Người Chính Là Hoa Sen Màu Tím [ Hi Trừng ]

     Để tạo ra một vỏ bọc tuyệt hảo cho miếng mồi ngon dụ dỗ kẻ bắt cóc, bọn họ đã tung tin Lam Hi Thần cùng Hồng Hoa cô nương là một cặp nhân tình do sự phản đối của cha mẹ hai bên đã cùng nhau bỏ trốn đến nơi này cùng sống bên nhau. 

   Ngày 16 17 tới là ngày đẹp bọn họ sẽ tổ chức hôn lễ mời tất cả mọi người đến chung vui.

   Ngày hôm đó, Lam Hi Thần cởi bỏ màu áo trắng khoác trên mình hỷ phục màu đỏ ngồi trên chiếc giường điềm nhiên nhắm mắt. 

   Lam gia gia giáo quy củ việc bỏ áo truyền thống khoác lên mình hỷ phục nếu không phải vì điều kiện bắt buộc y cũng không muốn cách này.

   Y đưa tiêu ngọc lên miệng khẽ tấu lên một khúc định tâm , là tấu cho chính bản thân mình không nên loạn. Từ lúc tỉnh lại trong hang đến lúc trở về sự việc về Giang tông chủ y hoàn toàn không nhớ nhưng sự việc miếu quan âm về đại ca về tam đệ lại luôn luôn hiện hữu trong tâm trí của y. Là y có lỗi với cả hai người họ, đại ca có trách y không? tam đệ có hận y không , lời nói trước khi chết của tam đệ thật sự khiến tâm y đau buốt.

   Tam đệ dối trá độc ác hại người không sai nhưng tam đệ đối với y là hoàn toàn thật lòng, y có tư cách gì để nhận được tình cảm chân thành đó của tam đệ.

  Y buông Liệt Băng xuống hai tay nắm chặt khẽ thở dài.

  Bên kia Hồng Hoa nhìn chằm chằm vào y phục màu đỏ thở dài .

- Nếu Giang tông chủ ở đây nhất định nghĩ cách để hắn mặc vào , sao lại không ở đây nhỉ thật là ! 

  Nàng nhăn mặt nhăn mũi nhìn cái đống y phục nặng nề cồng kềnh mà phát hoảng. Nàng vốn sống tự do xiêm y cũng là gọn nhẹ dễ hoạt động , bộ hỷ phục thì tầng tầng lớp lớp dài thườn thượt thướt tha mà chán ngán.

   Theo đúng kịch bản do trốn gia đình hai người sẽ rước kiệu hoa đến chùa nhân duyên làm lễ cảm tạ trời đất cho bọn họ gặp nhau cầu cho về sau hạnh phúc tới răng long đầu bạc. Thực chất là để tạo cơ hội cho bọn người bắt cóc tìm tới.

   Tân lang khôi ngô tuấn tú , vốn là đệ nhất mỹ nam tu tiên giới thì người phàm sao có thể tìm được người thứ hai dễ nhìn đến như vậy, nhìn y nữ nhân ven đường không khỏi ngưỡng mộ và ganh tỵ với vị tân nương đang ngồi kiệu.


   Không chỉ quá anh tuấn, vị tân lang này còn là một phú hào , trong hoàn cảnh bỏ chốn mà lập tức mua được một trang viên cao quý, để chuẩn bị cho ngày đại hỷ không tiếc tiền sắm sửa thuê người làm . Bọn họ trực tiếp cảm thấy cuộc sống thật thất bại.

   Lam Hi Thần suốt dọc đường đi không nói gì chỉ thi thoảng mỉm cười chào những người hiếu kỳ xem đám cưới. Suốt dọc đường đi y chỉ mong những người kia xuất hiện sớm một chút , nhưng đáng tiếc cuộc diễu hành của bọn họ vậy mà diễn ra trong náo nhiệt an toàn.

    Tới chùa nhân duyên ,  Lam Hi Thần bước xuống ngựa, tiến lại gần kiệu hoa khẽ cúi người đưa tay đễ " tân nương" vịn vào. Nếu để ý kỹ bàn tay tân nương thon dài trắng mịn nổi bật trong nền áo màu đỏ thật mỹ miều, nàng khẽ chạm vào tay y , nhẹ nhàng bước đi, cũng may Lam Hi Thần là một nam nhân có chiều cao cực kỳ hiếm có nếu không đi với tân nương này chẳng phải quá không hợp sao? còn bây giờ chính là cực kỳ hợp.

   Bọn họ bước vào trong ngôi chùa nhỏ, được một nữ nhân theo hầu bên cạnh đưa hương, trong lòng thầm nguyền rủa sao bọn người kia vẫn không chịu xuất hiện đi, định để bọn họ hành lễ xong mới tới sao? Lam Hi Thần thờ dài, y là nam nhân không sao, còn Hồng Hoa cô nương dù gì cũng là nữ nhân chuyện này sẽ rất thiệt thòi cho nàng. 

    Cho dù hai người cố tình kéo dài thời gian nhưng đợi mãi người vẫn không thấy đâu, lúc này nếu không diễn cho trọn vai chỉ sợ mục tiêu gần đạt lại bị vuột mất.

- Hồng Hoa cô nương, chuyện này ... thiệt thòi cho cô rồi.

   Lam Hi Thần nói khẽ chỉ đủ cho hai người nghe thấy , tân nương lắc đầu ra hiệu không sao. Cuối cùng bà mối cũng được chỉ thị làm lễ.

- Nhất Bái thiên địa cảm tạ trời đất cho uyên ương gặp gỡ.

- Nhị bái thần phật cho nên duyên vợ chồng.

- Phu thê giao bái!

    Bái thứ ba cả hai người cùng im lặng chần chờ một chút cuối cùng cũng bái lậy.

   nếu như theo đúng lễ nghi sau tam bái họ chính thức nên duyên vợ chồng xung quanh chính là vui mừng cho hai người họ, chỉ là hai nhân vật chính lòng phân định rõ chỉ là giả mà thôi.


   Đúng lúc này giông gió nổi lên lá cây rụng rào rào... Không một ai có thể mở mắt , khi giông tố dừng lại cả tân lang cùng tân nương đểu bị biến mất.

     ==============================================

     Trong một căn nhà nhỏ khá là đơn sơ, Lam Hi Thần nằm gục ở trên giường cùng người bên cạnh, vậy mà " tân  nương" lại là người tỉnh dậy trước, lấy tay kéo mạnh vải che đầu khuân mặt nhăn nhó. Mắt hạnh tỏ rõ sự bực bội.

- Sức mạnh cũng là ghê gớm quá đi , kéo được lão tử đến đây quả không tầm thường.

 " Tân nương" vậy mà lại là Giang tông chủ mắt hạnh mày dài mỏng thanh tú nhìn người bên cạnh vẫn còn đang bất tỉnh khẽ cười " nếu để y biết được ta đã thế tân nương của y liệu có khiến y tức chết không?"

   Giang Trừng nhớ lại lúc đó, vì lời cầu xin của người tới Vân Mộng cầu cứu, hắn vì muốn mình thật bận rộn để quên đi con người mất trí ấy, cuối cùng không biết có phải oan gia thường hay gặp hay không mà gặp trúng Lam Hi Thần cùng Hồng Hoa cũng tới đây. Mặc dù biết việc của bọn họ nhưng Giang Trừng không ra mặt, hắn né tránh hai người âm thầm theo dõi.

  Chỉ không ngờ Hồng Hoa không biết làm cách nào biết được hắn ở đó mà tìm gặp cầu xin hắn thay thế mình đi vào nơi nguy hiểm , nàng ta còn nói đã bàn bạc với Lam Hi Thần nhưng với biểu hiện của Lam Hi Thần ở chùa nhân duyên chắc chắn nàng ta đã lừa hắn rồi. Giang Trừng ôm đầu đỡ chán vì sao mà mình dễ bị dụ như vậy?

    Thở dài một cái nhìn người bên cạnh vẫn bất tỉnh Giang Trừng khẽ lay gọi

- Lam Hi ... Lam tông chủ Lam tông chủ, Trạch Vu Quân mau tỉnh lại.

   Nhưng dù gọi y cũng không mở mắt trái lại khuôn mặt trở lên khó chịu nhăn nhó như thể đang phải chịu đau đớn tột cùng, mồ hôi cũng bắt đầu lấm tấm.

   Giang Trừng sợ hãi vội vàng chạm vào chán vào má y, nhiệt độ của Lam Hi Thần thật sự nóng , nóng đến khuôn mặt trắng nõn trở lên đỏ rực, toàn thân mỗi lúc lại run rẩy.

- Lam Hoán, ngươi bi làm sao rồi , Lam Hoán....


   Giang Trừng càng lúc càng sợ hãi, hắn khẽ cầm tay y lên nhẹ nhàng truyền linh lực, nhưng .. hắn nhận ra rằng cơ thể mình hoàn toàn không thể điều khiển được, hắn đã bị phong bế linh lực.

   Lo lắng khiến hắn trở nên tức giận , hắn nắm chặt tay, nhìn vào người kia chằm chằm rồi lại nhìn xung quanh , kẻ bắt bọn họ đến đây chắc chắn có mục đích chắc chắn sẽ xuất hiện, đợi hắn tới nhất định Giang Trừng sẽ đập gãy chân hắn.

   Quả đúng như Giang Trừng nghĩ một lát sau  có ba người thiếu nữ xuất hiện, các nàng phong thái nhẹ nhàng nhưng từng cử chỉ lời nói đều toát lên sự khiêu khích.

- Ta cứ nghĩ không biết tại sao tân lang tân nương lại bị gia đình ngăn cản hóa ra là một đôi đoạn tụ sao?

   Nữ nhân mặc áo Lam màu nhạt tự động ngồi trên chiếc ghế tiện tay cầm lấy chiếc ly sứ nhìn nhìn như thể chăm chú lại như thể lơ đễnh phớt lờ. Giang Trừng không có thời gian như vậy hắn đang đau lòng Lam Hoán của hắn vì vậy trực tiếp gằn giọng.

- Chớ nhiều lời mau nói Lam Hoán bị làm sao?

    Nữ nhân mỉm cười.

- Sao nào ? một chút như thế đã đau lòng sao? ta đã chứng kiến rất nhiều đôi uyên ương khi đến đây đều có thái độ như ngươi. Nhưng cuối cùng thì sao? năm bữa nửa tháng đã muốn bỏ lại tình yêu mà giải thoát một mình rồi.

  Giang Trừng rút ra Tam Độc tuy linh lực bị phong bế nhưng hắn vốn là dòng dõi xuất thân kiếp hiệp vào lúc này việc sử dụng kiếm cũng không phải là vấn đề gì quá khó, tuy vậy trước thái độ hung hăng của Giang Trừng ba vị thiếu nữ vẫn bình tĩnh mỉm cười.

- Tân nương tử xin đừng quá kích động, tân lang của ngươi chắc chắn không chết được bọn ta chỉ là hiện tại không có gì vui vẻ chỉ muốn nhìn người khác đau khổ mà thôi.

- Dị hợm.

   Giang Trừng nghiến răng, nếu là còn linh lực hắn sẽ một roi quật cho các ả một trận cho hả giận. 

   Thiếu nữ áo Lam mỉm cười.

- Thôi được rồi, bọn ta cũng không muốn nói nhiều thêm nữa.


   Nàng ta ném một ít nhành cây vất xuống đất và nói.

- Loại cây này, ngươi chịu khó kiếm tìm trên rừng trên núi tuyết , mỗi ngày ba lần trong vòng ba tháng sẽ khỏi bệnh, có điều lúc đó có di chứng ví dụ liệt hay câm điếc gì đó , bọn ta không dám đảm bảo.

   Nói rồi bọn họ bay đi bỏ mặc Giang Trừng ở đó. Thật tức chết hắn mà, nhưng ít nhất hắn phải đi tìm thứ thuốc này về cho Lam Hi Thần uống. Nhìn thấy y nhăn nhó khổ sở, Giang Trừng cau mày nhẹ nhàng lấy khăn lau cho hắn , sau đó để hắn nằm cẩn thận còn mình thì đi tìm thuốc.

  Thứ thuốc này vậy mà cũng có chút khó tìm, hắn phải vào rừng sâu một chút đi tìm khắp nơi mới tìm được một khóm, hắn ngay lập tức đem về không quên đào một gốc cẩn thận nghĩ bụng thử trồng xem có lên không? nếu ở đây ba tháng chỉ sợ mỗi ngày tìm kiếm cũng thật khó.

    Về đến nơi hắn bắt tay vào sắc thuốc, bọn người kia vậy mà cũng để ở đây đầy đủ dụng cụ bếp cũng siêu thuốc. Hắn bổ củi, hắn nhóm than dù sao trước đây từng là một thiếu gia nhưng hắn việc gì cũng có thể tự làm huống chi năm đó khi Liên Hoa Ổ bị diệt... hắn thở dài , trong lúc chờ được thuốc lại lên lau mồ hôi cho Lam Hi Thần.

    Lam Hi Thần lúc này có lẽ chẳng thể nghe được hắn nói, cũng chẳng thể cảm nhận được ai đang chăm sóc , cơ thể chỉ run run co quắp.

   - Lam Hi Thần, ngươi đã từng vì ta làm rất nhiều việc, ngươi có nhớ hay không? lần này hãy để ta chăm sóc ngươi được chứ?

    Hắn đi lấy thuốc, bắt thuốc màu đen đặc sịt trên tay , khẽ thổi khẽ thổi rồi lại nhẹ nhàng dùng thìa nhỏ , tay trái đỡ người y lên tay phải bón thuốc nhưng việc này thật sự khó khăn bởi lẽ Lam Hi Thần không hề há được miệng cũng như nuốt xuống. Suy nghĩ một lúc hắn lại dùng cách mà có lẽ trong trường hợp này người ta hay dùng đó chính là dùng miệng truyền thuốc,  cách này xem ra hữu hiệu mặc dù hắn thật sự xấu hổ bình thường trước đây toàn là Lam Hi Thần chủ động thân mật với hắn ... hắn mỉm cười khẽ lau đi phần thuốc bị tràn ra khóe miệng của Lam Hi Thần. Đệ nhất mỹ nam không hổ là đệ nhất mỹ nam , đôi môi y cũng thật mềm mại quá rồi.

    Bỗng nhiên đôi môi y mấp máy , tiếng nhỏ thật sự khó nghe, hắn phải rất chăm chú mới nhận ra được lời y nói.

- A Dao .... A Dao.... Xin lỗi ... ta xin lỗi ...




   

   


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận