cô đi tỉnh G, người của Viêm Thần sẽ đi tỉnh A với tôi!"
“Được.”
Bọn họ bàn xong kế hoạch, Trương Đình ngay sau đó liền lên xe xuất phát, gấp gáp không cần nghỉ ngơi một phút giây nào.

Thanh Lam muốn khuyên nhưng Tiểu Hổ giữ lại.

“Lão đại rốt cuộc đang làm cái quái gì vậy chứ? Chỉ vì một con nhóc, mà làm ra rầm rộ như thế sao?" Đ0.c truyệŋ nhanh nhất tại Nhayho.č0m
Tiểu Hổ:
“Cô còn không hiểu sao?"
Thanh Lam bực bội:
“Hiểu cái quái gì chứ?"

“Lão đại đang quan tâm Dao đấy, xưa nay cô có thấy lão đại từng quan tâm ai đến mức đó không?"
Thanh Lam hừ lạnh:
“Cũng không phải là chưa từng.”
Tiểu Hổ bĩu môi, thay đạn của mình.

Đại Hổ ngẩn ngơ nhìn Trương Đình rời khỏi, ánh mắt hắn khẽ rơi trên tấm bản đồ của mình, trong đầu lại mông lung nghĩ đến tín hiệu vừa rồi.

Hắn cảm thấy, có gì đó không được ổn thỏa cho lắm! Nơi nào đó, vẫn có chút khúc mắc không rõ.

“Đại Hổ, anh sao thế?"
Thanh Lam huých vai, Đại Hổ mới giật mình tỉnh lại.

'Không có gì, tôi cũng đi đây.”
Thanh Lam nhìn Đại Hổ rời đi, khẽ làu bàu một câu:
“Chả hiểu kiểu gì nữa, người thì lo lắng, người thì thất thần.”
Tiểu Hổ đẩy Thanh Lam xuống ghế, lớn giọng nhắc nhở:
“Cô thì tốt rồi, còn không chuẩn bị đi, tỉnh G là xa vị trí của chúng ta nhất đấy, nếu như Dao ở đó, cô lỡ mất thời gian cứu người, cô xem lão đại xử cô thế nào...!Thanh Lam xì một cái, bĩu mỗi rời đi.

Trương Đình đi đường một thời gian, hắn bỗng nhiên liền lấy điện thoại, do dự rất lâu, cuối cùng mới cắn răng gọi đi.

Bên kia đầu máy, hơi thở lạnh lẽo truyền qua, nhưng rõ ràng là dồn dập có có chút trông đợi.

“Đại ca, giúp em tìm một người đi!"
Hồng Thiên mở miệng hỏi:
“Là ai?"
Trương Đình:
“Lâm Quân Dao?"
Hồng Thiên có phần ngạc nhiên, hắn ở bên kia đang ngồi trong đại bản doanh, Trương Đình vừa nói tên, tên thuộc hạ bên cạnh đã đưa thông tin của Lâm Quân Dao đến trước mắt hẳn.

Hắn dùng bố giây nhìn một lượt, trên môi như có như không phảng phất nét cười hỏi:
“Cô ta là ai?"
Trương Đình cắn răng, cuối cùng khó khăn phun ra được mấy từ:
"Người của em!"
Hồng Thiên im lặng mấy giây, Trương Đình dường như cảm thấy quyết định này của mình quá bồng bột, không ngờ cô chỉ mất tích thôi, anh đã không màng tất cả, bỏ qua l mọi thứ mà gọi cho Hồng Thiên nhờ giúp đỡ.

Hồng Thiên là một người nguyên tắc, sẽ không bốo giờ giúp không người ngoài.

“Được, đợi tin!"
Nói xong, bên kia tự động cúp máy.

Chưa đến nửa ngày sau, màn hình trên tay Trương Đình liền sáng lên.

Khuôn mặt Trương Đình có nét hoảng hốt kinh diễm, nhưng lại phảng phất nét vui mừng.

Chuyển hướng, đi tỉnh G.”
Sau cuộc nói chuyện với người đàn ông bí ẩn kia, Lâm Quân Dao liền bị tiêm cho thuốc ngủ.

Cô ngất lịm đi, không biết qua bốc lâu, xung quanh liền trở lên lạnh lẽo.

Cô có người, yếu ớt tỉnh lại.


Trước mắt vẫn là một mảnh tăm tối, đôi mắt của cô vẫn hà chưa lấy lại được thị lực.

Trong lòng bỗng chốc dấy lên hoảng sợ, nếu như đôi mắt này của cô cả đời đều không lấy lại được thị lực thì sao? Có phải cô sẽ bị mù vĩnh viễn? "Con gái.”
“Con gái, con tỉnh lại đi.” *Cập nhật chương mới nhất tại лhayho.com
” Bên tai vọng lên những tiếng nói rất nhỏ, nghe như vọng lại từ xa xôi, nhưng đối với cô, lại vô cùng quen thuộc Sống mũi cay cay, cổ họng khàn đặc bật ra một câu:
“Bố.”
mẹ.”
hai người đang ở đâu?"
“Dao, Dao, bố mẹ ở đây.”
bố mẹ đang ở rất gần con rồi.”
Lâm Quân Dao cố gắng giãy dụa, nhưng giống như lời người đàn ông kia đã nói, cô càng siết, vết thương ở tứ chi sẽ bị dây thừng ngâm trong nước muối siết chặt lại, đau đớn đến tận xương tủy.

Cô khẽ rên lên đau đớn.

Đối diện lại có tiếng đập lớn.

“Tên khốn nạn, mau thả con bé ra, mau thả con bé ra.”
Người đàn ông kia không biết đã ở trong phòng từ bốc giờ, hắn đi một vòng xung quanh Lâm Quân Dao, ánh mắt hắn không đặt ở bố mẹ Lâm Quân Dao đang bị nhốt ở đối diện, mà đặt lên người cô, tìm tòi như nghiên cứu một mẫu vât.

“Tên khốn kiếp...!Hai căn phòng bị ngăn cánh bằng một tấm kính chịu lực cực kỳ dày, ở giữa chỉ khoát một lỗ để thông tiếng nói chuyện, nếu không, thì căn bản là không nghe thấy người bên kia đang nói gì.

Lâm Quân Dạo không thể nhìn, vì vậy cô chỉ có thể dùng tai nghe ngóng, biết được bố mẹ vẫn bình an, cô mới yên tâm lại một chút, nhưng mà mùi hương khó chịu kia lại tiến sát lại cô, vòng quanh một vòng.

Cả người cô bắt đầu nổi da gà.

“Cô làm tình rồi à?"
Đột nhiên, hắn trắng trợn hỏi.

Lâm Quân Dao ngượng ngập, đến bố mẹ cô nghe thấy tên đó hỏi thế, hai mắt cũng trợn lớn sững sờ.

“Kinh tởm.”
Kẻ đó khẽ phun ra hai chữ Lâm Quân Dao im lặng không nói gì, bố mẹ cô dù hoảng hốt, nhưng lúc này không phải là lúc truy cứu, vì vậy, họ liền hướng tên kia quát lớn.

“Mày muốn thứ gì? Tìm đến bọn tao là được, đừng đụng đến con bé...!Tên kia đeo mặt nạ, đến bố mẹ cô cũng không nhìn ra được khuôn mặt đằng sau, đợi hai người nó xong, hắn đột nhiên cười ré lên.

“Thật kinh tởm, mang đồ vào đây.”.


ngôn tình hài
Hắn vừa thét lên một tiếng, bên ngoài liền có mấy người đeo mặt nạ mang lò than kim châm, gần như là các dụng cụ tra tấn vào một lượt.

Ông Lâm bà Lâm không khỏi toát mồ hôi, đôi mắt bà Lâm đỏ bừng, gào lên:
“Tên sức sinh, mày định làm gì con gái tao hả?"
Nhưng tên đó không nghe, hắn sai người đặt khay than ngay dưới chân Lâm Quân Dao, còn cầm kim không nhảy vọt đến chỗ cô đang bị treo.

Lâm Quân dao cũng ý thức được nguy hiểm, nhưng cô còn chưa kịp thở, lồng ngực liền dội đến một trận đấu buốt.

“Chết đi, chết đi, bẩn thỉu, thật bẩn thỉu.

"AAAA.”
"Dao!"
Bà Làm gào lên, gần như ngất lịm, người bên kia xông vào, tóm lấy hai người trói về sau ghế.

Làm Quân Dao kêu lên đau đớn:
"Buông ra.”
aaaa.” Người kia dán mặt mình đến má cô, Lâm Quân Dao đau đến mức không thở nổi, ngực cô nhất định đã bị hắn đâm điên cuồng đến nát mất.

Khí lạnh của chiếc mặt nạ chạm vào mặt cô, Lâm Quân Dao run rẩy cầu xin:
“Tại sao phải làm vậy với tôi? Không phải anh nói chỉ cần tôi phối hợp là sẽ thả tôi sao.” Chát!!! Nhưng hắn không nghe.

Tên đó như đang phá điên, hắn gầm lên không ngừng:
“Tiện nhân, tiện nhân, mày là tiện nhân.” Vụng ngực Lâm Quân Dao bê bết máu, cô gục xuống, hơi thở bắt đầu yếu ớt.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận