Người Thứ Ba 2 - Vkook

Thoa thuốc cho vết thương trên tay cậu. Không biết bị đẩy ngã làm sao mà xước một đường dài như vậy. Từ lúc hắn lái xe đưa cậu và bé con về nhà mặt mày đã hầm hầm như vậy. Jungkook đã để ý được một lúc, giờ cậu đang nghĩ cách để chồng mình bớt giận dù không hiểu bản thân đã làm gì sai.

Níu níu áo sơ mi hắn. Kim Taehyung đang dán băng cá nhân giúp cậu, khẽ thở dài một hơi, quay sang nhướng mày để cậu mở lời trước. Trong lúc cậu nói, hắn vén ống tay áo lên xem còn chỗ nào bị thương không, đúng như hắn nghĩ, cánh tay có vài vết bầm nhạt màu.

"Nếu anh không nhìn thấy chắc em không bao giờ nói chuyện này với anh có phải không?"

"Em không muốn anh lo lắng, chút chuyện nhỏ thôi mà."

"Vậy thế nào mới là chuyện lớn, em bị người khác ức hiếp còn nói là chuyện nhỏ, sao lúc đó em không nói anh là chồng em?"

"Em đã định nói nhưng cậu ấy cứ cắt ngang."

Đây chính là lý do hắn tức giận, chồng cậu đường đường là chủ tịch, vậy mà cậu lại để một nhân viên ức hiếp mình. Chỉ cần cậu nói một tiếng hắn nhất định đòi lại công bằng giúp cậu. Người khác mong có chồng để dựa dẫm, còn cậu lại không chịu dựa dẫm vào chồng mình, tức chết hắn rồi.

"Cậu ta có ý đồ với anh đó."

"Vâng, em biết ạ."

"Em không thấy tức giận chút nào hả?"

"Có ạ."

"Thái độ của em là đang tức giận sao, anh nhìn không ra đó, ít ra cũng phải chất vấn anh hay lớn tiếng với anh một chút, em không ghen sao?"

Không phải hắn đang làm quá vấn đề, chỉ là hắn muốn thấy cậu ghen vì mình, muốn cậu giận dữ khi người con trai khác có ý với chồng cậu. Nhưng thực tế trái với những gì hắn mong đợi, Jungkook cứ âm thầm chịu đựng như vậy thật khiến hắn đau lòng.

"Hay là...em không yêu anh?"

2

Jungkook tròn mắt nhìn hắn, không giấu được vẻ mặt hoang mang. Chưa từng nghĩ một ngày Kim Taehyung lại hỏi cậu câu hỏi như vậy. Cậu có yêu hắn hay không chắc hắn là người rõ nhất. Không yêu sao lại dành cả thanh xuân bên hắn. Không yêu sao lại tha thứ cho những lỗi lầm mà hắn gây ra. Quan trọng nhất, không yêu thì có ba bé con trên đời hay không đây.

"Em yêu anh, thật sự rất yêu anh."

"Vậy sao em không ghen, em phải ghen."

Quay người bỏ đi vì quá tức giận. Bé con ngao ngán nhìn hai người ba đã trưởng thành nhưng suốt ngày giận nhau vì mấy lý do trẻ con. Jungkook đuổi theo được một đoạn, chợt nhớ đến con trai vẫn còn ngồi đấy, cậu mỉm cười nhìn bé, bé mỉm cười nhìn cậu.

"Ba cứ đi đi ạ, bé quen rồi, ba mà không dỗ kẻo ba lớn dỗi thêm mấy ngày nữa đấy."

"Nghe theo em bé của ba vậy."

Taeho không nói thì ba nhỏ vẫn chạy theo năn nỉ ba lớn thôi, cứ lấy bé ra làm cái cớ. Mỗi lần như vậy hai ba sẽ ở trong phòng rất lâu, đến tận chiều mới thấy ra ngoài cùng nhau, xin lỗi gì mà mất thời gian quá vậy không biết.
1

Người đàn ông mang khuôn mặt bực dọc bước vào thư phòng. Ngẫm nghĩ một lúc liền gọi điện cho Jimin, những lúc như này chỉ có nó mới giúp được hắn. Đầu dây bên kia bắt máy với giọng nói không mấy phấn khởi.

"Hiếm lắm mới thấy ngài Kim đây gọi điện cho tôi, có chuyện gì không thưa ngài?"

"Tôi không có tâm trạng đùa với cậu."

"Có chuyện gì thì nói đi."

"Jimin, nếu một người nào đó có ý muốn cướp Min Yoongi từ tay cậu thì cậu sẽ làm gì?"

Câu hỏi như đụng trúng vảy ngược của Park Jimin. Trên đời này nó ghét nhất là người thứ ba xen vào tình yêu của người khác. Nếu có ai đó dám mơ tưởng đến chồng nó thì nó nhất định không để yên. Còn Min Yoongi ấy à, nếu gã dám làm chuyện có lỗi, không cần biết lý do là gì, nó sẽ đánh gã đến ba mẹ gã còn nhìn không ra.

"Tôi sẽ cho kẻ đó biết tay, Park Jimin này không nói suông đâu, tôi làm thật đấy."

"Máu ghen của cậu kinh khủng thật."

"Mà sao cậu lại hỏi vậy?"

"Là Jungkook, em ấy không ghen khi nhân viên có ý với tôi, sao lại như vậy, đáng lý ra em ấy phải làm loạn lên giống như cậu mới phải, có khi nào em ấy không còn yêu tôi nữa nên mới thờ ơ vậy không?"

Kim Taehyung chưa bao giờ giỏi chuyện tình cảm, nó công nhận điều đó. Ai nhìn vào mà không biết cậu yêu hắn đến chết đi sống lại. Cả cuộc đời cậu chỉ yêu mỗi mình hắn. Nhắc đến là lại thấy thương đứa nhỏ ngốc nghếch ấy.

"Cậu nghĩ quá nhiều rồi, em ấy rất yêu cậu, chính cậu cũng biết rõ điều đó."

"Tôi biết, nhưng tôi vẫn cứ lo sợ một ngày nào đó Jungkook sẽ không còn yêu tôi nữa, tôi thật sự rất sợ."

"Không có chuyện đó đâu mà, cậu xem phim tình cảm quá nhiều rồi."

"Đồ ngốc, chỉ có cậu mới xem mấy cái phim tình cảm thiếu logic đó thôi."


Nó phải nói khô cả cổ hắn mới yên tâm hơn một chút. Vừa tắt máy Jimin liền quay sang lườm người đang xem tài liệu bên cạnh, chống hông nhìn gã, tự dưng thấy khó chịu thế không biết.

"Nói em nghe anh có ai khác bên ngoài không?"

"Taehyung lại nói gì với em, nó nói anh có người khác hả?"

"Cậu ấy có nói hay không anh không cần biết, nhưng thái độ của anh là sao đây, hay là...hay là anh có tình nhân bên ngoài, anh được lắm Min Yoongi, hôm nay xem tôi đánh anh thành bộ dạng gì."

Tốc chăn chạy ra khỏi phòng. Nguy hiểm đang ở ngay sau lưng, gã chỉ có thể chạy, chẳng dám quay đầu nhìn một cái. Kim Taehyung không có chuyện làm hay sao mà suốt ngày chọc cho Jimin hiểu lầm gã vậy chứ.
1

Về phần hắn bên này lại cắm đầu làm việc. Có lẽ hắn đã nghĩ quá nhiều. Jungkook yêu hắn sâu đậm như vậy, cậu còn chẳng yêu bản thân mình như yêu hắn, bảo bối ngốc của hắn.

Nhẹ nhàng khép cửa phòng. Toàn bộ cuộc gọi đều bị cậu nghe thấy, chưa từng nghĩ hắn cảm thấy lo sợ vì chuyện đó, hóa ra không chỉ mỗi mình cậu nghĩ nhiều.

Pha chút nước ấm để hắn ngâm mình thư giãn. Nghe tiếng mở cửa, cậu bước vội ra khỏi phòng tắm, ánh mắt vô tình chạm nhau. Lúc hắn xoay người bỏ đi, cậu níu tay kéo hắn vào trong.

"Em đã pha nước rồi, anh tắm đi nhé."

Chưa kịp lên tiếng thì cậu đã ra ngoài. Chồng nhỏ đã có lòng vậy hắn không từ chối. Cởi bỏ quần áo, bước đến bật vòi hoa sen, gội đầu trước rồi hẵng ngâm mình. Nhìn sang móc treo quần áo trống không, bảo sao cứ thấy thiếu gì đó, thì ra là chưa lấy quần áo để mặc.

"Jungkook à, đem một bộ quần áo vào giúp anh với."

"Vâng ạ."

Bẽn lẽn mở cửa bước vào. Có thứ gì trên người đối phương chưa từng thấy đâu mà còn ngại ngùng. Bước đến gần chỗ hắn, tay đưa quần áo nhưng mặt lại quay về phía cửa.

"Đây ạ, anh cầm lấy đi."

"Em lại gần chút nữa đi."


Rón rén bước lại gần thêm chút nữa. Nhìn dáng vẻ ngượng ngùng của cậu, hắn lộ ra vẻ mặt ranh mãnh, nắm lấy cổ tay kéo cậu vào lòng mình.

"Taehyung...anh làm gì vậy?"








End chap 22

🐯: Bé nghĩ anh muốn làm cái gì?









2

mith💜


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận