Người Là Biển Rộng Kẻ Là Mặt Trời


Cô chợt nhớ ra có chuyến bay thẳng rồi sốt sắng đi tìm thông tin, thời gian chuyến bay hiển thị là từ một giờ chiều tới ba giờ chiều.

Hạ Sơ Nhất còn đang suy nghĩ xem nên chọn chuyến nào

thì Mục Thần bỗng nhiên mở cửa phòng, dẫn theo một bà lão

bước vào trong

"Bà ấy bảo đến đây tìm cô." Mục Thần đưa bà lão đến trước mặt Hạ Sơ Nhất rồi giải thích.

Hạ Sơ Nhất vừa nhìn thấy chú chó con bị rụng lông bên trong túi của bà lão kia thì nhận ra ngay đó là chú chó mà mình vừa cứu lúc nãy, cô hối hả mời bà ngồi xuống.

Bà lão muốn Mục Thần ra ngoài trước, đợi đến khi trong văn phòng chỉ còn

lại mình và Hạ Sơ Nhất, bà mới cười và nói.

“Cảm ơn cháu đã cứu cục cưng của ta."

Hạ Sơ Nhất nghĩ chuyện này chẳng có gì to tát nên hơi ngại ngùng: “Chỉ là tiện tay thôi ạ, bà đừng khách sáo."

Bà lão có mái tóc hoa râm và giọng cười hòa nhã.

Chú chó nhỏ cuộn tròn trong cánh tay bà một cách yên bình.

“Cháu không ngại nguy hiểm cứu nó, ta nợ cháu một mạng."

"Không đâu, không đâu ạ." Hạ Sơ Nhất từ chối lia lịa, "Bà nói vậy nghe nghiêm trọng quá, cháu thật sự chỉ tiện tay cứu nó thôi."

Bà lão mỉm cười đầy vẻ trìu mến nhìn Hạ Sơ Nhất đến mức cô phải đỏ mặt.


Cô toan mở lời nói gì đó để phá vỡ bầu không khí gượng gạo này thì bỗng nghe thấy bà lão bảo: “Ta sẽ cho cháu một điều ước."

“Điều ước ạ?" Hạ Sơ Nhất chau mày, "Điều ước gì ạ?"

“Điều ước gì cũng được."

Khi Ha Sơ Nhất cười thường có vẻ đáng yêu và hơi ng nghếch một chút, cô liên tục xua tay: "Không cần thật mà, ba không phải phí công vì cháu đâu."

Bà lão có vẻ rất cố chấp: "Châu ước gì cũng được

Trong lông Hạ Sơ Nhất vẫn còn vướng bận chuyên Lục Phỉ Nhiên đôi chia tay với mình nên chẳng có tâm tình gì để cò của với bà, cô thở dài nói.

"Nếu được ước một điều thì chấu ước mình biết bay.

Bây giờ cháu rất muốn bay đến bên một người ạ."

Bà lão chĩa một cánh tay đang ôm bên dưới thân mình chú cũn nhỏ ra, run run nắm lấy bàn tay cô,

Lòng bàn tay bà lão thật ấm áp, truyền cho Hạ Sơ Nhất chút hơi ấm trong ngày mưa dầm.

Ha Sơ Nhất quan sát mu bàn tay nhẵn mịn của bà lão, trông chẳng ăn nhập gì với phần cánh tay khô căn khẳng khiu ở phía trên cả, cô ngưỡng mộ nói: “Bà dưỡng da tốt thật đấy"

Trời đột nhiên nổi sắm át mất câu nói của cô.

Thế nhưng sau đó, Hạ Sơ Nhất cảm thấy một sự rung động hết sức mạnh mẽ trong lòng bàn tay mình, cô sững người một lúc, nhìn bà lão với vẻ khó tin.

Một hồi lâu sau, bà lão rút tay lại rồi đứng dậy, chào tạm biệt Hạ Sơ Nhất.


“Nhớ nhé, phải tin thì mới linh."

Mục Thần đang đứng nghe trộm ở bên ngoài, ai ngờ bà lão đột nhiên lại mở cửa ra khiến cô giật hết cả mình.

Bà lão không nhìn cô mà chỉ ôm chú cún nhỏ đang ngủ mê trong tay biến mất trước cổng công ty.
Hạ Sơ Nhất ngôi trong văn phòng nhân trân trân vào bàn tay đó au của mình, nghà đến những lời bà lão nói mà lấy làm kinh hãi, cô tự lẩm bẩm với bản thân: "Mình biết bay thật sao?

Từ lúc đã tới tận giờ cơm trưa, tâm trạng của Hạ Sơ Nhất liên tục chuyển đổi giữa thấp thỏm và mong chờ.

Cô muốn thứ xem bà lão có thật sự giúp mong ước của cô trở thành sự thật không.

Nhưng mà cô cũng sợ lắm, có sợ bà lão gạt mình, mà nếu bà không gạt cô thì lại càng đáng sợ hơn.

Nếu như có thật sự biết bay thì rốt cuộc đây là cái thế giới kỹ áo gì vậy?

Chẳng lẽ ông thần số phận gửi một chú cún đến cho cô rồi sẵn tiện gửi kèm theo một bà lão nữa à?

Hạ Sơ Nhất xem thời gian, bây giờ là mười hai giờ trưa, cô vẫn chưa gọi được cho Lục Phí Nhiên, cô không thể chờ thêm được nữa.

Cô len lén chạy vào nhà vệ sinh, bắt đầu hít thở sâu.

Không khí trong nhà vệ sinh cực kỳ hãng mũi.

Khi Mục Thần bước vào, cô ta nhìn Hạ Sơ Nhất chăm chăm bằng ánh mắt khó tin.

Hai tay Hạ Sơ Nhất toát mồ hôi, cô gấp gáp mở cửa một buống vệ sinh ra và đi vào.

Cô ngồi lên bồn cầu, nhắm mắt rồi bắt đầu đếm ngược.


Bà lão bảo rằng phải tin thì mới lính.

Hạ Sơ Nhất gần như đã dồn hết tất cả suy nghĩ vào việc tưởng tượng ra mình biết bay.

Ba, hai, một.

Hán Châu nắng đẹp, hệt như buổi chiều của ngày lễ tốt H nghiệp năm đó vậy.

Hạ Sơ Nhất, với tư cách là Hội trưởng câu lạc bộ Tuyên truyền của trường Đại học Z, dựa theo sự phân công của Chú tịch Hội sinh viên là Lục Phỉ Nhiên, đã dàn dựng vở kịch “Ngu Công dời núi" để trình diễn vào buổi lễ tốt nghiệp.

Chỉ có một kẻ lầm lì ít nói, cục mịch, đầu gỗ bướng bỉnh như Lục Phỉ Nhiên mới có thể nghĩ ra cái chủ đề "Ngu Công dời núi” này.

Anh nói vở kịch này mang ý nghĩa nhắn nhủ tới

(* Trí Tấu và Ngu Công là hai nhân vật trong câu chuyện ngụ ngôn nói về lòng kiên trì nổi tiếng của Trung Quốc - "Ngu công dời núi".

Câu chuyện 90 tuổi tên là Ngu Công.

Trước cửa nhà ông có hai kế về một ông lão gần ì ngọn núi nằm chắn ngang khiến cho việc đi lại rất bất tiện, ông cùng người nhà kiên trì đào và dời núi mặc cho biết bao khó khăn.

Trí Tấu thấy vậy đã cười nhạo Ngu Công, cho rằng ông đã già yếu, dời núi đến bao giờ mới xong.

Tuy vậy, Ngu Công vẫn kiên quyết nói rằng nếu ông chết đi, con trai ông sẽ tiếp tục công việc này và cháu chắt ông cũng vậy, rồi sẽ có ngày ngọn núi bị dời đi thôi.

Việc làm của họ cuối cùng đã cảm động được Thượng đế nên ngài đã phái hai vị thần tiên xuống để giúp Ngu Công dời hai ngọn núi này đi.)

mọi người rằng: Xác định mục tiêu, cố gắng làm việc, cần cù siêng năng, tiến về phía trước.

Hãy tin rằng chỉ cần tự tin và kiên trì thì sẽ không có khó khăn nào là không thể vượt qua.

Nhưng trên thực tế, lúc diễn tập Hạ Sơ Nhất lại có một cảm nghĩ khác.

Vở kịch này chỉ có thể truyền tải đến mọi người một thông điệp: Không biết thời thế thì chịu khổ ngàn đời đi nhé.


Tất nhiên tư tưởng như vậy là rất nguy hiểm.

Được cái bản tính cô trước giờ luôn nhát gan, nên những lời này cô nào dám nói ra.

Lễ tốt nghiệp cũng chính là lễ chia tay, năm đó Hạ Sơ Nhất đi đến đâu cũng nghe thấy tiếng khóc lóc.

Tệ nhất là cái lần cô ở trong phòng tắm, vừa mở van nước đã nghe thấy tiếng khóc nghe như xé nát tâm can đến từ phòng tắm sát vách, lại còn vừa khóc vừa la lớn "Tớ không muốn chia tay, nhưng chẳng còn cách nào khác".

Cô tắm suốt một tiếng đồng hồ với nhạc nền là tiếng khóc thê lương ở phòng bên cạnh khiến cô sởn gai ốc, tưởng như mình đang ở trong một bộ phim ma.

Lúc cô bạn đó khóc đến nỗi ngất xỉu thì được bác gái vệ sinh phòng tắm lôi ra, gọi số cấp cứu 120.

Bầu không khí ảm đạm như vậy bao trùm suốt một tháng, khiến cho Lục Phỉ Nhiên càng ngày càng ít nói, ngay cả một Hạ Sơ Nhất luôn lạc quan vui tươi cũng bị ảnh hưởng theo.

Khi đó, Lục Phỉ Nhiên vượt qua tận mấy vòng tuyển chọn và phỏng vấn, chiến thắng mấy ngàn người để trở thành người duy nhất được ký hợp đồng làm việc trong Ngân hàng Xây dựng Thương mại Hán Châu.

Hợp đồng có thời hạn năm năm, trong thời gian đó mà hủy hợp đồng thì phải trả phí bồi thường, về cơ bản chẳng khác nào tán gia bại sản.

Còn Hạ Sơ Nhất quyết định trở về quê nhà Hoài Thành vì chuyện của mẹ mình, đây đã là quyết tâm của cô từ khi tốt nghiệp cấp ba.

Nửa phần đời còn lại của cô nhất định không thể tách rời khỏi Hoài Thành.

Lúc đó Lục Phỉ Nhiên mười chín tuổi, là một ông cụ non chính hiệu, đã nói với cô bốn chữ: "Anh đi với em."

Ai biết được rằng tốt nghiệp cũng giống như một con thú dữ vậy, trong chớp mắt đã nuốt trọn lời hứa khi đó rồi.

Không phải là Lục Phỉ Nhiên thất hứa, nhưng anh đã nói với Hạ Sơ Nhất rằng trong năm năm đó anh sẽ kiếm thật nhiều tiến, rồi sau này dùng số tiền đó để nuôi Hạ Sơ Nhất cả đời.






Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận