Ngũ Hành Của Cô Thiếu Tiền


Anh ta mở vòi nước ra, bỗng cảm thấy quanh thân có một cơn gió lạnh thổi qua.

Lạnh đến mức lông tơ dựng ngược, toàn thân rùng mình.

Liên Hạo nhìn ra ngoài xem thử, thấy cửa sổ không mở, điều hòa cũng không bật, cũng không hiểu sao đang là mùa hè mà lại lạnh như vậy.

Ngay khi anh ta rụt đầu lại, cửa phòng vệ sinh giống như bị một cơn gió mạnh đập vào, đóng sầm lại, phát ra một tiếng vang thật lớn.

Liên Hạo sợ đến run rẩy, nếu như anh ta rụt đầu về muộn một giây thôi, lực đóng cửa này sợ là sẽ tách đầu và cổ anh ta ra thành hai mất.

Thật tà môn!
Anh ta vươn tay hứng một vốc nước, nhắm mắt vỗ lên mặt, cố gắng làm cho mình tỉnh táo hơn một chút.

Trong thoáng chốc, ánh mắt anh ta nhìn ra bốn phía xung quanh.

Bóng tối dày đặc!
Anh ta giống như đang đứng ở giữa một cánh đồng bát ngát, trên đỉnh đầu có tiếng loài chim gì đó không biết tên đang kêu quạc quạc, âm thanh trống rỗng mà lại thê lương.


Mùi tanh hôi lan tỏa khắp nơi.

Liên Hạo sợ hãi, muốn chạy trốn, nhưng phát hiện tứ chi của mình đã bị trói lại.

Có thứ gì đó giống như một sợi dây thừng trói chặt anh ta lại, đồng thời siết chặt vào trong da thịt anh ta.

Anh ta há miệng muốn hét lên, nhưng lại không phát ra được chút âm thanh nào.

Cổ không ngừng bị siết chặt, hai mắt anh ta không khống chế được trợn tròn lên.

Anh ta tuyệt vọng đưa tay về phía cửa, áo khoác của anh ta đang đặt trên ghế sô pha ở ngay bên ngoài, trong túi áo khoác đó có một tấm bùa hộ thân mà đại sư đưa cho anh ta.

Nhưng cho dù Liên Hạo có giãy giụa thế nào thì cũng không thể cử động được.

Thậm chí đầu của anh ta còn bị ấn xuống, miệng và mũi bị đè xuống bên dưới dòng nước ào ào chảy xiết.

Nước tràn vào mũi và khoang miệng, Liên Hạo cảm thấy mình bị ngạt thở giống như khi bị rơi xuống nước.

Anh ta không thể tin nổi, chiếc bồn rửa tay nhỏ bé này sẽ là nơi chôn mệnh của anh ta sao?
Trong đầu anh ta liên tục hiện lên từng cảnh tượng trong suốt ba mươi năm vừa qua, ngay cả nỗi thống khổ trên người cũng không khó có thể chịu đựng như vậy nữa.

Đúng lúc này, Trịnh Hiểu Phong mang cơm bước vào phòng.

Anh ta đã nhận được lá bùa, toàn thân tràn ngập hưng phấn.

Anh ta nói với Liên Chí Cường đang hôn mê bất tỉnh: “Chủ tịch Liên, sức khỏe thế nào rồi ạ? Ôi chao, anh Liên cứ luôn miệng bảo tôi mua đồ ăn lên mà người đi đâu rồi chứ?”
Trịnh Hiểu Phong đặt cơm xuống, xách áo khoác của Liên Hạo đặt trên ghế sô pha lên rồi lại ném xuống.

Giọng nói của Trịnh Hiểu Phong vang lên, gọi ý thức của Liên Hạo quay trở về.


“Cứu! ” Anh ta cố gắng hết sức để phát ra một tiếng nói nhỏ, nhưng lại khó có thể nói thêm được lời nào.

Trịnh Hiểu Phong nghe thấy tiếng nước chảy ào ào trong phòng vệ sinh, bèn nghiêng người dựa vào cạnh cửa.

Đừng nhìn anh ta và Liên Hạo trong công việc là quan hệ cấp trên cấp dưới, nhưng mối quan hệ cá nhân của hai người lại rất không tồi.

Chẳng hạn những việc như canh chừng lúc Liên Hạo tắm rửa chụp ảnh khỏa thân rồi nhe răng trợn mắt uy hiếp phải tăng lương, nếu không sẽ bán mấy bức ảnh này cho mấy nữ nhân viên lớn tuổi trong công ty, Trịnh Hiểu Phong đều đã từng làm.

Ha ha, nói không chừng lần này còn có thể chụp được ảnh Liên Hạo đang đi vệ sinh mà không đóng cửa.

Anh ta nắm chặt điện thoại di động, nắm lấy cửa phòng vệ sinh, dùng sức đẩy vào trong, lại hoàn toàn không nhìn thấy khi tay mình chạm vào tay nắm cửa phòng vệ sinh, đám sương mù đen kịt kia giống như đụng phải thứ gì đó khó lường.

Gầm gừ rồi tiêu tán.

Cửa cạch một tiếng bị đẩy ra.

Trịnh Hiểu Phong chỉ cảm thấy lồng ngực nóng rực, thiếu chút nữa thiêu rụi cả da thịt anh ta!
Nhưng khi nhìn thấy tình cảnh của Liên Hạo, anh ta hoàn toàn bất chấp một chút cảm giác đau đớn này, bởi vì lúc này đầu Liên Hạo đang cắm vào trong bồn rửa mặt, mặc cho nước tràn vào mũi vào miệng anh ta.

Sắc mặt Trịnh Hiểu Phong trắng bệch, vội vàng đi đến giúp đỡ Liên Hạo.

Đầu Liên Hạo vừa mới ngoi lên khỏi mặt nước đã ho sặc sụa: “Áo khoác…áo khoác…”
“Lúc này rồi mà anh còn quan tâm đến áo khoác làm gì hả?” Trịnh Hiểu Phong đỡ anh ta xuống, định chạy đi gọi bác sĩ.


Chạy được hai bước, đầu óc anh ta bỗng sáng lên.

Chỗ nóng rực ở trên ngực anh ta chính là nơi đặt tấm bùa kia, mà lá bùa hộ thân của Liên Hạo đang đặt ở trong áo khoác.

Trịnh Hiểu Phong sải bước đến bên cạnh ghế sô pha, túm lấy áo khoác rồi chạy vào trong phòng vệ sinh, vội vàng phủ lên người Liên Hạo.

Trong nháy mắt khi phủ áo khoác lên người, Liên Hạo cảm nhận được một dòng nước ấm tràn vào cơ thể anh ta, sức lực trên người cũng dần dần khôi phục.

Được Trịnh Hiểu Phong đỡ, anh ta bước yếu ớt ngồi xuống ghế sô pha.

“Để tôi đi gọi bác sĩ!”
“Không cần!” Giọng nói Liên Hạo tuy suy yếu, nhưng giọng điệu lại kiên định giống như chém đinh chặt sắt: “Tôi nghỉ ngơi một chút là tốt rồi.





Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận