Anh cầm điện thoại, mở phần ghi chú, nhanh chóng ghỉ lại tất cả những gì bác sĩ dặn dò.
Lương Tiểu Ý đứng ở bên cạnh, cô không thể nói rõ cảm giác trong lòng mình lúc này là gì, ánh mắt phức tạp của cô nhìn về phía bóng dáng đang chăm chú ghi chép kia.
Có người từng nói, trên thế giới này có ba thứ không thể giấu được: nghèo khổ, tiếng ho và tình yêu.
Sự quan tâm và tình yêu của Tô Lương Mặc với vết thương trên mặt Tiểu Bảo là tình yêu của người cha dành cho con, là điều mà cô không thể phớt lờ được.
Nhưng… cô có nên tin tưởng anh không?
Nếu cô tin anh, có khi nào… lại là một vở kịch thôi miên, lại là một trò đùa nữa không?
Cô căn môi im lặng.
Từ khi đi ra khỏi bệnh viện, cho đến khi ngồi lên xe của Tô Lương Mặc, Lương Tiểu Ý vẫn luôn trầm mặc.
Cô luôn sợ hãi như vậy, mỗi khi quan hệ giữa hai người gần lại được một chút, cô lại thu mình lại.
Những điều này anh đều biết, bàn tay anh đặt trên vô-lăng, cổ họng anh như có như không thở dài một tiếng.
Haizzz… Những thứ anh còn nợ cô, từ từ rồi trả vậy.
Trong lòng Tô Lương Mặc tự an ủi mình… Chỉ cần anh mang trái tim chân thành ra đối đãi, cuối cùng sẽ cho một ngày, cô gái này sẽ lại mở rộng trái tim đón nhận anh một lần nữa, bởi vì cô… chưa từng là một người độc ác.
Đúng!
Tô Lương Mặc chắc chắn mình có thể khiến Lương Tiểu Ý mềm lòng!
Bầu không khí đang yên tĩnh, bỗng nhiên tiếng chuông điện thoại của Tô Lương Mặc vang lên!
Sau khi anh nhận điện thoại, giọng nói ngập ngừng của Lục Trầm vang lên: “Tất cả đã đã sắp xếp xong, tớ đã thông báo với bên truyền thông nhà họ Tô sắp mở họp báo.
Nhưng…
Lương Mặc, cậu thực sự định làm như thế sao? Ông nội cậu sẽ tức chết mất.”
“Ông nội quản nhiều chuyện quá rồi, tớ phải cho ông một bài học nhớ đời” Tô Lương Mặc bình thản nói: “Lục Trầm, cậu còn nhớ những chuyện khi chúng ta còn nhỏ không?… Tớ không phải cha tớ” Nói đến đây, ánh mắt anh tối sầm đi.
Tớ, không phải cha tớ… Lục Trầm ngây người, tim anh ta đánh bộp một cái, có thể người khác không biết Tô Lương Mặc nói thế nghĩa là gì, nhưng Lục Trầm hiểu.
“Cậu… chắc hẳn hận ông nội cậu lắm nhỉ?” Lục Trâm trầm giọng hỏi, ngoài lý do này, anh ta thực sự không nghĩ được ý nghĩa gì khác đằng sau câu nói này của Tô Lương Mặc.
Trong xe, ánh mắt Tô Lương Mặc xẹt qua một tia sáng: “Dù sao ông ấy cũng nuôi tớ lớn, tớ không hận ông ấy.
Nhưng…nếu ông ấy tiếp tục nhúng tay vào chuyện của tớ, muốn lặp lại những chuyện như đã xảy ra với cha tớ ngày xưa, vậy thì tớ sẽ không khách khí với ông ấy nữa.
Cậu biết mà” Tô Lương Mặc nói đến đây, ánh mắt anh hơi liếc về phía cô gái đang dựa đầu vào cửa kính xe, sau đó anh trầm giọng nói: “Cô ấy là cả mạng sống của tớ”
Tâm trạng của Lục Trầm vô cùng nặng nề… anh ta hiểu “cô ấy” mà Tô Lương Mặc nói là ai.
Lương Tiểu Ý là cả mạng sống của Tô Lương Mặc, nếu ông nội Tô tiếp tục cố chấp như vậy, nếu ông ta tiếp tục dùng thủ đoạn như đã làm với cha Tô Lương Mặc năm xưa, vậy thì rất có thể Tô Lương Mặc sẽ không nể mặt ông nội nữa, mà thế lực của ông nội Tô vẫn còn sót lại.
Hai thế lực mới và cũ của nhà họ Tô giao đấu với nhau… Tương lai của nhà họ Tô sẽ đây sóng gió.
Lục Trầm mím môi, hỏi: “Cậu phải nghĩ cho kỹ.
Chúng ta không thể nào biết được ông nội Tô sẽ làm gì sau buổi họp báo này”
Tô Lương Mặc nghe thấy thế, anh hơi nhếch lông mày lên: “Không sao.
Đến tận bây giờ ông ấy vẫn chưa nhìn rõ sự thực, vậy thì tớ giúp ông ấy nhìn cho rõ, sự thật là như thế nào”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...