Người sói Mowgli

CHÓ ĐỎ
Sau cuộc xuất quân của Rừng, bắt đầu giai đoạn thoải mái nhất trong cuộc đời Mowgli. Lương tâm chú yên ổn sau khi thanh tóan xong một món nợ chân chính, tất cả Rừng là bạn chú, và tất cả đều sợ chú. Những việc chú làm hoặc mắt thấy tai nghe trong lúc đi công chuyện chỗ này chỗ nọ, có khi có bộ bốn đi theo, có khi không, có thể đem viết thành rất nhiều, rất nhiều câu chuyện, chuyện nào cũng dài như câu chuyện sau đây. Chẳng hạn các bạn sẽ chẳng bao giờ biết được chú đã thóat khỏi con voi điên Mandela như thế nào, con voi ấy đã giết hai mươi con bò kéo mười chiếc xe chở tiền đến kho nhà vua và làm những đồng rupi mới tung tóe trong cát bụi; hay chú đánh nhau với Jacala, con cá sấu, suốt một đêm dài trong vùng đầm lầy phía bắc và làm gãy con dao săn trên cái lưng bọc thép của con quái vật ra sao; rồi chú tìm được một con dao khác, mới và dài hơn, đeo trên cổ một người bị một con lợn lòi giết như thế nào, rồi chú rượt đuổi con lợn lòi và giết nó để trả món nợ con dao ra sao; hay vào thời đói kém, chú bị kẹt giữa đàn nai di trú và suýt bị nghiến nát trong làn sóng ào ạt những bầy thú điên cuồng như thế nào; hay chú cứu Hathi Lặng Lẽ thóat khỏi một cái hố đấy cắm chông ra sao, và ngày hôm sau chính chú lại rơi vào một cái bẫy báo loại tinh vi nhất như thế nào, rồi Hathi bẻ gẫy những ván gỗ dày xung quanh chú ra sao; hay chú đi vắt sữa trâu rừng trong đầm lầy như thế nào, và…
Nhưng mà phải kể mỗi lần một chuyện.
Sói Bố và Sói Mẹ chết. Mowgli vần một tảng đá to lấp miệng hang và khóc lên Bài ca Tử biệt. Baloo trở nên già nua cứng nhắc, và ngay cả Bagheera, thớ thịt đường gân như sắt như thép là thế mà hình như cũng chậm chạp hơn trong lúc giết chóc. Akela lông xám đã trắng như sữa vì tuổi tác, xương sườn giơ ra, nó đi đứng cứng như que củi và Mowgli giết mồi cho nó. Nhưng những con sói non, những đứa con của Bầy Seeonee tan đàn xẻ nghé đã sinh sôi nảy nở và khi chúng đạt đến con số bốn mươi, tất cả đều là sói năm tuổi, vô chủ, thì Akela bảo chúng phải họp lại và tuân theo Luật, chạy săn đuổi dưới sự chỉ huy của một thủ lĩnh cho đúng là Nòi Giống Tự Do.
Về chuyện ấy, Mowgli nhất định không phát biểu ý kiến, chú nói rằng chú đã từng ngậm đắng nuốt cay và chú biết mình sinh ra từ đâu. Nhưng khi Phao, con của Phaona (con Sói Xám chuyên lùa con thịt vào thời Akela còn dẫn dắt Bầy) đã giành được quyền lãnh đạo Bầy nhờ một loạt chiến công, chiếu theo đúng Luật Rừng, và khi những tiếng gọi và bài hát năm xưa tiếp tục vang dưới trời sao, thì Mowgli, nhớ đến quá khứ, lại quay trở về Phiến Đá Hội Đồng. Nếu chú thích nói, thì Bầy im lặng nghe chú nói cho hết, và chỗ của chú là ở trên Phiến Đá, bên trên Phao và bên cạnh Akela. Đó là những ngày săn khỏe ngủ ngon. Không một kẻ lạ mặt nào nghĩ đến chuyện mò vào những khu rừng thuộc họ nhà Mowgli - người ta gọi Bầy Sói như thế - và những con sói trở nên béo mẫm, khỏe mạnh. Và người ta đưa hàng đàn sói con đến kiểm tra. Mowgli không bao giờ vắng một kỳ kiểm tra vì chú vẫn nhớ cái đêm một con báo đen đã đem lại cho Bầy một chú bé da nâu trần trụi từ đầu đến chân, và tiếng gọi kéo dài “Nhìn đi, nhìn cho kỹ, hỡi chúng sói!” còn rung lên trong tim chú những xúc cảm lạ lùng. Thời gian còn lại, chú đi sâu vào trong Rừng, để nếm, để sờ, để nhìn và để ngửi những cái lúc nào cũng mới mẻ.
Một buổi chiều, vào lúc hoàng hôn, chú chạy thong thả qua những ngọn đồi để đem cho Akela già nua một nửa con hoẵng vừa mới giết. Bốn con sói theo gót chú, gây gổ nhau đôi chút và xô nhau lộn nhào vì chúng đang tràn đầy niềm vui sống. Bỗng chú thóang nghe một tiếng mà chú chưa từng nghe kể từ những ngày đen tối của Shere Khan. Đó là tiếng trong Rừng người ta gọi là Phiol, một kiểu hú của con chó rừng khi nó đi săn theo đuôi một con hổ hay khi nó có phần thịt dư dả trước mặt. Hãy tưởng tượng một sự pha trộn lủng củng giữa hằn thù, đắc thắng, sợ hãi và tuyệt vọng, các bạn sẽ có một ý niệm nào đó về Phiol, tiếng thét đang vút lên, rơi xuống, run rẩy và tắt nghẹn phía xa xa bên kia sông Waingunga. Bộ Bốn lập tức gầm gừ, lông dựng đứng. Bàn tay Mowgli đặt lên lưỡi dao, và chú cũng đứng sững lại như hóa đá.
- Làm gì có đồ RằnRi nào dám đến đây giết chóc? - Cuối cùng chú nói.
- Đó không phải là tiếng kêu của con tiền trạm - Xám Anh nói - Phải là con thịt rất lớn. Nghe này!
Tiếng kêu lại vút lên, nửa nức nở, nửa cười sằng sặc, hoàn tòan giống như được phát ra từ cặp môi uyển chuyển của Giống Người. Khi đó Mowgli thở rất sâu và bắt đầu chạy về Phiến Đá Hội Đồng, trên đường chú gặp nhiều con sói trong Bầy cũng hớt hải chạy tới. Phao và Akela cùng ngự trên Phiến Đá. Những con khác ngồi bên dưới, căng thẳng từng đường gân. Những con sói mẹ và lũ sói con vội phóng về hang, vì khi tiếng Phiol đã vang lên thì không phải là lúc để những kẻ yếu nhởn nhơ ở bên ngòai.
Họ không còn nghe thấy gì nữa ngòai tiếng thì thầm của dòng Waingunga trong bóng tối và tiếng gió chiều trên những cành cao, bất thình lình từ bờ bên kia sông, vút lên tiếng gọi của một con sói. Không thể là một con trong Bầy vì tất cả đang ngồi quanh Phiến Đá. Tiếng gọi chuyển thành một tiếng sủa kéo dài tuyệt vọng: “Dhole! Dhole! Dhole!”. Vài phút sau họ thấy tiếng những bước chân đi lừ đừ trên đá, và một con sói gầy nhom, nước trên người chảy ròng ròng, hai bên sườn vằn đỏ, chân phải đằng trước không còn sử dụng được, mép sủi bọt trắng, gieo mình giữa Hội Đồng và hổn hà hổn hển nằm dưới chân Mowgli.
- Chúc cuộc săn may mắn! Dưới quyền thủ lãnh nào? - Phao nghiêm trang hỏi.
- Chúc cuộc săn tốt đẹp! Tôi là Won-tolla.

Nó muốn nói rằng nó là một con sói đi lẻ, tự lo liệu cho bản thân và cho vợ con, sống trong một hang sâu cô quạnh. Won-tolla nghĩa là một kẻ độc lập, không thuộc về Bầy nào cả. Trong khi nó thở hổn hển, người ta có thể trông thấy bộ xương của nó lúc lắc theo nhịp tim đập thình thịch.
- Kẻ nào động thủ thế? - Phao hỏi.
Đó là câu hỏi mà tất cả Rừng Rậm đặt ra sau tiếng Phiol.
- Dhole, Dhole vùng Dekkan… Lòai Chó Đỏ, Lòai Sát Thủ! Chúng từ phương Nam kéo lên phương Bắc, tuyên bố vùng Dekkan của chúng đã rỗng tuếch và giết tất trên đường đi. Khi con trăng này mới bắt đầu, tôi có bốn người thân thích: một vợ, ba con. Mụ ấy đang dạy lũ con cách săn mồi trên đồng cỏ, cách dấu mình để dồn hoẵng, như bọn vùng đất bằng chúng tôi vẫn thường làm. Nửa đêm, tôi còn nghe tiếng chúng đồng thanh la vỡ họng trên đường đuổi con mồi. Đến giờ gió nhẹ lúc tảng sáng, tôi đã thấy chúng nằm cứng đờ trên cỏ - cả bốn, hỡi Nòi Giống Tự Do, bốn kẻ mà đầu con trăng này vẫn còn! Thế là tôi đòi quyền Trả Máu, và tôi xông tới lũ Dhole.
- Chúng có bao nhiêu con? - Mowgli hỏi.
Bầy Sói gầm gừ nghèn nghẹn trong cổ họng.
- Cái ấy thì tôi không biết. Tôi chỉ biết rõ là ba con trong bọn chúng sẽ không còn giết chóc gì nữa, nhưng đến hồi cuối, chúng đã rượt tôi như rượt một con hoẵng bắt buộc phải chạy ba chân. Hãy nhìn đây, hỡi Nòi Giống Tự Do!
Nó chìa ra một cái cẳng bầm dập, máu đông lại đen sì. Ngòai ra còn có những vết cắn ác liệt ở hai bên sườn, ở gần bụng, và những vết thương trong đám lông cổ bị vặt nát.
- Ăn đi - Akela vừa nói vừa đứng lên từ con mồi mà Mowgli đem về cho nó.
Con Sói Tự Do lao vào con mồi một cách thèm khát.
- Cái này sẽ chẳng uổng đi đâu - Nó nói một cách khiêm nhường khi cơn đói đã bớt nhức nhối - Hãy cho tôi hồi lại một ít sức lực, và tôi sẽ giết, cả tôi nữa! Hang của tôi trống rỗng, mà con trăng đầu tuần còn nhìn thấy nó đầy người, và Nợ Máu chưa trả đủ.
Phao nghe thấy răng nó rau ráu trên một mảnh xương, bèn gầm gừ với một vẻ tán đồng.

- Chúng ta sẽ cần đến những hàm răng ấy. Bầy Dhole có đem lũ nhỏ theo không?
- Không, không. Tất cả đều là thợ săn đỏ, những con chó thành niên của Bầy, nặng ký và cường tráng.
Điều ấy có nghĩa là lòai Dhole, lòai chó đỏ, lòai chó săn vùng Dekkan, đã khởi đầu cho chiến dịch, và bọn sói biết rằng ngay cả hổ cũng phải nhả cho lòai Dhole con mồi còn tươi nguyên. Chúng xô thẳng về phía trước, băng qua Rừng, gặp ai giết nấy, cắn xé tan tành. Mặc dù chúng không to xác và tinh ranh thì không bằng nửa lòai sói, nhưng chúng rất khỏe và đông. Chẳng hạn như chúng sẽ không mang danh là Bầy nếu chưa đủ một trăm con chắc nịch, trong khi chỉ bốn mươi con sói là thành một Bầy rất xứng đáng. Những bước chân lang bạt của Mowgli đã đưa chú tới bờ những cao nguyên xanh cỏ của vùng Dekkan, và chú thường trông thấy những con Dhole nằm ngủ hay nô rỡn và gãi người không chút sợ hãi giữa những hốc và ụ mà chúng dùng làm hang ổ. Đối với chúng, chú chỉ có ghét và khinh, vì mùi của chúng không giống mùi Nòi Giống Anh Em, vì chúng không sống trong hang, và nhất là vì chúng mọc lông giữa các ngón chân, trong khi chú và các bạn chú bàn chân nhẵn nhụi. Hathi đã bảo cho chú biết rằng một bầy Dhole trên đường săn là điều kinh khủng như thế nào. Bản thân Hathi cũng tránh xa đường chúng đi. Và chúng cứ lao về phía trước, đi đến đâu giết đến đấy, cho đến khi nào chúng chết hết hoặc là hết cả con thịt.
Akela, cả nó cũng biết đôi điều về lòai Dhole, bình tĩnh nói với Mowgli:
- Thà chết trong hàng ngũ của Bầy còn hơn là đơn thương độc mã trên đầu không ai. Đây là cuộc săn tuyệt đẹp, và cuộc săn cuối cùng của ta. Nhưng trong thời hạn sống còn của một Con Người, chú còn trước mặt chú nhiều đêm nhiều ngày. Chú em, chú hãy đi về phương Bắc, nằm ngủ và chờ đợi: nếu còn lại một con sói sau khi lũ Dhole tràn qua, nó sẽ đem tin chiến trận đến cho chú.
- Chà! - Mowgli nói hoàn tòan nghiêm trang - Tôi phải đi đến vùng đầm lầy bắt những con cá nhép và ngủ trên cây hay tôi phải cầu cứu lũ Bandar-log và cắn hạt dẻ trên cành trong khi ở đây cả Bầy chiến đấu?
- Đó là một cuộc chiến đấu chí tử - Akela nói - Chú chưa bao giờ gặp lòai Dhole - Sát Thủ Đỏ. Ngay cả lòai RằnRi…
- Aoua! Aoua! - Mowgli nói với một cử chỉ bực bội - Xưa kia tôi đã từng giết một con khỉ rằn ri. Nghe tôi nói một chút: tôi đã có một con sói làm cha, một con sói làm mẹ, tôi cũng đã có làm cả cha lẫn mẹ một con sói xám già (nó không khôn ngoan lắm, và bây giờ thì lông đã bạc). Cho nên tôi nói - chú lên giọng - tôi nói rằng, khi lòai Dhole đến, Mowgli và Nòi Giống Tự Do sẽ chung lưng trong cuộc săn này, và tôi nói, thề có con Trâu Mộng chuộc mạng tôi, con Trâu Mộng mà Bagheera đã trả cho tôi vào cái thời xa xưa, thời mà các ngươi trong Bầy không thể nhớ, tôi nói, tôi đây, nói cho Cây Cối và Dòng Sông nghe thấy và nhớ lấy nếu như tôi có quên, tôi nói, tôi đây, nói rằng con dao này, con dao của tôi, sẽ làm nhiệm vụ của một chiếc răng nanh cho Bầy - và nó không cùn lắm đâu, tôi nghĩ thế. Tôi đã nói. Đó là lời tôi, lời này không còn thuộc về tôi nữa.
- Chú không biết lòai Dhole đâu, hỡi Con Người mang lưỡi Sói - Won-tolla kêu lên - Tôi chỉ tìm cách bắt chúng trả món Nợ Máu trước khi chúng xé tôi làm nghìn mảnh. Chúng đi từ từ, giết hết những ai chúng gặp trên đường. Nhưng trong hai ngày nữa, tôi sẽ phục hồi chút ít sức khỏe, và tôi sẽ lại đương đầu với chúng vì món Nợ Máu. Còn các bạn, Nòi Giống Tự Do, tôi khuyên các bạn tránh lên phương Bắc và vui lòng chịu thiếu thốn một thời gian cho đến khi lòai Dhole đi qua. Đây là cuộc săn không có giấc ngủ.
- Kẻ lạ mặt, hãy nghe đây! - Mowgli cười phá và kêu lên - Hỡi Nòi Giống Tự Do, chúng ta phải lên phương Bắc và sống bằng thằn lằn và chuột nước, vì sợ chẳng may gặp phải lòai Dhole! Phải thả cho chúng mặc sức giết hại tất cả trên vùng dành riêng cho chúng ta, trong khi chúng ta cứ ẩn núp ở phương Bắc cho đến khi nào chúng thích thì chúng trả lại tài sản cho chúng ta. Mà đó chỉ là một con chó - và một con chó con - màu đỏ, bụng vàng ệch, không hang ổ, ngón chân nào cũng mọc lông! Mỗi lứa đẻ của nó là sáu và tám con, y như Trikai, lòai chuột nhảy. Chắc chắn chúng ta phải đi trốn, hỡi Nòi Giống Tự Do, và đi ăn mày ruột già, đầu cánh gia súc thối! Chúng ta, chúng ta là Rừng! Các người hãy lựa chọn. Ôi! Hãy lựa chọn. Đó là một cuộc săn tuyệt đẹp! Nhân danh Bầy - tòan thể Bầy - nhân danh hang ổ và đàn con, thề có con thịt nơi này, thề có con mồi nơi nọ, thề có con nai đưa đường con hoẵng, và thề có con sói con trong hang - Xin thề - xin thề - xin thề!
Bầy sói đáp lại bằng một tiếng sủa trầm trầm vang dội trong đêm nghe như tiếng cây đổ.

- Xin thề! - Chúng gào lên.
- Ở lại đây với họ - Mowgli nói với bốn con sói của mình - Chúng ta không có một cái răng nào thừa. Phao và Akela chuẩn bị tất cả cho cuộc chiến đấu. Tôi đi đếm số lượng chó.
- Nhưng đó là cái chết! - Won-tolla vừa kêu lên vừa lom khom đứng dậy - Làm sao con người trần trụi từ đầu đến chân này có thể chống lại Chó Đỏ? Ngay cả đến bản thân lòai RằnRi, chú nên nhớ…
- Ngươi hãy đi nơi khác, thực đấy - Mowgli ném lại phía sau một câu - Chúng ta sẽ nói chuyện khi nào lũ Dhole chết hết. Chúc tất cả một chuyến săn tốt đẹp!
Chú vội vã lao vào bóng tối, say sưa vì sự kích thích man dại quá mức, gần như không nhìn xem chân mình bước vào đâu, và hậu quả tự nhiên là chú vấp ngã sóng xòai trên những cuộn khoanh của con trăn, đúng chỗ nó nằm canh một đàn hươu chạy trên bờ sông.
- Kxxa! - Kaa thốt lên giận dữ - Nghề rừng là dậm chân nhảy nhót và làm hỏng cả một đêm săn như thế sao? Nhất là khi con mồi đang hoạt động?
- Lỗi tại tôi - Mowgli vừa nói vừa đứng dậy - Đúng là tôi đang đi tìm bác, Đầu Bẹt ạ, nhưng mỗi lần gặp là bác lại dài rộng thêm ra so với chiều dài của cánh tay tôi. Trong Rừng không có ai như Bác, hỡi kẻ khôn ngoan, đáng kính, hỡi kẻ dũng mãnh, đẹp đẽ nhất trong lòai Trăn.
- Được rồi, giờ lại có một dấu vết mới chứ gì? Nó dẫn tới đâu vậy? - Kaa nói, giọng dịu đi - Cách đây chưa đến một con trăng, có một mụn người nào đó dắt dao trong mình đã ném đá vào đầu ta và réo gọi ta bằng những cái tên xấu xa nhất của lòai mèo rừng chỉ vì ta ngủ giữa cánh đồng.
- Phải, và bởi vì bác làm đàn hươu đang tới quay như chong chóng, mà Mowgli thì đang săn, và bởi chính cái Đầu Bẹt ấy nặng tai quá không nghe tiếng huýt mà tránh ra ngòai đường hươu chạy - Mowgli tiếp tục nói một cách ung dung, vừa nói vừa ngồi xuống giữa những vòng khoanh sặc sỡ.
- Rồi khi tới lúc chính cái Mụn Người ấy lại đến với những lời vuốt ve phỉnh phờ chính cái Đầu Bẹt ấy, nào là khôn ngoan, nào là dũng mãnh, nào là đẹp đẽ, riết tới cùng Đầu Bẹt cũng tin hắn và xếp mình lại để dọn chỗ, như thế này này, cho cái Mụn Người đã ném đá ấy, và … Giờ thì chú mày ngồi thoải mái chưa? Liệu Bagheera có thể hiến cho chú một cái giường nghỉ êm như thế không?
Như thường lệ, Kaa đã xếp thành một kiểu nửa võng nửa giường lún xuống một cách mềm mại dưới sức nặng của Mowgli. Sờ soạng trong bóng tối, cậu bé cuộn tròn trong vòng cong mềm mại của cái cổ giống như cuộn chão, cho đến khi đầu Kaa tựa trên vai chú. Khi đó chú kể cho nó nghe tất cả những gì xảy ra trong Rừng đêm hôm ấy.
- Có thể là ta khôn ngoan thật - Nghe xong, Kaa nói - còn như điếc thì ta không chối. Nếu không ta đã nghe tiếng Phiol. Bây giờ ta không còn lấy làm lạ tại sao lũ ăn cỏ kia lại mắt trước mắt sau. Tụi Dhole có bao nhiêu con?
- Tôi chưa thấy chúng. Tôi liền đến đây. Bác còn già hơn cả Hathi. Nhưng ôi! Kaa - nói đến đây Mowgli hí hửng nhảy nhót - đây sẽ là một cuộc săn tuyệt vời biết bao! Ít kẻ trong chúng ta sẽ còn được thấy một con trăng nữa như vậy.
- Thế cả chú, chú cũng lao vào vụ này sao? Chú nên nhớ rằng chú là một Con Người, và cái Bầy nào đã đuổi chú ra nhỉ? Để mặc lòai sói thu xếp với lòai chó. Còn chú, chú là một Con Người!

- Hạt dẻ năm ngóai đến năm nay đã thành mùn - Mowgli nói - Đúng tôi là một Con Người nhưng chắc chắn đêm nay tôi đã nói rằng tôi là một Con Sói. Tôi đã kêu gọi Cây Cối và Dòng Sông hãy nhớ lấy. Tôi thuộc về Nòi Giống Tự Do, Kaa ạ, cho đến khi nào lòai Dhole qua hết.
- Nòi Giống Tự Do - Kaa lầm bầm - lũ kẻ cắp tự do! Và chú tự buộc mình vào cái nút chết người này, để tưởng nhớ những con sói không còn nữa! Đây chẳng phải là chuyến săn tốt đẹp đâu.
- Can hệ là Lời Thề tôi đã nói ra. Cây Cối biết, Dòng Sông hay. Lời ấy không thể nào lấy lại, cho đến khi nào lòai Dhole đi qua hết.
- Ng..sss…! Cái đó làm rối hết dấu vết. Ta đã nghĩ đến việc đưa chú theo ta lên vùng đầm lầy phía Bắc, nhưng lời hứa, ngay cả lời hứa của một Thằng Người Con trần trùi trụi chẳng lông chẳng lá, là lời hứa. Bây giờ ta đây, Kaa, ta nói…
- Hãy suy nghĩ cho kỹ, Đầu Bẹt, trước khi chính bác cũng tự buộc mình vào bằng cái nút chết người. Tôi không cần đến lời thề của bác, vì tôi biết lắm…
- Được! - Kaa nói - Ta sẽ không thề bồi gì, nhưng chú dự định làm gì khi lòai Dhole tới?
- Chúng phải bơi qua sông Waingunga. Tôi định cầm sẵn dao đón chúng ở những chỗ sông cạn, với cả Bầy Sói dàn ở sau lưng, và vừa đâm vừa cắn, chúng tôi sẽ có thể dồn chúng xuống phía hạ lưu, hay là cho chúng mát họng một chút.
- Lòai Dhole không biết quay đầu và họng chúng nóng đấy - Kaa nói - Sau chuyến săn đó sẽ chẳng còn gì cả. Người Con lẫn Sói Con, chẳng còn gì ngòai nắm xương khô.
- Alala! Nếu chúng tôi chết thì chúng tôi sẽ chết. Đây là một chuyến săn hoàn tòan tuyệt đẹp. Nhưng trái tim tôi non nớt, tôi chưa được thấy nhiều mùa mưa. Tôi không khôn mà tôi cũng chẳng khỏe. Bác có kế hoạch gì hay hơn không hở Kaa?
- Ta đã thấy hàng trăm hàng ngàn mùa mưa. Hathi chưa rụng răng sữa thì dấu ta đi trên mặt đất đã rộng lắm rồi. Thề có Quả Trứng Đầu Tiên! Ta già hơn nhiều cổ thụ và đã chứng kiến tất cả những gì Rừng đã làm.
- Nhưng cuộc săn này mới có mà - Mowgli nói - Chưa bao giờ lòai Dhole đi ngang qua dấu chân chúng ta.
- Việc hôm nay đã từng có. Điều sẽ xảy ra chẳng gì khác hơn là quá khứ bị lãng quên lại phục hiện. Hãy lặng yên trong khi ta tính lại những năm tháng đời ta.
Suốt một tiếng đồng hồ, Mowgli nằm dài giữa những cuộn khoanh, đùa nghịch với con dao, trong khi Kaa đầu dán xuống đất bất động, nghĩ đến tất cả những gì nó đã thấy và đã biết kể từ ngày nó từ trong trứng chui ra. Ánh sáng dường như tắt lịm trong mắt nó, khiến đôi mắt trông tựa những viên đá chết, và thỉnh thoảng đầu nó lại lắc lư qua phải qua trái, như thể nó đang săn trong mơ. Mowgli lặng lẽ ngủ: chú biết rằng không gì bằng một giấc ngủ trước khi bắt đầu cuộc săn, và chú đã luyện tập để có thể ngủ tuỳ thích, bất kể vào ban ngày hay ban đêm.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận