Người Anh Yêu Là Em

Nhi háo hức muốn nhìn cháu lắm nhưng Nhi không dám, nên Nhi chỉ dám nhờ Mạnh chụp giúp Nhi vài tấm ảnh. Trước thái độ vừa nài nỉ vừa ép buộc của Nhi, Mạnh đành hứa với Nhi sẽ làm tròn trách nhiệm của một ông bố tốt, nhưng Mạnh cũng chỉ thi thoảng đến thăm mẹ con Linh mà thôi.

Sau mấy ngày nằm viện, bà Thủy đưa Linh về nhà chăm sóc. Cả nhà lại có dịp vui mừng rộn rã bởi sự xuất hiện của một thành viên mới cực kỳ đáng yêu. Ông Khôi nhìn thằng cu kháu khỉnh cũng thích, có điều ông hơi ngạc nhiên vì nó không có cái xoáy bên tai như thằng Mạnh hay của ông. Thôi tạo hóa mà, ông cũng không thắc mắc nhiều. Bà Thủy thì cứ rảnh lúc nào là lại vào chơi với cháu rồi ra sức dặn dò Linh phải giữ gìn trong thời gian ở cữ. Sự quan tâm ấm áp hết mực của gia đình chồng cũng làm Linh vợi bao ấm ức vì không có chồng bên cạnh.

Bà Thủy bảo Mạnh đặt tên cho đứa nhỏ, Mạnh nhìn thằng cu cười với mình thì nghĩ ngay ra cái tên Nguyễn Duy Quang. Linh cũng ấm lòng trước cái tên mà Mạnh đặt cho con. Có điều, giấy khai sinh của thằng nhỏ thì là một câu chuyện dài mà Linh phải bỏ bao nhiêu nước mắt cũng không thể thuyết phục được Mạnh. Dù bà Thủy đã đề nghị Mạnh phải nghĩ cho con thì đương nhiên cũng không thể nào có chuyện Mạnh đăng ký kết hôn với Linh được, Mạnh chỉ nhận làm cha của đứa trẻ trên giấy tờ mà thôi. Vậy là giấy khai sinh của đứa nhỏ có đủ cha đủ mẹ, chỉ là cha mẹ nó không phải vợ chồng như bao đứa trẻ khác chứ cũng không có khác chi nhiều.

Ngày đầy tháng của cháu trai tổng giám đốc Tổng công ty giấy Vĩnh Thịnh chắc chắn phải là một ngày đáng nhớ. Tiệc đặt ở một nhà hàng sang trọng trong sự chúc tụng của đông đảo người thân bạn bè gia đình ông Khôi. Mạnh cũng đóng vai trò ông bố trẻ cho thỏa lòng cô vợ nhỏ thấp thỏm chờ đợi ở nhà, hơn nữa anh cũng đã xác định mình làm cha của thằng bé ngay từ lúc chấp nhận cưới Linh, nên anh cũng vui vẻ bế bồng thằng cu tí, chỉ là anh tránh chụp hình chung với Linh mà thôi.

Tiệc chưa tàn, bỗng bà Thủy có cuộc gọi đến, bà đành bỏ dở tiệc để ra ngoài nghe máy.

Một giọng đàn ông lạnh lẽo xa lạ vang lên:

– Hôm nay là tiệc đầy tháng của thằng cháu đích tôn nhà bà có phải không?

– Anh là ai? Tại sao lại hỏi tôi câu đó?

Có tiếng cười phì nhè nhẹ.

– Bà đang chăm đứa cháu không phải huyết thống nhà bà, tôi thấy buồn cười nên gọi hỏi bà thôi.


– Mày nói cái gì? Mày là thằng nào mà dám nói lung tung thế hả? – Bà quát lên.

– Tôi là cha đẻ của thằng bé. Bà còn cần phải hỏi nữa không?

– Mày…

Bà Thủy tức điên.

– Tao không tin, mày đừng có ăn nói lung tung chọc phá hạnh phúc nhà tao, cẩn thận không tao báo công an gô cổ mày lại.

– Tùy bà tin hay không tin, sự thật tự nó đúng, vậy nhé!

Tiếng ngắt máy lạnh lẽo, bà Thủy giận sôi máu. Thằng khốn đó là thằng nào mà dám mạo nhận là cha đẻ của thằng cháu bà, nó dám nói linh tinh gì thế nữa không biết, cái gì mà không phải huyết thống nhà bà, thằng Mạnh đã nhận rồi cơ mà, có lẽ nào… thằng Mạnh bị con Linh lừa?

Bà cau mặt đăm chiêu, đúng lúc Linh nhẹ nhàng tiến lại. Vóc dáng Linh đã thon gọn nhanh chóng trở lại bởi Linh theo đuổi chế độ đặc biệt với sự trợ giúp của những chuyên gia hàng đầu, Linh muốn xinh đẹp trở lại nhanh nhất có thể mà.

– Mẹ… các dì đang hỏi mẹ đâu đấy, mẹ vào với các dì đi mẹ.

– À… ừ… mẹ vừa ra nghe điện thôi, trong đó ồn quá.

Bà Thủy gượng cười nhìn cô con dâu xinh đẹp dịu dàng. Bà đã có chút nghi ngờ con Linh từ lúc thằng Mạnh khẳng định chính con Linh là kẻ xen vào hai đứa nó, giờ không dưng lại có đứa gọi đến như thế, không có lửa thì làm sao có khói chứ, bà phải điều tra cho rõ mới được.

*****

Nhi xem những bức hình từ facebook của Linh sau buổi tiệc đầy tháng thì mỉm cười quay sang gương mặt Mạnh sát bên.

– Thằng cu đáng yêu quá, trông nó giống ai anh biết không?

– Giống lão Tùng. Anh nhìn đi nhìn lại vẫn ra cái mặt thằng đó. – Mạnh ôm Nhi trong lòng, chẳng nhìn màn hình laptop như Nhi mà chỉ tranh thủ thơm Nhi.

– Anh này… nó giống chị Linh, mà tức là giống em, anh chẳng biết nhìn gì cả.


– Anh biết rồi… nó xinh giống em, đúng chưa? – Mạnh chọc chọc cù cù Nhi làm Nhi cười sằng sặc xin tha.

– Ghét… buông người ta ra!

– Không buông, càng ghét càng yêu.

Nhi tủm tỉm chịu trận trước những cái hôn nồng nàn của Mạnh. Mạnh thì thầm bên tai Nhi.

– Cho anh một cô công chúa giống em nhé!

– Ừm…

*****

Cuộc đời bà Thanh Thủy từ lúc còn là ái nữ của giám đốc công ty thép Sông Hồng cho đến hiện tại chưa bao giờ gặp phải một cú sốc lớn đến thế khi bà nhận lấy tờ kết quả xét nghiệm ADN từ bệnh viện. Bà run run cầm tờ kết quả trên tay. Chuyện gì thế này? Thằng cu Quang không phải là cháu bà? Có gì nhầm lẫn ở đây không? Không, chắc chắn là không, bởi bà đồng thời gửi mẫu xét nghiệm đến mấy nơi, kết quả trả về đều khẳng định một sự thật: thằng Mạnh đã bị con Linh lừa, cả nhà bà đã bị đứa con gái mất nết đó lừa trắng trợn. Bà điên, bà hận, bà muốn đập, bà muốn phá bất cứ thứ gì trước mắt cho hả giận. Con Linh… con khốn nạn… nó dám lừa bà, dám đem cả nhà bà ra làm trò cười, dám ung dung tận hưởng sự chăm sóc ân cần nhất từ bà. Bà còn có nỗi hận nào lớn hơn thế? Bà thề là bà không dằn mặt nó rồi đuổi nó ra khỏi nhà bà thì bà không còn là bà nữa.

Mặt bà Thủy vừa đỏ vừa tím, có thể thấy trên mặt bà là một màu đỏ tía, bà xông vào phòng Linh. Linh đang cho con bú, thấy mẹ chồng bước vào thì hoảng hốt nhìn bà. Đôi mắt to tròn ngơ ngác của Linh làm bà càng tức nổ đom đóm mắt. Bà quát chị Giang giúp việc đang dọn dẹp ở đó.

– Chị ra khỏi phòng cho tôi!

Chị Giang nhác thái độ bà chủ sợ quá vội lủi ra ngoài. Chị vừa đi khỏi, bà chỉ tay ngay vào mặt Linh.


– Linh, tại sao mày lại lừa thằng Mạnh, lừa cả nhà tao?

– Mẹ… mẹ nói gì thế ạ?

Lại còn giả vờ ngây thơ, đúng là cái con chuyên gia lừa lọc mà, bà rít lên.

– Tao biết hết rồi, thằng Quang không phải là con thằng Mạnh, nếu tao không tỉnh táo mà đi làm xét nghiệm thì không biết thằng Mạnh còn bị mày lừa đến bao giờ, cả nhà tao còn nuôi con tu hú đến bao giờ?

Linh hốt hoảng, quả này lộ hết chuyện rồi, sao bà ta lại cảnh giác thế nhỉ, Mạnh đã nhận con thế rồi mà còn không được. Linh vội lao xuống đất quỳ khóc van xin bà Thủy.

– Mẹ ơi… mẹ tha cho con… anh Mạnh cũng biết từ lâu rồi mà mẹ, con không dám lừa anh ấy đâu mẹ, tại con Nhi nó bị bắt cóc, con đành phải lấy anh Mạnh để cứu nó, anh Mạnh nhận đứa bé trong bụng con nên con cũng đành nghe anh ấy, rồi… con sợ quá… con không dám nói thật nữa mẹ… huhuhu… mẹ thông cảm cho con đi mẹ…

Bà Thủy hất tay Linh khỏi chân mình, bà thấy ghê tởm con người gian xảo này.

– Tao sợ mày rồi, mày điêu đủ điều tao chẳng biết đâu là thật đâu là giả nữa, mày còn nói em mày cướp Mạnh của mày, nhưng thằng Mạnh nó bảo ngược lại, mày chối kiểu gì, mày thương em mày thì mày đã chẳng vu oan cho nó như thế, tao không tin mày đâu. Cút! Cút khỏi nhà tao, tao không muốn nhìn thấy mặt mày nữa!

Bà hét lên, chỉ thẳng tay ra cửa. Linh biết không còn cách nào để ở lại đây thêm được nữa, Linh ôm con rồi gạt nước mắt bước đi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận