Edit: KKQ
Trở lại Phó gia, Phó Nghiên Từ liền lấy lại tinh thần, lập tức quơ chân múa tay mà kể cho Phó lão phu nhân nghe chuyện vừa xảy ra ở Hạ gia.
Biểu tình luôn là tức giận.
“Mẹ, bọn họ thế nhưng còn coi bà xã như người hầu mà sai khiến.”
Đứa nhỏ đầu óc ba bốn tuổi đã biết cáo trạng.
Hơn nữa, Phó Nghiên Từ phảng phất như ở trong tiềm thức biết Phó lão phu nhân có thể giúp Khương Tảo làm chủ.
“Con đã gọi điện thoại cho cháu ngoại Tân Phong, bảo cháu ấy phải quản vợ của mình cho tốt, nhưng những người đó cứ nhất định bắt con phải gọi lại một lần nữa nói con đang đùa giỡn, nếu con không gọi họ liền trừng mắt nhìn con, giống như yêu quái trong phim hoạt hình luôn muốn ăn thịt sư phụ.”
Hai ngày này cậu xem phim hoạt hình bị ảnh hưởng, từ ngữ dùng để hình dung của Phó Nghiên Từ trở nên phong phú hơn, chỉ cần là người xấu thì đều bị cậu xem là yêu quái muốn ăn thịt sư phụ.
Phó lão phu nhân tại thời điểm nghe Phó Nghiên Từ nói câu đầu tiên sắc mặt bà đã nhanh chóng trầm xuống.
“Buồn cười!” Bà đặt mạnh ly cà phê xuống, “Hạ gia đây là đang đánh vào mặt Phó gia chúng ta sao?”
Khương Tảo ngồi một bên nói, “Mẹ, mẹ cũng đừng nên tức giận quá, vì bọn họ mà thân thể chịu tức giận thật sự không đáng, con cũng đã cùng bọn họ đoạn tuyệt quan hệ rồi, về sau cũng sẽ không mang A Từ về Hạ gia nữa.”
Mặc dù làm như vậy có thể khiến Phó lão phu nhân hiểu lầm rằng cô đang vong ân phụ nghĩa, nhưng cô cảm thấy phải cần thiết làm như vậy.
Sống lại một đời, cô không có lý do gì để tiếp tục gánh vác gông xiềng của Hạ gia.
Ai ngờ Phó lão phu nhân lại đứng dậy ngồi xuống bên cạnh Khương Tảo, cầm lấy tay cô.
“Mẹ không phải đau lòng cho Nghiên Từ mà là đau lòng cho con, con à.”
Khương Tảo vô cùng kinh ngạc.
Phó lão phu nhân lại tiếp tục nói: “Thành thật mà nói, thời điểm quyết định đổi đối tượng liên hôn cho A Từ, mẹ đã tìm người điều tra tình huống của con ở Hạ gia, mẹ cũng biết con ở Hạ gia sống không hề dễ dàng chút nào, Hạ phu nhân là một người phụ nữ ích kỷ, nếu con nguyện ý, về sau có thể coi mẹ như là mẹ ruột của con, chỉ cần con đối xử tốt với Nghiên Từ, Phó gia sẽ vĩnh viễn là hậu thuẫn của con.”
Mặc dù lời hứa hẹn này có điều kiện tiền đề là chăm sóc cho Phó Nghiên Từ, nhưng Khương Tảo vẫn thấy cảm kích Phó lão phu nhân.
“Mẹ, viện nghiên cứu Mor có một dự án mới, là người máy trí tuệ nhân tạo cao cấp, họ đang cần tìm đối tác hợp tác, con cảm thấy Phó thị có thể tranh thủ làm nhà phân phối, mẹ nghĩ sao về chuyện này?”
Phó lão gia tử mất sớm, Phó lão phu nhân luôn là người điều hành Phó thị trước khi Phó Nghiên Từ trưởng thành, là một nữ cường nhân có địa vị trong giới thương trường, lòng dạ và tầm nhìn của bà không phải là người bình thường có thể so sánh được.
Quả nhiên, biểu tình của Phó lão phu nhân chợt trở nên nghiêm túc .
“Dựa theo xu thế mấy của năm nay, trí tuệ nhân tạo cao cấp nhất định sẽ trở thành trào lưu trong tương lai.
Trước đây, A Từ cũng đã có ý định phát triển trên phương diện này, chỉ là chưa kịp thực thi.
Viện nghiên cứu Mor này mẹ cũng đã nghe nói qua, dù thời gian thành lập chưa lâu nhưng các dự án của họ trên thị trường quả thực đều rất được hoan nghênh.”
Khương Tảo gật gật đầu: “Dạ, A Từ đang chơi cái đĩa bay trí tuệ nhân tạo kia cũng là thành quả của viện nghiên cứu Mor.”
“Con nói sao?” Phó lão phu nhân thật sự không biết.
Lúc này Phó Nghiên Từ vừa vặn đang chơi đĩa bay, đĩa bay bay khắp phòng.
Cậu đã có thể điều khiển một cách tự nhiên, tuyệt nhiên sẽ không dễ dàng đụng vào đồ vật gì, hơn nữa hiệu quả tĩnh âm cũng tốt, không hề quấy rầy đến người khác.
Cậu chơi cũng thực vui vẻ, ngồi trên thảm khóe miệng cười không ngừng.
Phó lão phu nhân nhìn một lúc, chợt cảm thấy cái đĩa bay này thật thú vị.
Bà nhìn về phía Khương Tảo: “Nếu con cảm thấy dự án này tốt thì hãy dẫn dắt đội ngũ dự án thực hiện đi.
Bất quá, mẹ nghĩ dự án tốt như vậy người cạnh tranh hẳn là cũng không ít, con phải chuẩn bị tinh thần thật tốt.
Có chuyện gì cần cứ việc nói với mẹ.”
“Cảm ơn mẹ.” Khương Tảo thực sự cảm kích Phó lão phu nhân đã luôn ủng hộ mình.
Tuy rằng sự ủng hộ này có điều kiện tiền đề là chăm sóc Phó Nghiên Từ, nhưng có thể cho nàng tự do và quyền lợi lớn như vậy, đã là rất khó có được rồi.
Sau bữa cơm tối, Khương Tảo tắm cho Phó Nghiên Từ xong, cô bắt đầu kể chuyện cổ tích, câu chuyện cổ tích kể còn chưa đến một nửa, cậu đã ngủ say rồi.
Có lẽ ban ngày cậu thật sự mệt mỏi.
Khương Tảo giúp cậu đắp chăn cẩn thận, cũng đặt chú chim cánh cụt mới mua nhét vào trong lồng ngực cậu, thay thế cho cánh tay cô.
Hồn phách của Phó Nghiên Từ lúc này đang đỏ bừng hai tai, đầu óc đầy hình ảnh Khương Tảo vừa tắm cho anh.
Bàn tay mềm mại của cô chạm vào trên người anh...
Phó Nghiên Từ không dám nhìn Khương Tảo nữa, xoay mặt úp vào vách tường.
Nếu hồn phách cũng có thể đỏ mặt, anh nghĩ mũi mình hiện giờ chắc chắn đang đỏ như máu.
Giây tiếp theo, anh bị hút đi theo Khương Tảo vào thư phòng.
Khương Tảo tính toán đem kế hoạch của dự án làm suốt đêm, ngày mai lại cùng người của đội ngũ dự án mở cuộc họp tiến hành công cuộc thảo luận.
Người hầu tựa hồ đã nắm giữ thói quen của Khương Tảo, nhẹ nhàng gõ cửa và mang cà phê cùng mâm đựng trái cây vào.
“Cảm ơn.”
Khương Tảo luôn có thái độ lịch sự với những người hầu.
Thư phòng lại trở nên yên tĩnh, chỉ còn tiếng bàn phím cạch cạch vang lên đều đặn.
Phó Nghiên Từ đứng sau lưng Khương Tảo biểu cảm ngày càng nghiêm túc, bay tới càng lúc càng gần, cuối cùng nhận ra tư thế của mình giống như đang ôm ấp Khương Tảo từ phía sau.
Khương Tảo đối với việc này hoàn toàn không biết gì cả, cô vẫn đang chỉnh sửa kế hoạch, nhất định phải cố gắng làm cho hoàn hảo, làm cho nhóm người ở dự án không ai có thể bắt lỗi cô, rồi sau đó nắm lấy cái dự án này, mới có thể thực sự trấn áp được những người đó.
Nhìn lên đồng hồ, Khương Tảo lấy điện thoại ra xem Weibo.
Quả nhiên, hot search đều là tin tức buổi diễn của Trịnh Tiêu kết thúc hoàn mỹ.
Khương Tảo mỉm cười, nhanh chóng gọi điện cho Trịnh Tiêu: “Buổi biểu diễn kết thúc rồi sao? Chúc mừng nha, đêm nay hot search đều là của cậu.”
Bên kia, tiếng gió rất lớn, Trịnh Tiêu dường như không ngạc nhiên lắm đối với kết quả này, “Tầm ảnh hưởng của chị đây đương nhiên là đẳng cấp rồi.”
Khương Tảo hỏi: “Cậu ở bên ngoài à? Không đi khánh công yến sao?”
Nghe vậy, Trịnh Tiêu vứt tàn thuốc trong tay ra ngoài cửa xe, gió thổi làm rối loạn mái tóc bạc của cô, khói thuốc càng làm nổi bật thêm vẻ kiêu ngạo khó thuần trong xương cốt của cô bày ra hoàn toàn..
“Đừng nói nữa, đen đủi, đua xe với thằng nhóc Lâm Thiếu Phi kia, cậu ta chơi không nổi cư nhiên còn nhờ ngoại viện.”
Khương Tảo nghe ra: “Thua à?”
Điều này rất hiếm thấy, Trịnh Tiêu vốn phản nghịch trong xương cốt, thích các loại vận động cực hạn, từ khi có bằng tới nay số lần đua xe rất ít khi thua.
“Ừ.” Trịnh Tiêu thật ra cũng không thèm để ý, “Mới để chiếc xe thể thao kia đem cho Lâm Thiếu Phi.”
Ngữ khí như không phải như là đem cho một chiếc xe thể thao giới hạn mà chỉ là đem cho một món đồ chơi không đáng giá tiền.
Khương Tảo không nghĩ đời này cô không đi xem buổi biểu diễn của Trịnh Tiêu, lại xảy ra nhạc đệm nhỏ này.
“Cậu ở đâu? Cần mình đến đón không?” Khương Tảo có chút lo lắng.
Trịnh Tiêu cười nói không có việc gì, “Không cần, mình đang ngồi xe của Lộ Minh, bọn họ nhất định phải mở khánh công yến, bắt tớ tham gia.”
Khương Tảo cười cười, nhắn cho Trịnh Tiêu trên WeChat:
【 Uống ít thôi, cẩn thận bị chụp ảnh đấy.
】
Trịnh Tiêu nhanh chóng trả lời: 【 Đã biết, bà quản gia.
】
Phó Nghiên Từ nhìn thấy một màn tương tác này.
Trịnh Tiêu?
Có phải là đại tiểu thư Trịnh gia, người đã nổi tiếng từ năm 18 tuổi?
Nghĩ vậy, Phó Nghiên Từ cảm thấy trong lòng có chút nghẹn muốn chết.
Sau khi hoàn thành kế hoạch, Khương Tảo đứng dậy vận động thân thể một chút, sau đó lại trở về phòng ngủ, nhìn Phó Nghiên Từ từ đầu đến cuối không nhúc nhích ngủ rất say, rồi cầm áo ngủ đi vào phòng tắm.
Tiếng nước xôn xao vang lên, rửa trôi đi mọi mỏi mệt của Khương Tảo.
Ở phía sau không xa, một hồn phách trong suốt lơ lửng giữa không trung, ngây ngốc mà mở to hai mắt.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...