Ngũ Hành Của Cô Thiếu Tiền


Trịnh Hiểu Phong thấy anh ta khăng khăng như thế, lúc này mới ngồi xuống, lại lấy tấm bùa mà Khương Nhất đưa cho mình từ trong túi ra.

Chu sa vốn có màu sắc rực rỡ, là màu đỏ chói mắt, nhưng lá bùa lúc này lại bị cháy xém một góc, ngay cả màu sắc cũng bị xỉn màu hơn lúc trước.

Trịnh Hiểu Phong khóc thút thít.

Thiếu tiền người ta còn chưa trả, bùa này đã dùng một lần rồi.

Nhưng cũng may mà có lá bùa này, nếu không Liên Hạo!
Liên Hạo lại ngồi nghỉ ngơi một lúc, cảm thấy trên người không có gì đáng ngại nữa mới trầm giọng nói: “Cậu mau đi đón đại sư đi, tôi ở đây chờ, tốc độ phải nhanh lên!”
Trịnh Hiểu Phong nào dám chậm trễ, nhanh như chớp chạy ra ngoài.

Trong lòng anh ta vẫn còn sợ hãi, bàn tay cầm vô lăng run rẩy, quả thực là một đường lao thẳng đến khách sạn Khương Nhất đang ở.

Anh ta gõ cửa phòng.


“Ồ, nhanh như vậy đã đến trả tiền rồi sao?!” Khương Nhất vừa mở cửa liền thấy Trịnh Hiểu Phong, nhưng một giây sau đã phát hiện anh ta có gì đó không đúng.

Trên người anh ta có dấu vết được lá bùa bảo vệ.

Trịnh Hiểu Phong cũng sắp khóc, đây là lúc nào rồi, sao cô vừa há miệng là hỏi tiền, trong mắt chỉ có tiền thôi hả?
“Anh gặp chuyện.


Trịnh Hiểu Phong nắm chặt cổ tay Khương Nhất nói: “Đại sư, chúng ta đi nhanh đi, Liên Hạo thiếu chút nữa bị mất mạng, trên đường tôi sẽ kể cho cô nghe.


Trên đường đi, Trịnh Hiểu Phong càng thêm mắm thêm muối, tự biến mình thành một nhân vật anh hùng.

Biết Liên Hạo gặp nguy hiểm, anh ta nghĩa bất dung từ, dẫn đầu giải cứu người trong lúc nguy nan.

Khương Nhất:!
Không có lá bùa của tôi, anh giải cứu cọng lông ấy.

Đến khi Khương Nhất chạy tới, trong phòng ngoại trừ Liên Hạo và Liên Chí Cường đang nằm ra thì còn có ba người khác nữa.

Liên Hạo ôm áo khoác ngồi ở bên cạnh Liên Chí Cường, nắm chặt tay Liên Chí Cường.

Thôi Bân và Lương Như đang cung kính vây quanh một người đàn ông giống như chúng tinh phủng nguyệt.

Người này khoảng hơn bốn mươi tuổi, mặc một bộ trang phục thời Đường, trên người đeo đủ loại chuỗi hạt, ngón tay còn đang vân vê, tư thái cao ngạo.

Có Thôi Bân ở đây, Lương Như càng thêm tự tin: “Liên Hạo, đây chính là Lâm đại sư mà tôi tìm đến.


Ông ấy rất nổi tiếng ở thành phố Tế, nếu ông ấy ra tay, chắc chắn có thể cứu ông cụ.


Theo lời giới thiệu của Lương Như, Lâm đại sư chắp tay sau lưng, ưỡn thẳng ngực, để lộ dáng vẻ “tiên phong đạo cốt” của mình.

Vừa rồi thiếu chút nữa Liên Hạo đã chết, hiện tại ngoại trừ Khương Nhất ra thì anh ta không tin ai: “Thật không? Đáng tiếc, người mà tôi tìm cũng tới rồi.


Thôi Bân và Lương Như nhìn về phía cửa.

Khi nhìn thấy Khương Nhất trẻ trung xinh đẹp đứng sau lưng Trịnh Hiểu Phong, vẻ mặt Lương Như tràn đầy khinh thường, Thôi Bân lại kinh hãi kêu lên: “Là cô!”
Ông ta vừa nói vừa đi đến bên cạnh Lâm đại sư: “Lâm đại sư, tôi vốn còn chưa biết là ai hạ bùa ác mộng cho tôi, bây giờ tôi đã có thể chắc chắn rằng chính là cô ta!”
Thôi Bân cầm tiền của Lương Như, vốn định tìm một đại sư giả mạo để lừa gạt.

Không ngờ người ông ta ủy thác lại thay ông ta tìm được Lâm đại sư.

Lâm đại sư nhìn ra Thôi Bân đã chịu đủ loại tra tấn của ác mộng, nhưng thủ đoạn của người đã hạ bùa vô cùng cao minh, ông ta hoàn toàn không cách nào phá giải.

Cũng may người hạ bùa chỉ muốn dạy cho Thôi Bân một bài học nên tác dụng của bùa ác mộng chỉ trong vòng một tháng sẽ tự động tiêu tan.


Để kiếm được mấy đồng của Thôi Bân, Lâm đại sư đã cho ông ta vài lá bùa, bảo ông ta đốt thành tro hòa nước uống trước khi đi ngủ, nửa tháng sau là có thể hoàn toàn bình phục.

Trên thực tế, lá bùa kia khiến người ta lâm vào trạng thái hôn mê ngắn ngủi.

Đã hôn mê thì đương nhiên sẽ mất đi ý thức, không còn khả năng nằm mơ nữa.

Thôi Bân không biết đạo lý trong đó, hôn mê một đêm, ngày hôm sau lại cảm thấy tinh thần sảng khoái, cho nên nhận định Lâm đại sư pháp lực cao cường.

Có Lâm đại sư làm chỗ dựa, lưng của Thôi Bân cũng cứng hơn, ông ta lại nói với Liên Hạo: “Anh Liên không biết đâu, người phụ nữ này lòng dạ độc ác, hạ bùa ác mộng với một người mới chỉ gặp mặt một lần như tôi, khiến tôi chịu đủ loại tra tấn.

Người như vậy căn bản không xứng gọi đại sư, chỉ có thể gọi là yêu nữ.

Tuyệt đối không thể để yêu nữ làm pháp sự cho chủ tịch Liên, nếu không tính mạng của chủ tịch Liên sẽ gặp nguy hiểm!”



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận