Người Chính Là Hoa Sen Màu Tím [ Hi Trừng ]

  - A Dao , A Dao ... Xin lỗi .. Ta xin lỗi...

   Giọng của y vậy mà nỉ non nức nở, có lẽ y đang khóc có lẽ y rất đau lòng có lẽ tâm của y đang tan nát, và người đứng nhìn y trái tim như muốn nát vụn. Hắn chớp mắt không biết là đang cười hay đang khóc .

- A ... thì ra vậy , thì ra ...

  Thì ra trong lòng y vẫn chỉ luôn có tam đệ, đó là lý do Lam Hi Thần quên đi đoạn tình với hắn sao? đó là lý do cho dù ai nói gì Lam Hi Thần cũng một mực không nhớ lại nhất mực muốn tránh xa hắn. 

  " Vãn ngâm ta tâm duyệt ngươi, ta thật sự hy vọng có thể cùng ngươi kết làm đạo lữ"

" Thứ ta sợ nhất trên đời là mất đi Vãn Ngâm"

" Vãn Ngâm nếu cứ như thế ta sẽ dùng vũ lực

Vũ ... vũ lực thế nào?

Hừm... ví như hôn ngươi ngay bây giờ."

   Chợt nhớ lại những lời Lam Hi Thần từng nói , hắn cảm thấy nực cười, trong lúc yếu đuối nhất chính là lúc người ta nhớ lại người mình yêu thương quan trọng nhất, đối với Lam Hi Thần có lẽ chính là Kim Quang Dao. Nhưng hắn có tư cách gì trách y đây, khi mà từng việc từng việc trước đây y làm cho hắn đều xuất phát từ chân tâm, vào nguy ra hiểm, đối chọi với dư luận đàm tiếu .  Chỉ là hắn không thể chiến thắng được bóng hình của tam đệ trong tâm y mà thôi.

     Hồng Hoa cô nương hùng dũng bước vào một trang viên , tay cầm kiếm đòi gặp chủ nhân.

- Nữ nhân này to gan dám đến đây làm loạn?

    Một nữ nhân áo hồng bước ra giọng nói đầy ngạo mạn.

- Hừ gan to ? không gan ta không to, kẻ to gan chính là các ngươi, hai người mà các ngươi vừa bắt cóc có biết là ai hay không? Có tin trang viên của các ngươi bị san bằng không còn dấu vết?

  Nữ nhân mỉm cười

- Vậy cô nói cho ta biết , cô là ai?

   Câu hỏi đối câu hỏi chẳng liên quan đến nhau, sai không phải hỏi hai người đó là ai? Hồng Hoa vậy mà than thầm không hiểu nữ nhân này bị gì nữa , trong lòng bực bội.

- Ngươi nói, vì sao lại bắt những đôi nam nữ phu thê có tình với nhau.?

    Vẫn một nụ cười nhẹ nhàng nàng bước vào trong.

- Vào nhà nói.

   Vừa đi Hồng Hoa vừa bực mình

    Đã bước vào trong nhà, ra hiệu cho Hồng Hoa ngồi xuống , nàng còn sai người bưng trà bản thân ngồi trên ghế gia chủ mỉm cười.

- Cô nương hà tất phải lo lắng bọn họ đối với cô quan trọng như vậy sao?

- Bọn họ là bằng hữu đương nhiên là rất quan trọng.

   Hồng Hoa không uống nước , hai tay ôm kiếm trước ngực hất mặt với vị cô nương kia. Nhìn thấy thái độ của Hồng Hoa nàng mỉm cười.

- Ồ, nói như vậy hẳn là thân quen đi, nhưng mà ta có một thắc mắc bọn họ là đóng giả tân lang tân nương để dụ bọn ta hay là bọn họ thật sự là đoạn tụ?.

" Là cả hai" lời suýt bật ra thì được nuốt lại ngay lập tức , Hồng Hoa thở dài.

- Các ngươi ở nơi hẻo lánh này làm sao biết được câu chuyện cảm động lan truyền toàn tu tiên giới của hai anh em họ Lam.


- A không những đoạn tụ mà còn có quan hệ huyết thống a?

    Nữ nhân nhíu nhíu mày kinh ngạc hống lên.

- Nói bậy.!

   Hồng Hoa tỏ vẻ bực mình .

- Hai anh em họ chính là phải lòng hai nam nhân , tình cảm sâu nặng , đã vào nguy ra hiểm vì ái nhân của mình không biết bao nhiêu lần .

   Nữ nhân gật đầu.

- Mẫu Đơn ta có chút hứng thú muốn nghe rồi đây, cô nương nói thử ta nghe chuyện về bọn họ.

    Hồng Hoa vốn là nữ tử nhiệt tình được lời như mở hết cả cõi lòng thao thao bất tuyệt thậm trí thêm thắt những tình tiết mặn nồng nghe không chỉ cảm động mà còn muốn đỏ mặt a. Nghe xong Mẫu đơn cùng các chị em của mình chỉ biết mỉm cười. Mẫu Đơn lại nói.

- Nói như vậy ta chỉ thấy có tình cảm của Trạch Vu Quân dành cho Tam Độc Thánh thủ nào đã thấy lưỡng tình tương duyệt.?

     
- Hừ là ngươi không biết Tam Độc Thánh Thủ, hắn là ai, một đấng anh hùng hào kiệt , năm xưa diệt trừ Ôn cẩu thiếu niên ngạo kiệt, sau này tứ đại thế gia thì có tam nhà kết bái chỉ một mình hắn một bên vậy mà đưa Giang gia lên vị thế không hề kém các nhà còn lại. Danh Vọng một phương.

    Mẫu Đơn nghe nàng nói chỉ gật gật đầu mỉm cười. Hồng Hoa cũng chẳng thèm để ý nói tiếp.

-   Nhưng mà tính tình hắn thật sự cao ngạo khó ưa, coi thanh danh đặt lên hàng đầu, những kẻ động đến hắn thì chỉ có cầu chết không cầu sống. Vậy mà chấp nhập hạ thấp bản thân cầu xin thúc phụ của Lam Hi Thần , một tông chủ của gia thế lớn như vậy chấp nhận gả đi . Ngươi nói xem không tâm duyệt có thể vất hết mặt mũi đi như thế không?

    Mẫu Đơn lại gật đầu.

- Nghe có vẻ có lý có điều....

- Có điều gì?

- Nàng có muốn hay không xác nhận lại tình cảm của bọn họ?

    Mẫu Đơn lắc đầu khó hiểu , lúc ấy một vị nữ nhân áo Lam nhạt bước ra.

- Không giấu gì cô nương, bọn ta chính là người của " nữ tình cốc"

    Hồng Hoa nhíu mày .

- Thì ra là người của Nữ tình cốc, ta nghe nói cốc chủ là một nữ nhân xinh đẹp nhưng bị người ta phụ tình còn bị hủy đi dung nhan.

    Thiếu nữ áo Lam gật đầu.

- Nhưng mà ... ta nghe nói bà ấy từ đó sống ẩn giật thu nhận những nữ nhân đau khổ sao các ngươi lại ở đây?

    Nàng áo hồng tên Mẫu Đơn khẽ thở dài

- Bọn ta chính là cô nhi từ những người phụ nữ bị phụ bạc đó sinh ra, vốn chẳng được trải đời, là nữ nhân cũng đã trở thành thiếu nữ.

- À ... thì ra các cô là muốn cướp tân lang.

   Hồng Hoa cả kinh hét lên bị nữ nhân áo Lam ném cho ánh lười sắc lẹm.


- Cô suy nghĩ hay thật, nhị tỷ ta Thu Cúc năm trước được đi ra ngoài gặp một người đàn ông nhất kiến chung tình trở về ngày nhớ đêm mong thánh mẫu biết được liền quở trách. Còn nói thế gian chân tình là không có thật.

    Hồng Hoa gật gù.

- Ta hiểu rồi nên bọn ngươi dùng cách này để thử lòng người trong thiên hạ.

    Mẫu Đơn mỉm cười

- Không sai, nàng thật là thông minh. Nếu chứng minh được thánh mẫu sẽ để Thu Cúc đi tìm y.

   Hồng Hoa được khen liền cười tít mắt.

- Thế nào các ngươi thu hoạch được kết  quả gì rồi.

   Hỏi đến kết quả cả đám thở dài. tiểu thư áo Lam tên là Oải Hương liền dài giọng.

- Kết quả gì chứ , chân tình gì chứ bọn ta đã thực hiện hơn ba tháng rồi kết quả chính là người không vì mình trời tru đất diệt nha.

    Mẫu Đơn buồn cười cách ví von của Oải Hương mới nói.

- Quả thật nhân thế, có thể hy sinh tính mạng của mình cho người mình yêu nhưng chính là không đủ kiên trì để yêu người. Bọn ta tạo ra một thứ bệnh , khiến cho bọn họ chăm sóc thuốc thang cũng chỉ gọi là một chút tiến triển.

   Hồng Hoa gật gù ra hiệu nói tiếp.

- Bệnh này khiến cho người bệnh sốt cao, càng lâu ngày mùi tỏa ra một một tanh nồng khó chịu, cơ thể mụn nhọt

  Hồng Hoa nghe xong rùng mình

- Các ngươi ... các ngươi tạo ra bệnh gì kỳ quái.?!

- Cái này cũng khiến cho tâm trí người bệnh mơ màng , những ký ức rõ nét nhất sẽ tràn về với họ đương nhiên sẽ có cả người họ yêu thương nhất.

- Với người bị mất trí nhớ thì sao?

    Oải Hương lắc đầu.

- Ta cũng không chắc

    Hồng Hoa là người lạc quan nàng liền tưởng tượng người mắc bệnh là Lam Hi Thần sau đó y sẽ nhớ ra tình cảm của mình dành cho Giang tông chủ, nghĩ tới là thấy vui râm ran trong lòng. Mẫu Đơn thở dài.

-  Nhưng chính là như vậy mới có người lộ ra trong trái tim họ không phải đối phương, còn phần lớn những người khỏe mạnh tâm lý không vững càng ngày càng sợ hãi, sợ bản thân mình bị bệnh, ghê tởm người bị bệnh tâm lý chán nản cuối cùng là bỏ lại ái nhân tự tìm cách trốn đi một mình.

    Hồng Hoa nhíu mày.

- Hai người bọn họ sẽ không.

   Mẫu Đơn cười nhạt.

- Nàng tự tin như vậy sao?

- Đương nhiên rồi.


- Được, chúng ta hãy xem.

    Mẫu Đơn mở ra một bức tranh trên đó chính là quang cảnh về Giang Trừng và Lam Hi Thần. Hông Hoa nhún vai.

- Vậy những người khác?

    Oải Hương liền cười.

- Giết rồi.

- Gì.... gì chứ .

- Loại người bạc tình sống cho chật đất.

    Oải Hương có vẻ rất phũ phàng dọa sợ Hồng Hoa, Mẫu Đơn lắc đầu.

- Yên tâm đi. Bọn họ ổn thôi chỉ là .... chưa tìm được chân tình bọn ta chưa thể thả họ ra.

- Vậy thì đến bao giờ chứ?

- Nàng yên tâm , trong bức tranh đó 1 tháng chỉ bằng 1 ngày bên ngoài thôi.

     Hồng Hoa gật đầu nhìn vào bên trong quang cảnh, Giang Trừng vẫn nhất mực cẩn thận chăm sóc Lam Hi Thần, để ý trên người Trạch Vu Quân đại mỹ nam đó trên người đã xuất hiện nhiều vết nở loét nhìn thật sự đáng sợ ....

     Nhưng người bên trong dường như không ghê tởm , hắn cần mẫn tắm rửa cho y, ngoài thuốc sắc theo lời chỉ dẫn hắn còn dựa vào chút kiến thức sinh tồn của mình kiếm những loài hoa không độc tính trái lại có tác dụng khử mùi để gần y.

     Việc tìm kiếm thuốc thật sự càng lúc càng khó khăn hắn phải chiến đấu với những dã thú đáng sợ sức khỏe gấp nhiều lần hắn, trong khi hắn đang trong tình trạng không thể sử dụng linh lực. 

      Tuyết rơi nhiều trời trở lên lạnh buốt, hắn nhóm lửa chỉ sợ bệnh tình y nặng hơn. Mà sự thật không hề thấy tiến triển , hắn có những lúc sợ hãi y không tỉnh lại nhưng rồi tự trấn an y đã trải qua nhiều kiếp nạn không tin lại không trải qua được chuyện này.

      Giang Trừng thì như thế, còn Lam Hi Thần thì sao? Trong cơn mơ màng y trở về ngày còn thơ ấu khi mà đồng bạn có phụ mẫu quan tâm , y chỉ có thúc phụ cùng một người em trai cần chăm sóc. Phụ thân suốt ngày bế quan, mẫu thân định kỳ mới được được gặp. Nhưng điều đó không khiến y tủi thân mà trái lại những khoảnh khắc được ở bên mẫu thân trở lên quý giá . 

     Vậy mà hôm đó chỉ nhận được lời nói không cần đến nữa của phụ thân khiến một đứa trẻ như y bàng hoàng sụp đổ. Như sét đánh ngang tai khiến cho toàn thân bủn rủn, Vong Cơ còn quá nhỏ tính tình lại cố chấp y biết đệ đệ chính là mất mát , mất mát đến tột cùng. Làm huynh trưởng y phải mạnh mẽ để làm chỗ dựa cho Vong Cơ chính vì thế y gạt nước mắt vững vững vàng vàng an ủi đệ đệ .

     Mồ hôi Lam Hi Thần càng lúc càng toát ra ướt đẫm, vẻ mặt đau đớn này hắn chưa từng nhìn qua ở nơi y , có lẽ đó chính là vẻ mặt mất mát.

    Vẫn cần mẫn như vậy , Giang Trừng không dám một chút lơ lờ khi ở bên y, cho dù mùi tanh nồng khiến hắn nhức óc cùng buồn nôn, vừa lau hắn vừa nở một nụ cười gượng vô định.

   Trọng mộng , Lửa cháy lan khắp Vân Thâm , Tàng Thư Các toàn những tư liệu sách quý, Lam gia sống vì sách sao có thể im lặng đứng nhìn. Lam Khải Nhân vậy mà chảy nước mắt cùng môn sinh vội vã gom lại được bao nhiêu tốt bấy nhiêu giục dã Lam Hi Thần.

- Con mau mau mang những cuốn sách này đi bỏ trốn đi đừng để cho bọn họ bắt được.

- Nhưng còn mọi người ...

  Lam Hi Thần đau lòng lo lắng.

- Con yên tâm , bọn ta chống đỡ được, chỉ cần con an toàn chỉ cần sách còn Lam gia còn cơ hội phục dậy con có hiểu không? 

   Lam Hi Thần nghiêm túc gật đầu, tuy lúc đó chưa phải là đã trưởng thành nhưng Lam Hi Thần cũng đã nổi danh thiên hạ vì thế trong hoàn cảnh này y biết, y là truyền nhân cho ngôi vị tông chủ Lam gia, y còn ở đây sách còn ở đây lũ người họ Ôn chắc chắn sẽ diệt trừ thẳng tay.

   Cuối cùng ôm một đống sách trong người Lam Hi Thần chạy loạn không biết chạy đi đâu không biết hướng nào.

   - Tông chủ chết rồi .......

    Lam Hi Thần khựng đôi chân, y muốn quay lại , muốn quay lại không thể nào phụ thân của y đã bị lũ người kia giết chết rồi.

" Chỉ cần con an toàn sách còn Lam gia còn cơ hội phục dậy"

Lời nói của thúc phụ vang bên tai thôi thúc y phải mạnh mẽ , thì ra vậy thì ra "một người mang theo trọng trách gia tộc trên vai không chỉ được phép yếu đuối mà ngay cả nghĩ khí nhiều khi cũng phải từ bỏ". Bản thân không thể làm theo mong muốn của chính mình.

   Lại một giọt nước mắt thầm lặng lăn dài trên khuôn mặt y , Giang Trừng thật sự ngỡ ngàng . Không biết y đang mộng gì sao lại đau đớn như thế , trong mắt hắn trong mắt thiên hạ vốn đã quá quen thuộc với một Trạch Vu Quân luôn luôn nở nụ cười ấm áp như gió xuân , lần duy nhất thấy hắn thất thố chính là lần ở miếu quan âm. Là đau lòng trước cái chết của Kim Quang Dao,  Giang Trừng cười chua chát, đợi y đỡ hơn một chút hắn lại chuẩn bị đi tìm dược thảo, tính ra thì hắn ở đây cùng Lam Hi Thần cũng ho một tháng rồi nhỉ.


   Bức tranh đóng lại, Oải Hương nhún vai

- Xem ra trong mộng của vị áo tang kia hẳn là đau đớn đi, ta chưa từng thấy sự dằn vặt như vậy thể hiện trên khuân mặt

   Hồng Hoa cũng không rõ sự thật về Trạch Vu Quân kia thì ngoài sự việc còn trẻ đã là một tông chủ lừng lẫy, một người thanh bạch không cạnh tranh với đời, phẩm  mạo tu vi khó ai bì kịp còn có việc năm xưa bị tam đệ kết nghĩa dối gạt cùng với chuyện tình nổi danh thì nàng cũng không rõ về vị này cho lắm.

    Ở ngoài thời gian trôi thật nhanh nhưng trong bức tranh lại lặng lẽ trôi như vậy, vị Tam Độc Thánh Thủ nổi tiếng nóng nảy ấy lại cần mẫn chăm một người bệnh không một chút sơ suất.

   Chỉ là Lam Hi Thần , bệnh của y không chỉ là do các cô nương kia tạo nên mà chính là tâm bệnh.

   Từ nhỏ luôn cố gắng mọi thứ đều đứng thứ nhất, là chỗ dựa cho  Lam gia cho đệ đệ lần duy nhất y suy sụp chính là sau lần miếu quan âm

" Nhị ca , ngươi cùng ta tương giao nhiều năm, vô luận nói như thế nào, ta đối với ngươi như nào , ngươi cũng biết. Ta bắt đầu vốn đã không có ý tiếp tục ngồi ghế tiên đốc, tối nay chẳng qua đi muốn viễn độ Đông Doanh. Ngươi dựa vào cái này, thả cho ta một con đường sống."

     " Bằng không thì ta còn có thể làm sao? Chờ sự tình bị chọc ra, truyền đi dư luận xôn xao, chờ ta biến thành Huyền Môn Bách gia trăm năm trò cười, quỳ xuống hướng thế nhân xin lỗi, đem mặt đưa đến chân bọn họ cầu bọn họ giấm, cầu sự tha thứ của bọn hắn sao? Nhị ca! Ta nói không có cách nào, là bởi vì chuyện này không có cách giải quyết. Không là bọn họ chết , chính là ta vong."

" Vì cái gì cùng là con trai phụ thân ngươi có thể thanh thản ở nhà cùng thê tử trêu chọc con của mình, ta lại liền cùng chính mẫu thân mình một mình đợi đến lâu một chút cũng không dám, liền nhìn đến con của mình đều sởn tóc gáy, .... vì cái gì rõ ràng đều sinh nhật cùng một ngày , Kim Quang Thiện lại có thể tổ chức cho một đứa yến hội lớn, trơ mắt nhìn đứa còn lại bị người khác một cước từ Kim Lân đài đạp hạ xuống từ tầng cao nhất lăn đến phía dưới cùng"

" Nhị ca, ngươi xem , ta đứa con trai này giá trị bốn chữ " Ai, không đề cập nữa" hahaha .."

   Từng lời nói của Kim Quang Dao tràn về trong mộng, y đau lòng y vật vã, A Dao đau khổ như thế cầu tình y như thế vậy mà y nhẫn tâm , y còn nhớ lúc Kim Quang Dao hướng tới Nhiếp Hoài Tang mà nói, y tự mình đâm hắn sâu thêm 1 phần .

   " Lam Hi Thần , ta đời này nói dối vô số, giết người vô số, như ngươi nói, giết cha giết huynh, giết vợ , giết sư, giết hữu, thiên hạ chuyện xấu ta cái gì chưa làm qua!" 

" Chỉ Duy nhất chưa từng nghĩ sẽ hại ngươi"

" Chỉ duy nhất chưa từng nghĩ sẽ hại ngươi"

" Chỉ duy nhất chưa từng nghĩ sẽ hại ngươi"

- A Dao ... A Dao... A Dao...

    Trong cơn mộng mị Lam Hi Thần gọi tên tam đệ, có điều y không biết mỗi lần gọi tên là mỗi lần đâm một nhát kiếm vào ngực Giang Trừng... hắn không gượng cười nổi nữa rồi ....

        - Giang tông chủ.

   Cô nương áo lam lại xuất hiện trái với lần trước vẻ mặt cao ngạo lần này không ít sự buồn phiền.

- Là ngươi? Ngươi mau nói đi vì cớ gì đã nói sau ba tháng y sẽ tỉnh lại, nhưng bây giờ kỳ hạn còn có một ngày cũng không thấy dấu hiệu gì.?

- Giang tông chủ, chuyện này không thể trách bọn ta được. Người này là mắc tâm bệnh tự mình không muốn đối mặt nên tâm đã tự phong bế mất rồi.

   Giang Trừng không hiểu càng không muốn hiểu điều hắn cần là Lam Hi Thần tỉnh lại.

- Có cách nào không?

- Có, trên ngọn núi trước mặt có Tuyết Sâm ngàn năm. Cho y uống vào thật ra cái này chỉ có tác dụng khiên y nghe được ngươi nói. Còn tỉnh lại hay không xem trong lòng y ngươi có giá trị hay không ?

     Giang Trừng cúi xuống không biết nói gì.

- Ta lại nhắc trên đó tuyết lạnh vỡ xương, thường xuyên sụt nở nguy hiểm trùng trùng ngươi vẫn đi sao.

- Đi 

   Giang Trừng một lời quả quyết. Oải Hương nhún vai.

- Hà tất như vậy? Rõ ràng ngươi biết trong lòng y không có ngươi, miệng y như vậy luôn miệng gọi A Dao ngươi vẫn đi vào nguy hiểm vì hắn. Ngươi điên rồi.

   Giang Trừng nhìn oải Hương? Bị người ta chọc thẳng vào nỗi đau mình muốn che giấu thật không dễ chịu chút nào. Hắn gật đầu nói với Oải Hương cũng như nói với chính mình.

- Phải ta điên rồi. 

   Nói rồi tự mình lên núi tuyết tìm Tuyết Sâm.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận