Ngựa Hoang Quân Khu X

Ngồi trong nhà ăn, mặc kệ xung quanh ồn ào náo nhiệt, một bàn ăn ở sâu trong góc lại có vẻ im ắng lạ thường.

Song Tử, Song Ngư và Cự Giải trầm mặc ngồi dùng bữa. Ở đối diện với bọn họ, Nhân Mã cúi đầu im lặng dùng bữa. Ở bên cạnh là Thiên Yết đang mặt lạnh bình tĩnh cho thức ăn vào miệng. Rõ ràng cả hai đều đang làm những hành động hết sức bình thường, thế nhưng áp lực hai người tỏa ra lại khiến ba người đối diện im ru như mấy con chim cút, ngay cả thở mạnh cũng không giám.

“Cạch” một tiếng, Nhân Mã đặt muỗng xuống khay cơm đã dùng xong. Ba người ngồi đối diện cô tức dừng lại động tác ăn uống. Dựa theo tác phong một tuần này của cô, sau khi dùng bữa xong sẽ trực tiếp đứng dậy đi tới phòng huấn luyện chứ không chờ bọn họ cùng đi.

Song Tử, Song Ngư và Cự Giải đồng loạt nâng mắt nhìn, chỉ thấy Nhân Mã đang cầm cốc nước, chậm chạp nhấp từng ngụm từng ngụm, hoàn toàn không có ý định rời đi. Cự Giải nhất thời thắc mắc.

- “Nhân Mã, cậu không đi tới phòng huấn luyện hả.”

Hỏi ra xong, Cự Giải hối hận suýt chút nữa cắn vào lưỡi mình. Mà Nhân Mã giường như không nhận ra sự thất thố của cô, chỉ mỉm cười nói.

- “Tôi đợi mọi người.”

Trong nhất thời, ba người Song Tử không rõ trong lòng là tư vị gì, chỉ có thể ngậm miệng không nói.

Giữa lúc bầu không khí rơi vào lúng túng, Thiên Yết đã giải quyết xong bữa cơm trưa chán ngắt. Bình tĩnh uống xong cốc nước trắng, Thiên Yết kéo ghế đứng dậy.

- “Tôi tới phòng huấn luyện.”

Thiên Yết vừa cất bước định đi thì NHân Mã cũng đứng dậy, cười nhạt nói với Thiên Yết.

- “Tôi đi cùng cậu.”


Đôi đũa trong tay Song Tử leng keng rơi xuống bàn. Nhận ra mình thất thố, Song Tử cuống quýt cúi đầu.

Thiên Yết đảo mắt nhìn Song Tử rồi lại nhìn NHân Mã, bình tĩnh gật đầu.

- “Mọi người cứ từ từ, tôi và Thiên Yết đi trước đây.”

Để lại một câu như vậy cho ba người ở bàn, Nhân Mã sải ba bước rộng liền đuổi kịp theo bước chân của Thiên Yết. Nhìn hai người sóng vai rời khỏi nhà ăn, Cự Giải ánh mắt phức tạp hỏi hai con người chung phòng với bọn họ.

- “Hai người đó làm hòa rồi hả?”

Song Ngư mím môi dưới, mơ hồ không rõ đáp lại Cự Giải.

- “Hai người đó không có cãi nhau mà…”

Song Tử gật đầu như đánh trống, vội tiếp lời Song Ngư.

- “Đúng vậy, hai người đó không có cãi nhau. Thiên Yết bảo Nhân Mã gần đây tâm trạng không tốt, không làm phiền cậu ấy. Đợi cậu ấy suy nghĩ kĩ rồi sẽ tự bình thường lại thôi.”

- “Nhân Mã hôm nay chắc đã suy nghĩ xong rồi, như vậy cũng rất tốt.”

Mọi người trên lớp chỉ biết một tuần nay không nên nói chuyện với Thiên Yết và Nhân Mã vì tâm trạng của họ không tốt. Nhưng thân là bạn cùng phòng, Song Tử và Song Ngư mỗi ngày đều phải đối mặt với sự lạnh giá của Thiên Yết, sự trầm mặc của Nhân Mã. Cho dù bây giờ đang là giữa mùa hè, không khí ở phòng kí túc xá của bọn họ vẫn không khác gì mùa động giá rét. Song Ngư nghĩ lại một tuần giống như ác mộng kia cũng không rét mà run. Trong lòng thầm mong sau này hai vị ôn thần kia đừng bao giờ xích mích chuyện gì nữa, nếu không người chịu khổ chỉ có mấy người đám bọn họ mà thôi.

Không hề phát hiện ra tiếng lòng của Song Ngư, Nhân Mã và Thiên Yết đã đi tới trước cửa nhà thi đấu. Lúc này đang là thời gian nghỉ trưa, xung quanh nơi bọn họ đứng hoàn toàn không có ai. Lúc này Thiên Yết đã không một tiếng động thả chậm cước bộ lại, cùng Nhân Mã vai kề vai bước đi. Nhân Mã ánh mắt đảo quanh, đôi môi mím chặt cứ mở ra rồi lại đóng, muốn nói rồi lại thôi. Rối rắm suốt một đoạn đường, mãi cho tới khi đi tới trước phòng huấn luyện khép kín, Thiên Yết đang chuẩn bị bước vào, Nhân Mã lúc này mới lấy hết can đảm để mở miệng.

- “Thiên Yết, tôi…”

- “Thiên Yết, Nhân Mã, hai người đây rồi.”

Lời chưa kịp nói ra đã bị kẹt lại ở cổ, chút can đảm mà cô tích góp cả một đường đi đã bị cái người không biết từ đâu nhảy ra này đánh bay mất tiêu.

Trương Phong Nghị cùng Trần Hạo Vũ xuất hiện ở ngã rẽ phía trước. Nghe cái giọng điệu gấp gáp kia thì có lẽ là đang tìm bọn họ.

Trương Phong Nghị đi tới, nhìn vẻ âm u bão táp của Nhân Mã thì tươi cười lập tức thu lại, cẩn thận hỏi.

- “Sao thế? Tôi làm phiền chuyện tốt của hai người hả?”

Nhân Mã thần kinh thô, hoàn toàn không nghe ra mờ ám trong câu nói của Trương Phong Nghị. Kế hoạch bị cắt ngang khiến Nhân Mã ấm ức, lập tức trừng mắt với anh ta.


- “Biết thế còn không mau biến.”

Trương Phong Nghị đưa tay gãi mũi, lùi lại trốn phía sau Trần Hạo Vũ. Trần Hạo Vũ thấp hơn anh ta một chút, liếc mắt nhìn anh ta một cái xem thường, bước lên trước một bước, nghiêm túc nói.

- “Danh sách học viên tham gia giải đấu giao lưu đã công bố rồi. Huấn luyện viên nhờ chúng tôi chuyển lời, 30 phút sau có mặt tại khu huấn luyện, các cậu nhớ có mặt đúng giờ.”

Trần Hạo Vũ vừa mới dứt lời, Trương Phong Nghị từ phía sau anh ta lại ló đầu ra hỏi.

- “Còn Song Tử và Song Ngư, hai người đó không đi với các cậu hả?”

- “Hai người đó còn ở nhà ăn.”

Thiên Yết vừa nói xong, Trần Hạo Vũ đã tóm lấy cổ áo của Trương Phong Nghị kéo đi. Đợi hai người đó đi khỏi tầm mắt, Thiên Yết lúc này mới rũ mắt nhìn Nhân Mã đang cúi đầu đứng ở bên cạnh, ánh mắt lấp lóe ý cười.

- “Cậu vừa muốn nói cái gì với tôi.”

Nhân Mã hạ tầm mắt nhìn xuống mũi chân của mình, bĩu môi nói.

- “Không có gì, tối nói với cậu sau.”

Ý cười trong mắt Thiên Yết sâu hơn một chút, môi mấp máy đáp lại một chữ.

- “Được…”

Tôi đợi cậu…

- -----------------------------------------------------------------


Thiên Yết và Nhân Mã cùng nhau đi tới khu huấn luyện của đội. Khi thấy hai người cùng nhau xuất hiện, Hoàng Hựu Minh đẩy kính mỉm cười.

- “Hai người cuối cùng cũng làm hòa rồi đấy à?”

Nhân Mã im lặng đưa tay vuốt mũi, cảm thấy thật khó hiểu. Sao mọi người ai cũng cho là bọn họ cãi nhau thế. Hoàn toàn không có mà, chỉ là cô đơn phương khó chịu mà thôi.

Bạch Dương và Xử Nữ vừa mới vào cửa đã nghe được câu nói kia của Hoàng Hựu Minh. Bạch Dương liếc mắt nhìn Nhân Mã và Thiên Yết một cái, thản nhiên nói.

- “Như thế cũng tốt. Tuần sau phải thi đấu rồi, nếu hai người còn không làm hòa chắc tôi cho hai người ở nhà luôn quá.”

Nhân Mã buồn bực đá đá mũi chân. Cô mới không phải người vô trách nhiệm như thế. Một tuần trước cô mặc dù không nói chuyện với Thiên Yết nhưng huấn luyện cũng đâu có bỏ sót buổi nào. Trong quá trình huấn luyện cô và Thiên Yết vẫn phối hợp tốt đó thôi. Sao mọi người cứ phải nói nghiêm trọng quá lên như thế.

Nhận ra cậu nhóc bên cạnh lại bắt đầu buồn bực, Thiên Yết không thể lại không ra mặt giải vây.

- “Bọn em không có cãi nhau, mọi người còn nói thế nữa là Nhân Mã giận đấy.”

Nhân Mã nghe được lời này của Thiên Yết liền đỏ mặt, dựng râu trừng mắt.

- “Mình mới không có.”

Ngay lập tức, xung quanh vang lên vài tiếng cười khẽ. Mặt Nhân Mã đã đỏ lại càng thêm đỏ, chỉ đành buồn bực một mình.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận