Người Thừa Kế Hào Môn


"Nếu cậu không giao số tiền này ra, vậy thì tiếp theo sẽ không thể tiếp tục ở đây được.

Chúng tôi không chỉ không thể bảo đảm cho sự an toàn của cậu, thậm chí đến lúc đó nếu có người đến tìm cậu gây phiền phức, chúng tôi cũng sẽ dựa theo quy củ mà đưa các người đi truy vấn.

Cậu cũng biết thời gian đối với đám người tu hành như các cậu mà nói là quan trọng đến cỡ nào rồi đó."
Trong mỗi lời nói của đối phương đều thể hiện rõ ý uy hiếp, rất rõ ràng, một khi Trần Bình không cho chút lợi ích thì chuyện này sẽ hoàn toàn không yên.

Cổ Nhạc Nhạc ở phía sau đi tới bên cạnh Trần Bình, anh ta thấp giọng nói nhỏ một câu.

"Lão đại, thoạt nhìn người kia đáng khinh như vậy, bọn họ đã thể hiện rõ là muốn tới đây đòi tiền rồi, nếu đã như vậy thì chúng ta lại càng không thể thỏa hiệp với anh ta được."
Sự Chẩn Thiên đứng bên cạnh cũng lộ ra vẻ mặt buồn bực, đời này anh ta ghét nhất là loại người ỷ thế hiếp người này.

Nếu không phải phải lão đại ở đây ngăn cản anh ta, rất có thể anh ta đã đuổi đám quận hộ vệ Hoàng Thành này ra ngoài từ lâu rồi.

"Các cậu có nhiều người như vậy, cứ dựa theo đầu người mà nộp phí đi, tôi tin rằng đối với cậu mà nói hẳn là cũng không phải khó khăn gì, dù sao thì thoạt nhìn cái tông môn này của các cậu cũng khá là lớn"
Thủ lĩnh của quân hộ vệ Hoàng Thành trực tiếp dùng tay tính một con số, thể hiện rõ là muốn Trần Bình nhanh chóng giao tiền ra.

Nghe nói như thế, Trần Bình không nhịn được mà yên lặng gật đầu, trên mặt anh lộ ra một nụ cười sáng lạn.


"Tất nhiên đây không thành vấn đề rồi.

Bây giờ tới lượt Sư Chấn Thiên cậu lên đài rồi đó, cậu hẳn là biết mình nên làm thế nào nhỉ."
Vẻ mặt Trần Bình tràn đầy ý cười nhìn Sư Chẩn Thiên, trên mặt anh mang theo nụ cười sáng lạn, dường như thật sự có ý định trả thù lao vậy.

Người của quân hộ vệ Hoàng Thành không nghĩ tới Trần Bình sảng khoái như vậy, cực kỳ không thèm để ý đến chút chuyện trả tiền này.

Mấy đệ tử khác cứ yên lặng như vậy nhìn đối phương, trên mặt bọn họ cũng mang theo nụ cười sáng lạn.

Trong lòng bọn họ rất rõ ràng bây giờ lão đại nhà mình đang muốn xử lý đối phương.

Trên mặt Sự Chẩn Thiên cũng tràn đầy ý cười, anh ta còn tưởng rằng lần này lão đại sẽ nhịn cục tức này xuống, xem ra quả thật là anh ta đã suy nghĩ quá nhiều rồi.

"Hì hì, các người chính là quân hộ vệ của Hoàng Thành nhỉ? Thấy bộ dạng của các người cũng khá là kiêu ngạo đó, không biết các người có thể đỡ được một vài đòn hiểm của tôi hay không đây".

Vừa dứt lời, anh ta trực tiếp lấy một tấm bảng ra đập thật mạnh về phía đầu của đối phương, thứ đồ chơi này còn là thần khí mà Trần Bình đã tặng cho anh ta.

Lúc Trần Bình rảnh rỗi không có việc gì làm thì tùy ý nghiên cứu đủ loại kiểu dáng vũ khí, thế mà trong lúc vô ý lại chế tạo ra được một cái bảng có thể đánh người cho anh ta.

Chiếc bảng này cũng được coi như xứng với linh khí cao cấp rồi.


Tuy ngoại hình không được đẹp lắm, nhưng công hiệu thì tuyệt đối không kém.

Nhìn thấy Sư Chấn Thiên lấy một chiếc bảng ra muốn hù dọa mình, trên mặt mọi người đều mang theo vẻ cực kỳ khinh thường, bọn họ luôn cảm thấy đầu óc của tên này không được tốt lắm.

"Cậu đây là đang xem thường chúng tôi đó sao? Nhìn mấy thứ chúng tôi cầm này, cái nào cái nấy cũng đều là nguyên khí loại kém, mà cậu có chút bản lĩnh đã muốn chống lại bọn tôi rồi.

Cậu cũng thật là quá mức ngu xuẩn rồi đó."
Quận hộ vệ của Hoàng Thành còn tưởng rằng đối phương tới trả thù lao, không nghĩ tới thế mà lại muốn tới gây sự.

Nếu đã như vậy, vậy anh ta cũng sẽ không khách khí nữa.

"Nếu các người đã muốn tìm phiền phức như vậy rồi, vậy thì tiếp theo đừng trách tôi xử lý các người."
"Các anh em trực tiếp dẫn toàn bộ đám người này đi hết cho ông, hôm nay tôi sẽ để cho bọn chúng biết, rốt cuộc quận hộ vệ của Hoàng Thành có thể lợi hại đến mức nào".

Nói xong lời này, một đám người lập tức nhao nhao lên, trên mặt bọn họ đều mang theo vẻ hưng phấn, bọn họ biết tiếp theo mình nên phải làm gì.

Ngay trong nháy mắt khi mọi người chuẩn bị nhào lên đối phó với Trần Bình, đột nhiên Sư Chấn Thiên động đậy một chút, tấm bảng của anh ta trực tiếp đập lên đầu của đối phương, vậy mà lại đánh cho đám người nhào đến tìm phiền phức này hôn mê hết.


Nhìn thấy một màn này, trên mặt Sự Chẩn Thiện lộ ra một nụ cười sảng lạn, anh ta biết ngay là không ai có thể ngăn cản được công kích của mình mà.

"Cái đám được gọi là nguyên khí loại kem kia của các người có gì hay mà kiêu ngạo chứ, còn thật sự cho mình là lợi hại lắm sao?"
Bọn họ hoàn toàn khinh thường sử dụng loại đồ nguyên khí kém này, cho nên lúc này bọn họ đều rất ghét bỏ đối với mấy thứ đồ mà đối phương đã nói.

Trong nháy mắt đám quần hộ vệ này đều đã bị đánh đến mức có chút không chịu nổi nữa, ngay sau đó một người duy nhất đứng lên được cũng chỉ còn lại tên thủ lĩnh này thôi.

"Đám người các cậu thật to gan, chẳng lẽ các người không biết thân phận của chúng tôi sao? Chúng tôi chính là quân hộ vệ của Hoàng Thành, không phải là người mà đám người rác rưởi như các người có thể so bì được đâu."
"Hôm nay cậu dám cả gan từ chối quần hộ vệ Hoàng Thành chúng tôi ở ngoài cửa như vậy, ngày mai cậu sẽ biết, một bước các người cũng khó đi ở nơi này"
Nói xong lời này anh ta lập tức vội vã hoảng loạn mà chạy đi, không dám tiếp tục ở lại nơi này nữa.

Đối phương là người có thể đánh bại được đảm thuộc hạ dưới tay anh ta dễ như trở bàn tay, nếu anh ta cưỡng ép ở lại nơi này, ít nhiều gì anh ta cũng thấy hơi nguy hiểm, anh ta không muốn bị người ta đánh ngã trên mặt đất mất mặt như vậy.

Nhưng lần này anh ta cũng đã thành công nhớ kỹ Trần Bình rồi.

Người này chỉ nhìn qua cách ăn mặc là biết ngày tuyệt đối là một người cực kỳ giàu có rồi, nhưng cậu ta lại không muốn tiểu một chút tiền để lấy lòng anh ta, đây quả thật là quá nực cười.

Rất nhanh thời gian đã trôi qua một ngày, bên quận hộ vệ Hoàng Thành dường như cũng không hề có bất kỳ phản ứng gì cả, cảm giác hình như chuyện này đã hoàn toàn chấm dứt rồi vậy.

.

Truyện Truyện Teen
Nhưng trong lòng Trần Bình rất rõ ràng, đây chẳng qua chỉ là một sự bắt đầu mà thôi.


Chắc chắn trong đầu đối phương đang có ý nghĩ xấu xa gì đó, chẳng qua là bây giờ còn chưa sử dụng thủ đoạn của mình ra mà thôi.

"Thật đúng là kỳ quái, chẳng lẽ tên nhóc quân hộ vệ Hoàng Thành kia không định tới gây  phiền phức nữa sao? Tôi thấy hình như anh ta đã hoàn toàn từ bỏ việc tới tìm chúng ta gây phiền.

phức rồi".

Cổ Nhạc Nhạc đứng ở một bên cực kỳ nghi hoặc mà lên tiếng hỏi.

Anh ta thật sự không nghĩ ra đây là xảy ra chuyện gì.

Theo lý thuyết người này hẳn là rất nhanh sẽ chạy đến tìm bọn họ gây phiền phức mới đúng.

"Cậu không cần lo lắng, Tháp Lưu Ly cũng là do bọn họ phụ trách, chắc chắn sẽ gây ra đủ loại khó dễ cho chúng ta ở phương diện này, cho nên chúng ta cũng không cần phải quá mức khẩn trương đầu".

"Nên tới thì sẽ tới thôi, tôi không tin bọn họ sẽ từ bỏ cơ hội gây phiền phức cho chúng ta."
Trần Bình nhìn thấy đám người ăn mặc khoan thai này, các đệ tử không nhịn được mà lộ ra một nụ cười, biểu hiện bây giờ của đám nhóc này cũng quá xa hoa rồi đó.

Đám quân hộ vệ này cực kỳ biết quan sát sắc mặt, giờ phút này bọn họ đều có thể phán đoán ra được mức độ giàu có của đám người Trần Bình thông qua cách ăn mặt của người nhà mình.

Trong khoảng thời gian này nơi đây cực kỳ náo nhiệt, không ít tông môn đều đã lục tục đi tới xung quanh Tháp Lưu Ly rồi, trong lòng bọn họ rất rõ ràng, tiếp theo đây chính là thời khắc tranh đầu xưng vương..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận