Người Là Biển Rộng Kẻ Là Mặt Trời


Anh chàng ngoại quốc đẹp trai nhăn mặt: "Why?" (Tại sao?)

Máy bay đã hạ cánh, Hạ Sơ Nhất buông tiếng thở dài: "Bởi vì bọn họ đều không sợ chết."

ngh Xuống khỏi máy bay, Hạ Sơ Nhất đứng chờ những đồng Thần chạy đến đỏ bản hay s tapat tột độ nên bây giờ bụng cô ta đau đến không do ban này sợ hãi tột đành chông dịu Mục Thần đi uống chút chỉ nổi.

Hà Sơ Nhước giảm đau trong túi ra cho cô ta uống.

Ha Sơ Nhất biết sức khỏe Mục Thần không được tốt khiến chuyến đi lần này bị ảnh hưởng không ít, nên rất nhiều đồng nghiệp nhìn có là bằng ánh mắt khinh thường, chỉ có mỗi Hạ Sơ Nhất là không ngại phiền phức chăm sóc cho Mục Thần.

Sắc mặt Mục Thần chỉ vừa hồng hào lại một chút, những đồng nghiệp khác cũng đã lục đục kéo đến.

Ôn Lương ríu rít tám chuyện không ngừng, nom rất xúc động vì vừa sống sốt qua cơn đại nạn.

“Chuyến đi Nhật Bản của công ty mình lần này chẳng thuận lợi gì cả, đi núi Phú Sĩ thì dính trời mưa, xe buýt suýt nữa lao đầu xuống mương.

Đi Osaka thì bị trộm khoắng, đến hơn nửa đêm mới tìm lại được đồ đạc.

Đến cả lúc về cũng bay vào vùng khí lưu, chút xíu nữa thôi là không còn mạng quay về với trong vòng tay của Tổ quốc rồi."

Mục Thần cúi đầu uống nước ấm, chẳng buồn hùa vào than vãn với Ôn Lương.

Với tư cách là người chịu trách nhiệm cho chuyến đi lần này, Hạ Sơ Nhất cũng chỉ có thể xoa dịu mọi người bằng cách dặn dò họ nghỉ ngơi thật tốt để nhanh chóng hồi phục sức khỏe.
Sân bay là nơi tập trung lần cuối, Hatho Nhất đêm tại s số một lần nữa, sau đó xác nhận hành lý, cuối cùng met nga thống nhất sẽ bắt xe về công ty.


Lúc sắp rời đi, Ôn Lương thấy mất giả vờ trêu Hạ Sơ Nhật: "Hôm nay có đừng về công ty, do gì cũng xa nhau mấy ngày rồi, chắc là thiểu hơi lắm nh

Hạ Sơ Nhật hết sức lịch sự tiến cô ra về, tiện tay bùng một cái thật kêu vào đầu cô, khiến Ôn Lương đau đến nỗi nhe răng trợn mắt.

Khi tất cả mọi người đều đã đi hết, Ha Sở Nhất đăng ở cửa ra vào xem đồng hồ đeo tay, gần mười giờ rồi, lẽ ra Lage Phi Nhiên phải đến từ lâu rồi chứ

Lục Phỉ Nhiên và Hạ Sơ Nhất yêu xa được ba năm, då hon một trăm ngày trôi qua kể từ lần cuối cùng hai người gặp nhau.

Hôm nay anh đã hẹn rằng sẽ đến sân bay đón cô, sau đó cả hai sẽ cùng nhau ghé qua trường cũ thăm thấy cô, nhưng không biết vì sao đến giờ vẫn chưa thấy anh đâu cả.

Hạ Sơ Nhất gọi cho Lục Phỉ Nhiên mấy cuộc điện thoại, nhưng chỉ có tiếng "tút tút” đáp lại.

Cô ủ rũ đứng dựa vào cửa số tiên sảnh chờ anh.

Ngoài trời hơi âm u, ánh sáng từ những chiếc đèn sau xe của dòng xe nườm nượp nối đuôi nhau trông như những viên kẹo đủ màu sắc rải trên mặt đất.

Đợi đến mười một giờ, Hạ Sơ Nhất bắt đầu sốt ruột, lúc cô toan quay người thì bỗng nhiên gặp lại anh chàng ngoại quốc đẹp trai no

"Bye." Hạ Sơ Nhất không do dự mà tạm biệt anh ta ngay.

Trai đẹp ngoại quốc cười ha hả: "Tôi sẽ không quên cô đâu."

Ha Sơ Nhất nghe mà như sét đánh ngang tai: "Anh biết nói tiếng Trung à?"

Anh trai ngoại quốc nhướng mày, lúc đi lướt qua, cô còn lịch sự nói một câu khách khí: "Xia Shiwu¹, welcome to China." (Xia Shiwu, chào mừng đến Trung Quốc.)


Ha Sơ Nhất muốn đính chính lại tên mình, nhưng cô xấu hồ quá, đồng thời còn cảm thấy mình bị lừa gạt nên lại càng tức giận hơn.

Giống như những gì Ôn Lương đã nói, chuyến đi Nhật Bản lần này tệ hại không ngờ được, thậm chí cả một người luôn đúng giờ như Lục Phỉ Nhiên cũng có thể lỡ hẹn, đến mức này thì cô buộc lòng phải tin vào sự khó lường của số phận.

Thế mà giây tiếp theo Hạ Sơ Nhất lại nhận được một tin nhắn.

Lúc mới đọc tin cô còn định quỳ xuống lạy ông thần số phận mấy cái, thần thánh ơi giỡn cái gì mà kỳ cục vậy?

Tin nhắn mà Lục Phỉ Nhiên gửi cho Hạ Sơ Nhất là năm chữ rõ ràng rành mạch: Chúng ta chia tay đi.

Ngay phía dưới dòng Em sẽ mãi mãi yêu anh chính là mấy chữ Chúng ta chia tay đi cực kỳ nhức mắt.

Đáp lại cuộc gọi của cô lại là một chuỗi tín hiệu bận.

Tim Hạ Sơ Nhất đập thình thịch, cô vô thức nắm chặt điện thoại, ý nghĩ đầu tiên cô có lúc này chính là bắt ngay chuyến bay đến Hán Châu.

Thế nhưng cuối cùng Hạ Sơ Nhất vẫn khựng lại, cô nghĩ Lục Phỉ Nhiên chắc chắn đã bị bắt cóc rồi.

Bọn bắt cóc đòi tiền chuộc nên Lục Phỉ Nhiên buộc phải nói chia tay với mình.

Nếu không thì còn có nguyên nhân nào khác chứ? Đánh chết cô cũng không tin sẽ có ngày Lục Phỉ Nhiên muốn chia tay với mình.

(1 * Tên của Hạ Sơ Nhất đọc là Xia Chuyi, do trong lúc hoảng loạn trên máy bay có
đã tự lắm nhấm rằng tuy tên mình có nghĩa là "mùng một" nhưng thực ra lại

sinh vào ngày mười lăm - đọc là "shíwu", anh chàng người nước ngoài kia có thế
nghe hiểu tiếng Trung nên mới gọi trêu cô là Xia Shiwu.* )

Trời có sập, núi có phẳng, sông có cạn thì Lục Phi Nhiên cũng sẽ không chia tay với cô.

Hạ Sơ Nhất bắt xe quay về công ty, suốt dọc đường cô liên tục gọi điện thoại đến các ngân hàng để xác nhận lại tiền gửi tiết kiệm của mình.

Lúc tài xế taxi đỗ xe ở ngã tư gần công ty, ông ta nhìn ra bên ngoài qua tấm kính chiếu hậu, miệng thì lắm bẩm: “Tiền tiết kiệm gửi trong bốn cái ngân hàng còn không bằng một cái ghế trên con xe này nữa."

Nếu Hạ Sơ Nhất nghe thấy câu này của ông ta, cô nhất định sẽ nhảy dựng lên: “Tôi vẫn chưa gọi điện cho hai ngân hàng còn lại đâu đấy!"

Thế nhưng Hạ Sơ Nhất còn chưa kịp đôi co với tài xế thì trời đã bắt đầu đổ mưa, những hạt mưa tỉnh nghịch tí tách nhảy xuống mặt đất, ngã tư đường đã kẹt cứng xe cộ.

Hạ Sơ Nhất canh ngay lúc đèn xanh vẫn chưa tắt, sải bước chạy qua đường.

Thế nhưng ngay sau đó, một chú chó nhỏ lông rụng lởm chởm không biết từ gầm chiếc xe nào bỏng xông ra.

Bấy giờ đèn xanh sắp chuyển sang đỏ, hàng xe kẹt tại ngã tư chỉ chờ có thể để phóng đi.

Đầu óc Hạ Sơ Nhất trống rỗng, cô ném ba lô đi mà nhào đến ôm chú chó nhỏ vào lòng.

Màng nhĩ như muốn nổ tung trước tiếng còi xe inh ỏi, Hạ Sơ Nhất bị trầy da ở cánh tay, còn chiếc ba lô bị ném đi kia trong nháy mắt đã bị hai chiếc xe tải cán qua.

Những ngày mưa dầm vẫn luôn mờ mịt như vậy, Hạ Sơ Nhất nhìn chú cún đang chớp đôi mắt rưng rưng, cố gắng vùng vẫy khỏi vòng tay mình, cô thở dài một tiếng rồi thả nó ra.

Lúc tạm biệt nó, cô vừa vẫy tay vừa nói: “Lần sau để ý, đừng chạy lung tung qua đường nữa đấy.”

Cô nhặt chiếc ba lô bị cán xẹp lép của mình lên rồi vỗ về, lòng nghĩ ngày hôm nay quả là một chuỗi tệ hại liên hoàn, siêu tệ hại đến mức làm người ta muốn bật khóc.


Đến công ty, mọi người đã bắt đầu trở lại làm việc, chỉ có Mục Thần là phát hiện ra Hạ Sơ Nhất đã quay lại, cô ta khó hiểu hỏi: "Không phải cô có hẹn với bạn trai à?"

Hạ Sơ Nhất giả vờ bình tĩnh đáp: “À, anh ấy có chút chuyện nên không tới được."

Dứt lời, cô bước nhanh về văn phòng của mình, không mảy may để Mục Thần có cơ hội hỏi thêm câu thứ hai.

Hạ Sơ Nhất để vali hành lý và ba lô lên sofa, sau đó ngồi đờ đẫn trên ghế.

Cô bấm số của Lục Phỉ Nhiên một lần nữa, vẫn chỉ nghe thấy giọng nói thông báo chủ nhân số điện thoại này hiện không liên lạc được.

Ngón tay Hạ Sơ Nhất gỗ gõ lên mặt bàn, bắt đầu cảm thấy bất an.

Đầu tiên, cô yêu cầu bộ phận tài chính chuyển một số tiền vào tài khoản của mình trước, sau đó quyết định bắt chuyến xe khứ hồi sớm nhất rời khỏi Hoài Thành.

Cô mở điện thoại lên chuẩn bị đặt vé, sốt ruột tra thời gian khởi hành.

Hoài Thành - Hán Châu: 23:45 - 6:30

Hoài Thành - Hán Châu: 11:50-11:30

Hoài Thành - Hán Châu: 18:20 - 18:00

Ngoài một chuyến tàu cao tốc ra, cả ngày hôm nay chỉ còn hai chuyến xe lửa từ Hoài Thành đến Hán Châu, thế nhưng thời gian lại quá dài.

Hoài Thành và Hán Châu, nơi thì ở Nam nơi lại ở Bắc, đi xe lửa cũng mất cả ngày trời.





Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui