Người Thừa Kế Hào Môn


Sau khi nhìn thấy bộ dạng của đối phương, Đàm Lãng Phong đột nhiên động linh cơ một cái, ông ta có một suy nghĩ khác.

"Hì hì, các vị đại ca, tôi là người của tông môn, có biết Luyện Đan Tông không?" Đàm Lãng Phong bắt đầu khoe khoang lung tung thân phận của mình.

Sau khi nghe thấy đối phương là người của tông môn, sắc mặt của quân hộ vệ Hoàng Thành cũng trở nên không khó coi như vậy nữa.

Bọn họ nhíu mày liếc mắt nhìn Đàm Lãng Phong một cái: "Nhưng nên đi thì vẫn phải đi.

Tông môn các người tất nhiên có nơi ở của tông môn mình, không cần phải đến đây góp vui"
Thấy dáng vẻ của đối phương đã dịu xuống, Đàm Lãng Phong không nhịn được mà lộ ra một nụ cười.

Ông ta biết kế tiếp ông ta phải làm thế nào mới có thể giải quyết được vấn đề này.

"Tôi đây không phải cũng có rất nhiều nỗi niềm khó nói sao? Tôi chỉ đơn thuần đến đây ở lại mà thôi, hy vọng mọi người đừng tới tìm tôi gây phiền phức.

Nói đến đây, ông ta lấy một viên đan dược từ trong lòng ra rồi đưa cho quân hộ vệ Hoàng Thành cầm đầu.

Sau đó ông ta lại lấy ra một ít nguyên thạch rồi đưa cho đối phương.


"Thứ này mọi người cầm lấy đi, nhưng ngàn vạn lần đừng có khách khí với tôi."
Nhìn thấy bộ dạng của đối phương, trên mặt của quân hộ vệ Hoàng Thành hiện lên nụ cười.

Số lượng của chút tiền ấy cũng không ít, đã đủ cho bọn họ chơi đùa một khoảng thời gian dài.

"Nếu đã như vậy, vậy ông cứ thành thật mà ở lại đây đi, ngàn vạn lần không được gây ra bất kỳ chuyện gì đấy".

"Nếu không đến lúc đó tôi vẫn sẽ đến đuổi ông đi thôi." Sau khi nói xong lời này, bọn họ trực tiếp cười híp mắt rồi xoay người chuẩn bị đi.

Cũng ngay đúng lúc này, Đàm Lãng Phong đột nhiên giơ tay ra ngăn cản bọn họ.

"Thật không dám đấu diếm các vị đại ca, vẫn còn một việc nữa cần làm phiền mọi người"
Đàm Lãng Phong đã nghe ngóng được vị trí của Trần Bình từ lâu rồi, vừa đúng lúc anh cũng ở gần đây, cho nên ông ta muốn nhân cơ hội này xử lý Trần Bình một trận.

Nếu đối phương muốn dọn dẹp, vậy thì chắc chắn sẽ đi đuổi Trần Bình đi mới đúng.

"Ông có chuyện gì thì nói nhanh đi, ngược lại tôi cũng có chút tò mò đó, ông cái người này có thể chia sẻ một chút tin tức có lợi gì nữa không?"
Trên mặt của quận hộ vệ Hoàng Thành cũng mang theo vẻ tò mò, cái người này cực kỳ hiểu chuyện, cho nên anh ta cũng nguyện ý trao đổi với đối phương.

"Có một người gọi là Trần Bình, thật ra thực lực của cậu ta không đến đâu cả, nhưng cực kỳ đầu cơ trục lợi, cho nên, cậu ta cũng có một chỗ ở gần đây.

Cậu có muốn cân nhắc xử lý cậu ta một chút không?"
"Hơn nữa người này có nhiều tiền lắm, nói không chừng cậu có thể kiếm được rất nhiều tiền, từ chỗ cậu ta."
Đàm Lãng Phong cười tủm tỉm mở miệng nói, trên mặt ông ta mang theo nụ cười sáng lạn, rất  rõ ràng tiếp theo ông ta đang nghĩ biện pháp hại Trần Bình.

Đám quận hộ vệ Hoàng Thành nghe thấy lời này, bọn họ không nhịn được mà lộ ra vẻ mặt hưng phấn, âm thầm cảm thấy tất cả những thứ này cực kỳ không tồi.

"Thằng nhóc này cũng khá hiểu chuyện đấy"
Anh ta cười tủm tỉm tán thưởng một tiếng, sau đó anh ta trực tiếp xoay người rời đi, không muốn tiếp tục lãng phí thời gian ở đây nữa.

Trong mắt anh ta người này hoàn toàn hiểu chuyện, cực kỳ phù hợp với mong muốn của mình.

Rất nhanh đám quận hộ vệ Hoàng Thành đã lập tức dẫn người đi thẳng đến nơi ở của Trần Bình, lúc này Trần Bình vừa vặn cũng đang ở đây tìm một gian nhà trọ, dẫn theo đám đệ tử vào ở.

"Tiếp theo chúng ta đừng đứng ngốc ở đây nữa, tôi tin rằng dựa vào thực lực của chúng ta thì vẫn là có thể mạnh mẽ vượt qua ải.


Nhưng cũng có nguy hiểm, tất cả các người cứ làm theo khả năng là được rồi".

Đám đệ tử này mỗi một người đều là bảo bối của Trần Bình, cho nên Trần Bình cũng không nguyện ý trực tiếp tống xuất bọn họ đi chịu chết như vậy.

Sau khi mọi người nghe thấy lời nói của Trần Bình thì đều không nhịn được mà nghiêm túc gật đầu, với thực lực của bọn họ thì cũng không có bất kỳ vấn đề gì.

"Yên tâm đi lão đại, chắc chắn chúng tôi sẽ tự lượng sức mình.

Chuyện này đối với chúng tôi mà nói cũng không tính là khó khăn gì, chỉ cần có sự can đảm, bất cứ lúc nào cũng có thể hoàn thành nhiệm vụ".

"Đúng vậy, đúng lúc chúng tôi cũng có thể xem thử thực lực của đám người này như thế nào, có phải là kém cỏi giống như trong tưởng tượng hay không"
Tất cả mọi người đều cười tủm tỉm đứng một bên nói với nụ cười sáng lạn trên mặt, rất rõ ràng là cực kỳ khinh thường đệ tử ở nơi này.

Hóa ra bọn họ đối với đám đệ tử xa lạ này, ít nhiều gì cũng vẫn ôm một ít thái độ kính sợ, nhưng sau khi cảm nhận được cái gọi là thực lực cường đại của bọn họ thì mới phát hiện hóa ra cũng chỉ như thế thôi.

Đúng lúc này, nhà trọ của Trần Bình đột nhiên bị người gõ cửa, anh hơi tò mò để người đi mở cửa ra xem thử xem rốt cuộc là chuyện gì xảy ra.

Chính xác mà nói chỗ bọn họ đang ở không phải là một nhà trọ, mà là một nơi tương tự như nhà dân, cả một khoảng sân đều đã thuê cho người của mình rồi.

Các đệ tử cũng hơi nghi hoặc mà mở cửa ra, bọn họ thật sự không hiểu rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì.

Vào lúc này quận hộ vệ Hoàng Thành đã bày ra tác dụng của mình, bọn họ trực tiếp đi tới trước mặt Trần Bình, rất nghiêm túc mà nhìn chằm chằm vào đối phương.

"Cậu chính là người phụ trách ở nơi này nhỉ? Tháp Lưu Ly của chúng tôi sắp mở ra rồi, cho nên bắt buộc phải đi dọn dẹp, nhanh chóng dẫn người của cậu rời khỏi đây đi."

Nói xong lời này, anh ta trực tiếp gào to bảo Trần Bình nhanh chóng rời đi.

Thấy một màn như vậy, vẻ mặt Trần Bình trở nên có chút khó coi, không nghĩ tới thế mà người kia lại còn muốn đến tìm mình gây phiền phức.

"Ai quy định chúng tôi không thể ở nơi này vậy? Nơi này của chúng tôi cách vị trí của Tháp Lưu Ly cũng không tính là gần đi, cho dù các người có dọn dẹp thì cũng không đến mức đuổi hết toàn bộ người ở nơi này của chúng tôi chứ?"
Vẻ mặt của Trần Bình cực kỳ khó coi, anh cứ yên lặng như vậy mà nhìn về phía trước, đáy mắt anh hiện lên một tia không thoải mái.

Vì để phòng ngừa tình huống người chen chúc nhau xuất hiện, Trần Bình còn cố ý đặt địa điểm dừng chân ở nơi xa.

Nhưng không nghĩ tới thế mà đám người này còn muốn tìm đến mình.

Loại phiền phức như thế này tuyệt đối là có chuẩn bị mà đến.

Trên mặt của quần hộ vệ Hoàng Thành cũng lộ ra một tia ngượng ngùng, không nghĩ tới thế mà Trần Bình lại còn dám lên tiếng cãi lại mình.

Quả thật nơi này không thuộc phạm vi của bọn họ.

Nhưng anh ta cũng


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận