Người sói Mowgli

- Kho báu của nhà vua đòi hỏi một người canh giữ mới - chú nói một cách nghiêm trang - Thuu, ngươi lẫn rồi. Hãy chạy chỗ này chỗ nọ mà chơi nghe, Thuu!
- Ta đã mất hết danh dự. Giết ta đi! - Mang Bành Trắng rít lên.
- Ở đây nói chuyện giết chóc nhiều quá. Thôi, chúng ta đi đây. Ta mang vật nhọn đi như phần thưởng cho cuộc chiến đấu và thắng lợi của ta.
- Thế thì ngươi hãy cẩn thận, chẳng có rốt cuộc vật ấy sẽ giết chính ngươi. Đó là Thần Chết! Ngươi hãy nhớ lấy! Đó là Thần Chết! Cái chứa trong vật ấy đủ để giết tất cả mọi người trong đô thành của ta. Ngươi sẽ chẳng giữ nó được lâu đâu, hỡi Người Rừng, cũng chẳng lâu hơn kẻ sẽ lấy nó đi từ tay ngươi. Họ sẽ giết, sẽ giết và sẽ giết vì nó! Sức ta khô kiệt rồi, nhưng cái búa thúc voi đó sẽ làm công việc của ta. Đó là Thần Chết! Thần Chết! Thần Chết!
Mowgli trườn qua lỗ hổng trở lại đường hầm, và hình ảnh cuối cùng mà chú nhìn thấy là con Mang Bành Trắng giận dữ mổ những chiếc nanh đã bị vô hiệu hóa lên những bộ mặt bằng vàng lãnh đạm của các vị thần nằm lăn trên đất và rít lên:
- Đó là Thần Chết!
Họ vui mừng thấy mình lại đứng giữa ánh sáng ban ngày và khi đã về đến rừng nhà, và Mowgli làm chiếc búa thúc voi lóe sáng trong nắng sớm, chú cảm thấy hài lòng cũng gần bằng lúc tìm được một bó hoa mới để cài lên tóc.
- Thật còn rực rỡ hơn cả mắt Bagheera - Chú thích thú nói khi làm cho khối hồng ngọc lấp lóang - Tôi sẽ cho anh ấy xem… Nhưng Thuu nói đến chuyện chết chóc là nghĩa làm sao nhỉ?
- Ta không biết. Ta phật ý đến tận mỏm đuôi vì chú không cho nó thử con dao của chú một tí. Ở Hang Lạnh bao giờ cũng có những điều xấu xa, trên mặt đất cũng như dưới mặt đất. Nhưng bây giờ ta đói lắm rồi. Sáng nay chú đi săn với ta chứ? - Kaa nói.
- Không, phải cho Bagheera thấy cái này. Chúc bác đi săn may mắn.
Mowgli bỏ đi, vừa nhảy nhót vừa vung vẩy chiếc búa thúc voi, và lúc lúc lại dừng bước để ngắm nghía nó, cho đến tận vùng rừng mà Bagheera thích ở nhất. Chú thấy con báo đang uống nước sau một chuyến săn hơi vất vả. Mowgli kể cho nó nghe từ đầu đến cuối cuộc phiêu lưu của chú, và trong khi ấy Bagheera hít hít chiếc búa thúc voi. Khi Mowgli kể đến những lời cuối cùng của con rắn trắng, Bagheera thốt lên một tiếng gừ gừ tán thành.
- Như vậy cái Mũ Trùm Trắng đã nói sự thật à? - Mowgli hỏi gay gắt.
- Ta sinh ra trong những cái lồng thú của nhà vua ở Oodeypore, và ta tự hào là có biết chút ít về Con Người. Rất nhiều kẻ sẵn sàng giết nhau ba lần trong một đêm chỉ vì cái thứ đá đỏ này.
- Nhưng đá chỉ làm cho vật thêm nặng tay cầm. Con dao của tôi còn sáng hơn nhiều. Và nhìn mà xem. Thứ đá đỏ đâu có ăn được. Vậy thì tại sao họ giết nhau?
- Mowgli, đi ngủ đi. Chú đã sống giữa những Con Người, thế mà…
- Để tôi nhớ xem… Những Con Người giết nhau bởi vì họ không đi săn - giết nhau vì nhàn rỗi và giết nhau cho vui. Dậy đi Bagheera. Người ta chế ra cái vật có đầu nhọn này làm gì?
Bagheera lim dim mắt - nó đang thèm ngủ chết đi được - và chớp mắt một cách tinh ma.
- Con người chế tạo ra nó để cắm vào đầu con cái của Hathi cho máu chảy ra. Ta đã thấy cái đó trên các đường phố Oodeypore, trước mặt dãy lồng thú. Cái vật ấy đã nếm máu của rất nhiều con voi giống như Hathi.
- Nhưng tại sao họ lại cắm những cái đó vào đầu những con voi?
- Để dạy cho chúng Luật của Con Người. Không nanh không vuốt, Con Người chế tạo ra những thứ đó và còn nhiều thứ tệ hơn thế nữa.

- Cứ đến gần Bầy Người hay chỉ gần sản phẩm của họ thôi là bao giờ cũng có máu. - Mowgli nói một cách ghê tởm. Chiếc búa thúc voi nặng nề bắt đầu khiến chú cảm thấy mỏi mệt.
- Tôi mà biết thế tôi đã chẳng lấy. Trước kia thì máu của bà Messua trên dây trói, bây giờ thì máu của Hathi. Tôi không muốn nó nữa, trông đây này!
Chiếc búa thúc voi bay đi loang lóang rồi tự vùi trong đất, đầu nhọn cắm xuống, giữa lùm cây cách xa năm mươi thước.
- Làm cách này để gột sạch cái chết trên tay tôi - Mowgli vừa nói vừa chà tay lên mặt đất ẩm ướt mát rượi - Thuu đã bảo rằng Thần Chết sẽ bám theo tôi. Lão ấy thật già nua, trắng bệch và điên rồ.
- Trắng hay đen, sống hay chết, thì ta, ta cũng đi ngủ đây, chú em. Ta không thể đêm săn ngày sủa như một số kẻ khác.
Bagheera đi về một nơi ẩn náu quen thuộc ở cách đó chừng hai dặm. Mowgli nhẹ nhàng trèo lên một cái cây, buộc ba bốn sợi dây rừng lại với nhau, và nhanh hơn cả thời gian ta thuật lại, chú đã nằm đong đưa trong một chiếc võng cách mặt đất năm mươi bộ. Tuy không có điều gì để không ưa ban ngày, Mowgli vẫn làm theo thói quen của bạn của bè chú, sử dụng ban ngày ở mức tối thiểu. Khi chú thức dậy giữa những bộ lạc ồn ào sống trong cây cối, thì đã lại hoàng hôn, và chú vừa mơ thấy những viên cuội đẹp đẽ mà chú đã vứt đi.
- Ít ra mình cũng nên xem lại cái vật ấy một tí - Chú tự nhủ.
Và chú thả mình tuột theo một sợi dây rừng xuống đất nhưng Bagheera đã đứng trước mặt chú. Mowgli nghe tiếng nó đánh hơi giữa ánh sáng mờ mờ.
- Cái vật nhọn đâu rồi? - Mowgli kêu lên.
- Có một người đã lấy đi. Dấu chân nó đây.
- Bây giờ chúng ta đi coi thử Thuu nói có đúng không. Nếu vật nhọn ấy là Thần Chết, thì kẻ ấy sẽ chết. Ta đi theo đi.
- Phải giết một con gì đã chứ - Bagheera nói - Bụng rỗng thì mắt hoa. Con Người đi chậm lắm, mà Rừng đủ ẩm để lưu lại một dấu vết nhẹ nhất.
Họ giết mồi ngay lập tức, nhưng cũng không dưới ba giờ sau họ mới ăn xong bữa, uống đã khát và thực sự đi lần theo dấu vết. Cư dân của Rừng biết rằng không có gì có thể khắc phục được tai hại của một bữa ăn cập rập.
- Anh cho là vật nhọn sẽ trở lại tay Người để giết hắn ư? - Mowgli hỏi - Thuu đã bảo nó là Thần Chết.
- Đến đó chúng ta sẽ thấy - Bagheera vừa nói vừa phóng đi, đầu chúi xuống - Chỉ có mỗi một bàn chân (nó muốn nói chỉ có một người) và sức nặng của vật ấy đã làm gót chân hắn hằn sâu xuống đất.
- Phải! Điều ấy rõ ràng như một tia chớp khan - Mowgli đáp.
Và, băm băm một nước kiệu khẩn trương lúc săn mồi, họ băng qua ánh trăng và những vệt bóng tối, dõi theo dấu hai bàn chân trần.
- Bây giờ thì hắn chạy nhanh - Mowgli nói - những ngón chân cách nhau xa.
Họ tiếp tục chạy trên một chỗ đất dẻo.

- Tại sao bây giờ hắn đột ngột rẽ?
- Khoan đã! - Bagheera nói.
Và nó nhảy chồm một bước tuyệt diệu xa hết sức về phía trước. Việc đầu tiên phải làm khi một dấu vết không còn rõ ràng, là nhảy một bước độc nhất về phía trước mà không làm rối thêm vì những dấu chân của mình. Vừa chạm đất, Bagheera quay mình lại với Mowgli và kêu lên:
- Đây có một dấu chân khác đến gặp hắn. Dấu sau này là một bàn chân nhỏ hơn, và các ngón quặp vào phía trong.
Mowgli chạy đến và nhìn.
- Bàn chân của một thợ săn người Gon - Chú nói - Nhìn kìa! Chỗ này hắn kéo lê dây cung trên cỏ. Đó là điều giải thích tại sao dấu chân thứ nhất lại đột nhiên quay đi như thế. Bàn Chân To muốn trốn Bàn Chân Nhỏ.
- Đúng thế - Bagheera nói - vậy thì được! Để những lốt chân của chúng ta khỏi chồng chéo nhau làm rối các dấu vết, hãy chia ra mỗi người theo một dấu. Ta là Chân To, còn chú, chú là Chân Nhỏ - anh chàng người Gon.
Bagheera nhảy một cái trở về dấu chân người đầu tiên, để cho Mowgli cúi mình đi theo dấu cái ngón chân quặp vào lạ lùng của con người man dại bé nhỏ sống trong Rừng.
- Bây giờ - Bagheera vừa nói vừa tiến lên từng bước dọc theo chuỗi dấu chân - ta, Chân To, ta rẽ chỗ này. Rồi ta trốn đằng sau một tảng đá và đứng bất động, chân không dám xê dịch. Hô lên cho ta đường của chú, chú em!
- Bây giờ tôi, Chân Nhỏ, tôi đến chỗ tảng đá - Mowgli vừa nói vừa nhanh chóng đi ngược dấu vết của chú - Rồi tôi ngồi ở dưới tảng đá, tì người lên bàn tay trái, và cây cung quặp giữa các ngón chân. Tôi đợi khá lâu vì vết chân tôi ở đây rất sâu.
- Ta cũng thế - Bagheera nói - ta đợi đằng sau tảng đá để đầu vật nhọn tì lên một hòn đá. Vật ấy trượt đi, vì đây có một vết xước trên hòn đá. Hô đường chú đi, chú em!
- Chỗ này có một hai cành cây nhỏ và một cành cây lớn gãy. Nhưng giải thích điều ấy thế nào đây? A, bây giờ thì rõ rồi. Tôi, Chân Nhỏ, tôi đã bỏ đi và gây ra tiếng động, dậm chân thình thình để Chân To nghe thấy.
Chú đi xa tảng đá, từng bước một, giữa đám cây cối, và càng đi xa càng hô to hơn, cho đến khi tới gần một cái thác nhỏ.
- Tôi đi rất xa đến đằng kia… tiếng-nước-dội-át-tiếng-chân-tôi-và-đến-đây-tôi-đợi. Hô dấu bên ấy đi, Bagheera, Chân To.
Con báo đã lần mò khắp phía trong Rừng để xem dấu Chân To từ phía sau tảng đá đi ra như thế nào. Cuối cùng, nó lên tiếng:
- Ta từ phía sau tảng đá bò ra, kéo lê vật đầu nhọn. Không thấy ai, ta vụt chạy. Ta, Chân To, ta chạy rất nhanh, dấu chân rõ lắm. Chúng ta mỗi người theo một dấu đi. Ta vẫn chạy.
Bagheera nhảy chồm chồm theo những dấu vết rất rõ nét, còn Mowgli đi theo bước chân người Gon. Trong một khoảng thời gian, chỉ có sự yên lặng bao trùm cả Rừng.
- Chú ở đâu, Chân Nhỏ? - Bagheera kêu lên.

Tiếng Mowgli đáp lại từ cách đó năm mươi thước về phía bên phải.
- Hừm! - Con báo vừa nói vừa ho rũ rượi.
Cả hai chạy song song và càng xích lại gần nhau.
Họ còn phóng nửa dặm nữa, gần như vẫn giữ nguyên khoảng cách, cho đến khi Mowgli - đầu chú không chúi sát đất như đầu Bagheera - kêu lên:
- Họ đã gặp nhau. Chúc cuộc săn tốt đẹp, nhìn này! Chỗ này Chân Nhỏ quì lên một tảng đá, và đằng kia là Chân To.
Trước mặt họ, cách gần mười thước, nằm vắt ngang một đống đá là xác một người đàn ông trong vùng, lưng và mạn sườn bị những mũi tên nhỏ của người Gon xuyên thủng.
- Thuu già nua và điên rồ thế đấy chú em - Bagheera khe khẽ nói - Dẫu sao đây cũng là một người chết.
- Ta đi theo. Nhưng cái vật uống máu voi, cái gai có con mắt đỏ đâu rồi?
- Chân Nhỏ đã… có lẽ thế. Bây giờ chỉ còn lại một bàn chân.
Dấu vết của một người nhanh nhẹn chạy rất mau, vai trái vác một vật nặng, còn dai dẳng quanh một dải đất thấp kéo dài mọc đầy cỏ khô hình đinh thúc ngựa, dưới ánh mắt sắc sảo của những kẻ đang săn tìm, mỗi dấu chân trên đó như thể đóng bằng sắt nung đỏ.
Không ai nói nửa lời cho đến lúc dấu chân kết thúc trên đám tro của một đống lửa trại ẩn kín trong một cái khe.
- Nữa rồi! - Bagheera vừa nói vừa đứng sững lại như hóa đá.
Cái xác cong queo của một người Gon nhỏ bé nằm đó, chân đạp lên đống tro, và Bagheera đưa mắt hỏi Mowgli.
- Người ta đã làm việc đó bằng một cây tre - Chú bé nói sau khi nhìn lướt qua - Tôi đã dùng thứ ấy để trị lũ trâu khi tôi làm việc cho Bầy Người. Cha của lòai Mang Bành - tôi ân hận vì đã chế nhạo lão - biết rõ Giống Người này, mà lẽ ra tôi cũng phải biết mới đúng. Tôi đã chẳng bảo là họ giết nhau cho vui đó sao.
- Thực ra, họ giết để đoạt lấy những hòn đá đỏ đá xanh - Bagheera trả lời - Chú nên nhớ rằng, bản thân ta đã từng nằm trong chuồng thú của nhà vua ở Oodeypore.
- Một, hai, ba dấu chân - Mowgli vừa nói vừa cúi xuống đống tro - Bốn dấu chân đi giày. Họ đi không nhanh bằng người Gon. Nhưng con người nhỏ bé sống trong Rừng kia đã làm điều gì xấu đối với họ? Trông này, cả năm người cùng đứng với nhau trước khi họ giết người kia. Bagheera, quay lại thôi. Trái tim tôi nặng trĩu, thế mà nó nhảy lên nhảy xuống như một tổ chim vàng anh ở đầu cành cây.
- Đi săn mà bỏ dở dấu chân con mồi là không tốt. Theo đi! - Con Báo nói - Tám bàn chân đi giày ấy không đi xa đâu.
Họ không nói năng gì nữa suốt một tiếng đồng hồ trong khi lần theo lối đi khá rộng của bốn con người.
Mặt trời đã lên tỏ, nóng bức, khi Bagheera nói:
- Ta ngửi thấy mùi khói.
- Con Người bao giờ cũng thích ăn hơn là chạy - Mowgli vừa trả lời vừa vạch những đường quanh co giữa bụi cây thấp của khu rừng mới mà họ đang thám hiểm.
Bagheera, ở chếch về phía bên trái một chút, phát ra một tiếng trong cổ họng không thể nào diễn tả.

- Đây là một kẻ không còn ăn nữa - Nó nói.
Một bộ quần áo màu tươi nằm bẹp dưới một bụi cây và xung quanh bột vãi tứ tung.
- Việc này cũng nhờ sức một cây tre - Mowgli nói - Nhìn kìa! Cái bột trắng này là thức Người ăn. Họ đã lấy mồi của người này - người vác thức ăn cho họ - và để hắn lại làm mồi cho Tril Diều Hâu.
- Đó là người thứ ba - Bagheera nói.
“Mình sẽ đem những con ếch tươi thật to đến cho cha lòai Mang Bành để vỗ béo lão - Mowgli tự nhủ - Cái vật uống máu voi này chính là Thần Chết, tuy nhiên mình vẫn không sao hiểu nổi!”
- Đi tiếp! - Bagheera nói.
Họ đi thêm chưa đầy một dặm thì nghe tiếng Ko, con Quạ Đen, ca bài ca Thần Chết trên ngọn một cây tre, dưới bóng cây có ba người nằm ngủ. Một đống lửa đã tắt bốc khói ở giữa vòng người, từ phía dưới chiếc mâm sắt đựng một chiếc bánh mì không men cháy đen. Bên cạnh đống lửa chiếc búa thúc voi bằng hồng ngọc và lam ngọc nằm sáng chói dưới ánh mặt trời.
- Vật này làm nhiệm vụ của nó vội vã thật. Tất cả kết thúc ở đây - Bagheera nói - Những người này chết như thế nào, Mowgli? Trên người họ không có một vết thương hay một vết bầm dập nào.
Một người sống trong Rừng nhờ kinh nghiệm cũng biết được về các thứ cây và quả độc không thua gì những ông thầy thuốc, Mowgli hít hít làn khói bốc lên từ bếp lửa, bẻ một mẩu bánh cháy đen, nếm nếm rồi nhổ ra.
- Củ chết - chú ho xù xụ - Người thứ nhất chắc đã trộn nó vào thức ăn dành cho những kẻ giết hắn cũng như họ đã giết người Gon trước đó.
- Chuyến săn thật mĩ mãn, thực thế! Những vụ giết người nối tiếp nhau liền liền - Bagheera nói.
“Củ chết” là tên mà Rừng đặt cho củ gai hay dotura, chất độc nhạy nhất trong tòan cõi Ấn Độ.
- Và bây giờ sao đây? - Con Báo hỏi - Ta với chú, chúng ta sắp giết nhau vì cái vật giết người có con mắt đỏ này chứ?
- Nó có biết nói không? - Mowgli lẩm bẩm - Tôi đã xúc phạm nó khi tôi đem nó vứt đi chăng? Giữa hai ta thì nó không thể gây tội ác được, vì chúng ta không có những dục vọng giống như Con Người. Nếu để nó lại đây, chắc chắn nó sẽ tiếp tục giết nhiều người, kẻ trước người sau, nhanh như hạt dẻ rụng trước cơn gió cả. Tôi không mong gì thấy sáu người chết trong một đêm.
- Hề gì! Đó là những Con Người. Họ đã giết lẫn nhau và họ cảm thấy hài lòng - Bagheera nói - Cái người đầu tiên, người nhỏ bé sống trong rừng, đi săn giỏi đấy.
- Đó là những đứa trẻ không hơn không kém, và một đứa trẻ sẽ chết đuối vì cắn vào ánh trăng dưới nước. Tất cả lỗi là ở tôi - Mowgli nói, như thể chú biết rõ bản chất sâu xa của mọi việc. - Tôi sẽ không bao giờ đem những vật lạ vào Rừng nữa, cho dù chúng có đẹp như những bông hoa. Cái này - chú nhấc chiếc búa thúc voi lên một cách dè chừng - sẽ trở về với cha của lòai Mang Bành. Nhưng chúng mình cần phải đánh một giấc cái đã, vì chúng mình không thể ngủ cạnh những kẻ đang ngủ kia. Ta cũng phải chôn cái vật này, để nó khỏi trốn đi và giết thêm sáu người nữa. Đào cho tôi một cái hố dưới gốc cây này.
- Nhưng chú em ạ - Bagheera vừa nói vừa đi về phía Mowgli chỉ - ta đảm bảo với chú rằng không phải lỗi tại nó, cái vật uống máu ấy. Tất cả những điều ác là từ những Con Người.
- Thì cũng thế thôi - Mowgli đáp - Đào cái hố rõ sâu. Khi chúng ta thức dậy, tôi sẽ bới nó lên đem đi trả.
Hai đêm sau, trong khi Mang Bành Trắng hổ thẹn, bị sỉ nhục và cô đơn, đang trăn trở những suy tư tang tóc trong bóng tối của căn hầm, thì chiếc búa thúc voi rít lên bay qua lỗ tường hổng rồi rơi loảng xoảng trên đống tiền vàng.
- Hỡi cha lòai Mang Bành - Mowgli nói (chú cẩn thận đứng lại phía bên kia tường) - hãy cố gắng tìm trong dòng họ một kẻ nào còn trẻ và vũ trang đầy đủ giúp lão canh giữ Kho Báu của Nhà Vua, để cho không một người nào sống sót mà ra khỏi đây.
- A! A! Thế là nó trở lại rồi đó! Ta đã bảo mà, đó là Thần Chết. Làm thế nào mà ngươi vẫn còn sống đấy? - Con Rắn Già vừa lầm bầm vừa cuộn mình một cách âu yếm quanh cán chiếc búa.
- Thề có con Trâu Mộng chuộc mạng tôi. Tôi chẳng biết gì hết! Cái vật này đã giết sáu mạng trong một đêm. Đừng cho nó lọt ra khỏi hang nữa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận