Từ mạng chiến đấu thoát ra, hai vị huấn luyện viên đã đang ngồi nghiêm đợi bọn họ. Thời điểm làm tổng kết sau trận đấu, Bạch Dương chỉ thẳng mặt điểm danh.
- “Nhân Mã, trận đấu hôm nay cậu bị làm sao?”
Nhân Mã trầm mặc đứng ở một bên, đột nhiên bị điểm danh cũng không bất ngờ. Cô không trả lời câu hỏi kia của Bạch Dương mà trực tiếp nhận lỗi.
- “Xin lỗi huấn luyện viên, trạng thái tinh thần của em ngày hôm nay không được tốt, khi trở về em sẽ điều chỉnh lại.”
Bị một câu này của Nhân Mã chặn họng, Bạch Dương đột nhiên không biết nên nói gì tiếp theo.
Mà nhóm học viên năm trên lúc này đây đã không còn giám lên mặt hay cậy mình lớn tuổi hơn mà kiêu ngạo nữa.
Rốt cuộc Nhân Mã cũng chỉ là một tân sinh năm nhất lại có thể mặt không đổi sắc dùng tay không vặt đầu cơ giáp. Bọn họ cho dù có là học viên sắp ra chiến trường nhưng cũng không đủ tàn nhẫn đến mức độ kia đâu.
Đợi Bạch Dương cho toàn đội giải tán, Nhân Mã đi theo Thiên Yết ra khỏi phòng huấn luyện. Đợi tới lúc không còn ai ở xung quanh, Thiên Yết lúc này mới nói chuyện với Nhân Mã.
- “Cậu hôm nay là bị làm sao?”
Chuyện bản thân chậm chạp mãi không nâng cao được cấp bậc thể chất Nhân Mã không muốn nói cho người khác biết. Nhưng có lẽ Thiên Yết đã không còn là người khác. Hoặc là do áp lực trong lòng tích tụ quá lâu cần được giải tỏa, Nhân Mã cuối cùng vẫn là nói ra.
- “Huấn luyện lâu như vậy, thể chất của tôi vẫn cứ dừng ở cấp C mãi không nâng lên. Tôi cảm thấy bản thân mình thật vô dụng.”
Thiên Yết nghe lời này, lông mày chậm rãi nhíu lại. Nhân Mã còn đang mải buồn rầu, hoàn toàn không nhìn ra phản ứng của Thiên Yết. Cô cúi đầu, rầu rĩ nói.
- “Hôm nay tôi có chút mất kiểm soát nên ra tay có chút không kiềm chế được. Thật xin lỗi.”
Thiên Yết đối với hành động ngày hôm nay của Nhân Mã đúng là có chút ý kiến. Nhưng lúc này nhìn bộ dáng ủ rũ của Nhân Mã, những lời muốn nói đều bị kẹt lại trong cổ họng, hoàn toàn không thốt ra được.
- “Cậu muốn nâng cao cấp bậc thể chất?”
Hồi lâu sau Thiên Yết mới thốt ra một câu hỏi như vậy. Nhân Mã rũ mắt cười khẽ một tiếng, đối với câu hỏi của Thiên Yết không biết là châm chọc hay tự giễu. Nhân Mã biết đây không phải là do cô chưa đủ cố gắng, mà là do trời sinh thể chất của nam và nữ khác biết. Cùng một cấp bậc, nếu nam sinh chỉ cố gắng 10, thì nữ sinh sẽ phải cố gắng 20, 30 mới đuổi kịp. Chỉ là khi đã quen đứng trên cao, bây giờ ngay cả cấp bậc cơ bản của trường quân sự cũng không thể vượt qua khiến Nhân Mã có chút khó chấp nhận mà thôi.
- “Chẳng lẽ cậu không muốn?”
Nhân Mã dừng một chút, khóe môi hơi giương lên nhưng ý cười lại không chạm vào được đáy mắt.
- “Tôi quên mất, một người có thiên phú nghịch thiên như cậu làm sao phải đi lo lắng cái vấn đề cơ bản như thế này chứ.”
Nhân Mã thực ra không muốn nói ra những lời này với Thiên Yết, nghe nó giống như đang châm biếm vậy. Cô biết đây là vấn đề của riêng cô, không có liên quan gì với Thiên Yết cả. Nhưng cô không nhịn được, không nhịn được ghen tị đối với thiên phú của Thiên Yết, không nhịn được cứ luôn đem mình và anh đặt lên trên bàn cân mà so sánh, để rồi khi nhìn thấy cán cân nghiêng về phía Thiên Yết thì lại cảm thấy không cam lòng.
Thiên Yết hơi hé miệng, còn chưa kịp nói gì thì Nhân Mã đã quay người bỏ đi. Nhìn bóng lưng gầy gò cứng cáp kia, Thiên Yết không nhịn được nhíu mày. Câu nói kia của Nhân Mã giống như một cây kim, đâm từng cái từng cái vào đáy lòng anh khiến anh đau đớn âm ỉ.
Trở lại kí túc xá, Song Tử và Song Ngư đã về từ sớm đang ngồi trong phòng khách. Khi Nhân Mã trở lại, Song Tử và Song Ngư cùng lúc quay đầu. Nhưng hôm nay Nhân Mã không hề tươi cười chào hỏi bọn họ như mọi hôm. Cô lạnh lùng gật đầu thay cho lời chào, sau đó đi thẳng vào phòng đóng sập cửa lại.
Song Tử và Song Ngư đồng loạt ngơ ngác. Mà lúc này Thiên Yết theo sau Nhân Mã cũng đã trở lại. So với Nhân Mã, tâm trạng của Thiên Yết chỉ có tệ hơn chứ không có kém. Anh ngay cả chào lịch sự với hai người cũng không có, vừa trở về liền đóng cửa phòng im ru không chịu ra.
Song Tử nhìn hai cánh cửa phòng đóng chặt, trầm mặc một lúc mới nhìn Song Ngư, ý vị không rõ hỏi.
- “Hai người đó có phải là cãi nhau.”
Song Ngư ánh mắt mờ mịt lắc đầu.
- “Em không biết, lúc chiều không phải vẫn bình thường à?”
Song Tử tự vỗ trán mình một cái, tự tẩy não chính mình.
- “Chắc là anh nghĩ nhiều. Tâm trạng Nhân Mã mấy ngày hôm nay vốn đã không tốt, Thiên Yết thì chắc là do mệt mỏi thôi.”
Thế nhưng ngay ngày hôm sau, khi nhìn thấy Nhân Mã mang cặp sách ra ngoài trong khi Thiên Yết vẫn còn đang ăn sáng. Hai người vốn như hình với bóng lúc trước nay lại tách ra đi riêng, Song Tử và Song Ngư rốt cuộc không thể tự lừa mình dối người được nữa. Song Tử kéo ghế ngồi xuống cạnh Thiên Yết, lân la hỏi thăm.
- “Thiên Yết, cậu và Nhân Mã cãi nhau à?”
Thiên Yết ngay cả mắt cũng không chớp, bình thản lắc đầu.
- “Không có.”
Song Tử nghe xong thì đầy mặt hoang mang.
- “Thế sao hôm nay hai người không đi cùng nhau?”
Thiên Yết lúc này cuối cùng cũng ngẩng đầu lên nhìn Song Tử, ánh mắt lãnh đạm.
- “Không đi cùng nhau thì là cãi nhau à?”
Song Tử á khẩu, miệng cứ mấp máy mở ra rồi đóng lại, không biết lên nói cái gì.
Thiên Yết dùng chiếc nĩa trong tay cắm xuống miếng bánh mì, đạm mạc lại thản nhiên nói.
- “Cậu ấy áp lực quá lớn, thời gian này cứ để cậu ấy yên tĩnh suy nghĩ. Đợi cậu ấy suy nghĩ kĩ rồi thì sẽ bình thường lại thôi.”
Vấn đề của Nhân Mã, Song Tử và Song Ngư cũng biết. Đối với chuyện này hai người cũng không thể giúp được Nhân Mã cái gì, chỉ có thể khuyên bảo hai ba câu ngoài miệng. Quả thực là có tâm vô lực. Lúc này nghe Thiên Yết nói vậy, bọn họ cũng chỉ có thể nghiền ngẫm đồng tình.
Song Tử và Song Ngư cứ nghĩ vấn đề này sẽ không kéo dài quá lâu, lại không nghĩ tới đã một tuần trôi qua, Nhân Mã vẫn im lìm y như cũ. Cả ngày ngoại trừ lên lớp, huấn luyện và về phòng thì cô chẳng còn đi đâu khác. Cặp bài trùng đi đâu cũng có nhau bây giờ cũng không giống như lúc trước. Tựa như trở lại thời điểm hai người mới quen nhau, lạnh nhạt tới mức không ai giám lại gần.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...