Ngôi Nhà Hoa Cúc

Lý Vân Long cùng Hoa Ngọc Lan bước đi trên con đường lát đá dẫn tới Di hồng Viện. kĩ viện nổi tiếng này nằm trên con đường đẹp nhất xứ Quan họ. Con đường mang một cái tên rất thanh nhã “ Em vẫn đợi anh về” .
Chẳng biết việc con đường mang cái tên đầy ẩn ý kia có liên quan tới nguồn thu nhập chính của nó không? Nhưng được cái bất cứ đàn ông nào, nghe thấy cái tên đó là y như rằng muốn ba chân bốn cẳng mà chay tới thật nhanh.
Xung quanh hai bên đường bầy bán rất nhiều thứ ,đặc biệt nhiều là son phấn và trang sức, ngay lập tức thu hút ánh mắt của Hoa Ngọc Lan, nàng hết nhìn cái này lại sờ cái kia nhưng một lúc sau lại tỏ vẻ không vừa ý cái nào. Cũng phải thôi tiểu thư cao quý nhà họ Hoa , lẽ nào lại đi thích mấy cái thứ mà chín phần trên mười là đồ giả.
Lý Vân Long thì ngược lại, chàng chẳng ngắm bất cứ đồ đạc gì vì chàng bận ngắm người. Ngắm những cô thiếu nữ mặc áo quan họ tươi trẻ, những cô gái lầu xanh sổ lồng đi dạo chơi và cả những quý bà đài các thấp thoáng bên trong những cỗ xe ngựa sâm nghiêm.
Bất ngờ một đứa trẻ mang một xâu hồ lô bọc đường đi ngang qua, hương thơm làm họ Lý phải ngoái đầu lại, chàng bèn gọi thằng bé muốn lấy vài cái.
- Mười đồng một cái.
- Cái gì , ngươi bán kẹo hay bán vàng ?
- Hứ, không mua thì tránh ra, đồ ngon có thương hiệu “ hồ lô đệ nhất” lẽ nào lại đi so đo với mấy cái thứ rẻ tiền khác.
Hoa Ngọc Lan bật cười khúc khích, nhiều lúc trông chàng trẻ con thật nàng ngẩm nghĩ.
Lý Vân Long ầm ừ nói:
- Ừ thì được mười đồng thì mười , ta ngán gì ,cho ta mua luôn mười que. Nói xong chàng ném cho thằng nhóc một lạng bạc vụn.
Cả hai vừa đi vừa ăn và vừa tấm tắc khen ngon, Hoa Ngọc Lan không khỏi phải thốt lên một cách đầy háo hức:
- Gì chứ mỗi cái một lạng bạc cũng đáng
Lý Vân Long thản nhiên cười không nói , chẳng mấy chốc mà họ đã thấy thấp thoáng căn nhà lớn 3 tầng với bảng hiệu mầu đỏ to đùng “ Di Hồng Viện”.
Mới nghe cái tên ‘Di Hồng viện’ thôi đã khiến ta liên tưởng đến một thế giới đầy màu sắc, đến nơi rồi bước vào trong mới cảm nhận hết được cái thú vị của nó. Tiếng con gái cười đùa, suồng sã, đàn ông cười ngất ngây trong men rươu tình ái, đâu đó có thêm tiếng lóc cóc của xúc sắc rơi xuống bàn gỗ…
- Lý Vân Long thích những tiếng động này, chàng thích hưởng thụ.
Có điều bây giờ Lý Vân Long phải cố làm ra cái vẻ lạnh lùng, nghiêm túc bởi vì Hoa Ngọc Lan đang đi bên cạnh chàng. Nàng đã thay y phục của nam nhi từ trước, trông lại càng thanh tú.
Hoa Ngọc Lan trợn mắt lên hỏi:
- Tại sao trên đời có thể tồn tại những nơi dơ bẩn như thế này ? Tất nhiên là nàng hỏi họ Lý.
Lý Vân Long nghiêm túc đáp:
- Ta cũng không biết.
Hoa Ngọc Lan nhìn xoáy vào bộ mặt nghiêm túc của họ Lý nói:
- Thiếp nghe nói chàng rất hay đến những nơi như thế này?
Lý Vân Long thản nhiên nói:

- Giống như hôm nay, thường thường vì công việc.
Hoa Ngọc Lan cũng phải bật cười :
- Cái đồ mặt dầy, nói mà không biết ngượng.
Chàng cứ lờ đi coi như không nghe thấy gì cả. Bất ngờ một mụ Tú bà diêm dúa bước ra, trên khuôn mặt mụ là lớp phấn dầy cả tấc, mụ cười đon đả đón tiếp vô cùng chu đáo.
Lý Vân Long lấy năm mươi lượng ra nhét vào tay rồi thì thầm vào tai mụ:
- Tặng cô nương lấy tiền mua son phấn.
Tú bà cười sằng sặc, mụ mặc dù đã không còn trẻ nữa nhưng được nghe tiếng cô nương cũng vẫn thấy sao khoái lạ thường. Mụ nói:
- Công tử quả thật khéo ăn nói, lão bà này mà trẻ lại một chút nhất định đêm nay sẽ bám lấy công tử không rời.
Hừ một tiếng lạnh lùng, Hoa Ngọc Lan thấy ngứa mắt vô cùng. Lý Vân Long thì chẳng thấy ngứa mắt, hay ngứa tai, chàng lại cầm năm mươi lượng nhét vào tay mụ nói:
- Tặng cô nương lấy tiền ăn sáng.
Ha ha ha.
- Tặng cô nương lấy tiền ăn đêm….
Hí hí hí.
Mụ tú bà cười muốt rớt cả quai hàm mụ nói:
- Công tử quả là muốn mê người ta đến chết luôn, công tử muốn gì thì cứ nói đi.
Lý Vân Long cười:
- Tại hạ chỉ muốn hỏi thăm chút tình hình sức khỏe của Diễm Mi cô nương thôi.
Tú Bà lã lơi thầm thì:
- Diễm Mi rất thích kiểu người rộng lượng và phóng khoáng như công tử đây, chỉ tiếc là hạng người thích cô ấy thì lại nhiều quá, từ đêm tới giờ vẫn chưa về được.
Lý Vân Long cười cợt nói:
- Vậy tại hạ muốn ở trong phòng cô ấy chờ đợi một lát thôi, liệu yêu cầu nhỏ nhoi đó có được chăng?
Tú bà thản nhiên:
- Tất nhiên là được, mời công tử đi theo ta.

Mấy người đi vòng vèo qua các hành lang. Xung quanh có nhiều cặp nam nử uốn éo lã lơi , tiếng cười , nói, tiếng thở hổn hển…nghe muốn máu dồn lên não. Hoa Ngọc Lan máu đã muốn dồn lên tận đỉnh đầu, cả khuôn mặt đỏ phừng phừng, cả cái mũi xinh xinh cũng đỏ nốt.
Lý Vân Long thì cứ thản nhiên như không, cười nói trêu đùa cùng mụ tú bà, cả 3 cùng bước vào trong một căn phòng mầu hồng. Tất cả đồ vật toàn mầu hồng, sơn màu hồng, rèm mầu hồng, tủ, bàn… cũng hồng. Chỉ thiếu có cô thiếu nữ có làn da hồng trong thân hình thủa sơ khai nữa là thành thiên đường.
Tú bà nói:
- Diễm mi cô nương xưa nay chỉ thích màu hồng, do vậy đồ đặc cô ấy sưu tầm cũng toàn mầu hồng.
Lý Vân Long hỏi:
- Quần áo cũng toàn mầu hồng.
Tú bà cười ngặt nghẽo:
- Kể cả quần chíp cũng hồng nốt.
Hoa Ngọc Lan đang say sưa ngắm căn phòng màu hồng xinh xắn , bất ngờ nghe thấy vậy mặt nàng cũng hồng luôn. Chỉ có Lý Vân Long mặt không mầu hồng mà lại biến thành biểu tình kì quái, chàng hỏi:
- Đêm qua lúc cô ấy đi cô ấy cũng mặc mầu hồng chứ?
- Tất cả đều màu hồng.
- Bà chắc chứ?
Mụ tú bà cười sặc sặc nói:
- Hôm qua chính ta chọn quần áo cho nó mà. Đến đàn bà như ta còn muốn nữa là đàn ông, công tử nhất đinh nên thử một phen.
Hoa Ngọc Lan chẳng hiểu gì cả, nàng nghĩ thầm chẳng lẽ đàn ông thích mầu hồng vậy sao? hay là hôm nào mình cũng thử…
Lý Vân Long đột nhiên chợt hỏi cắt đứt dòng suy nghĩ của Hoa Ngọc Lan:
- Không biết Diễm Mi cô nương vào lầu đã lâu chưa ?
- Công tử cứ yên tâm chỉ mới một năm à
- Tính sơ sơ mỗi ngày một người vị chi tại hạ có cơ hội ở dưới một ngàn.
Mụ tú bà mặt hơi đổi sắc nhưng lập tức cười lả lơi nói:
- Gì mà tới một ngàn lận, chỉ dưới một trăm thôi.
Lý Vân Long cười hỏi:

- Diễm mi xinh thế chắc là người vùng này phải không?
- Không, không cô ấy là người Tuyên quang, gái miền sơn cước
- Ồ, vậy thì tuyệt quá.
- Chuyện! thú vị lắm, công tử nhất định phải thử mới biết được.
Lý Vân Long cười lên ha hả :
- Tất nhiên là thế, huynh đệ chúng ta lặn lội đường xa tới nơi đây chẳng có nhẽ lại về tay không? Bây giờ huynh đệ chúng ta muốn ở trong này chờ cô ấy , bà bận gì thì có thể đi rồi đó.
Tú bà cười vả lã:
- Chưa gì mà đã đuổi người ta đi rồi, đúng là bạc tình như vôi. Mụ nhẹ nhàng sà vào lòng họ Lý thầm thì:
- Lần sau đến nhất định phải gọi người ta đó nha.
Lý Vân Long thản nhiên như không bẹo vào má mụ cười:
- Tại hạ không bao giờ quên.
Mụ tú bà ỏng ẹo bước ra ngoài, Lý Vân Long thở phào một hơi quay sang nhìn Hoa Ngọc Lan thì thấy nàng đang loanh quanh dạo bước trong phòng quan sát các đồ vật, ánh mắt rất là thích thú.
Lý Vân Long hít một hơi dài , mùi thơm nồng nàn trong căn phòng làm chàng không khỏi nhíu mày, chàng không thích mùi này lắm , cái mùi đầy những dục vọng . Đi qua cái bàn nhỏ chứa một số đồ thủ công mĩ ngệ, có lẽ là của những chàng trai hâm mộ gửi tặng , trong đó theo con mắt đánh giá của chàng có cả đồ cổ rất có giá trị . Lượn thêm qua bàn trang điểm. ối chào một chuỗi ngọc trai thật đẹp mười bảy viên tròn đều hệt như nhau. Món này có khi phải cả ngàn lượng bạc.
Đang tấm tắc khen hay thì bất chợt tâm họ Lý chợt động, thoắt cái đã thấy chàng bên cạnh Hoa Ngọc Lan , tay trái vòng qua ôm lấy eo nàng. Hoa Ngọc Lan chưa kịp kêu lên đã thấy mình bay lên nóc nhà.
Vút vút vút, hàng loạt mũi châm bắn vào phòng qua đường cửa sổ, lóe lên những ánh sáng xanh thẫm vừa nhìn đã biết là kịch độc.
Lý Vân Long hừ lạnh một tiếng, túm cái bàn uống nước che kín cả thân hình đồng thời chàng vơ lấy mấy cái chén rượu quăng ra, chén rượu bay vụt đi đúng hướng mũi châm bay vào. Mặc dù trong chén còn đầy rượu nhưng kì lạ là chẳng có chút nào rơi ra ngoài.
Ối oái, hai tiếng kêu vang lên, Lý Vân Long không thèm đề ý , chàng nhún chân bay lên lại một lần nữa ôm lấy thân hình Hoa Ngọc Lan đang rơi tự do , cả hai nhẹ nhàng đáp xuống mặt đất.
Vừa đặt Hoa Ngọc Lan xuống Lý Vân Long lập tức chồm tới cánh cửa, một tên hắc y vừa đạp cửa định lao vào phòng, bỗng thấy mặt mình tối sầm lại thì ra là ăn một đấm trúng mũi. Máu tuôn xối xả, cả thân hình hắn bay ra ngoài rơi luôn xuống tầng một, làm khách nhân đang ăn chơi hét toáng lên, chạy dáo dác.
Khung cảnh đang như ở thiên đường đột ngột về với hiện thực.
Mấy tên hắc y nhân đứng ngoài hành lang thấy đồng bọn bay như lá vàng, bụng sợ run nhưng vẫn cắn răng huy kiếm lao lên. Được cái chưa biết mặt mũi đối thủ thế nào lập tức như thằng đầu tiên bay xuống tầng một.
Coi những chuyện vừa xảy ra chỉ như cái phủi tay nhẹ nhàng Họ Lý nhe hàm răng trắng đều tăm tắp cười với Hoa Ngọc Lan xong chàng lại thêm một lần nữa ôm lấy eo nàng . Chân điểm nhẹ cả hai người bay vút lên, khi gần đến mái nhà chàng múa tay đánh ra một chưởng . Mái ngói vỡ tan thủng một lỗ to. Cả hai phút chốc đã muốn bay ra ngoài.
Nhưng mọi chuyên đâu có đơn giản vậy , chưa kịp bay hết người ra thì một luồng chưởng phong đã ào ạt ập đến. Chưởng trước chưa tới chưởng sau đã muốn vượt lên hệt như những con sóng biển dồn dập. Lý Vân Long biểu tình trở nên nghiêm túc miệng lẩm bẩm:
- Vô lượng thần chưởng .
Thì ra bọn này đã tính hết, cho người tấn công cửa ra vào và cửa sổ chỉ là mầu mè thôi, bọn chúng đoán thế nào họ Lý cũng phá nóc bay ra, nên ém kì binh đợi sẵn.
Lý Vân Long hừ lạnh một tiếng, bàn tay lập tức vươn ra điểm một chỉ đúng vào trung tâm luồng chưởng ảnh , chỉ phong rít lên như một con cá kình rẽ nước đâm trúng lòng bàn tay tên hắc y nhân.
Tên hắc y hét lên một tiếng hãi hùng, ôm bàn tay máu me đầm đìa, bàn tay hắn lúc này thủng một lỗ sâu hoắm đúng bằng hai đầu ngón tay. Lấp sau chiếc khăn sa đen ánh mắt hắn nhìn Họ Lý một cách kinh dị, lắp bắp nói:
- Linh tê thần chỉ, ngươi , ngươi là là…

Lý Vân Long cười khinh khỉnh :
- Vô lượng thần chưởng mặc dù đáng sợ nhưng cái thứ như ngươi , chưa luyện hết ba thành bản sự mà đòi múa may trước mặt ta ư. Đáng chết !
Tên hắc y mặt tái xạm đi, bàn tay bị thương xem ra từ nay thôi không còn được múa may gì nữa , hắn nhìn Lý Vân Long với một con mắt hằn học, bất ngờ tên hắc y vung chân đá mạnh xuống mái ngói, kình lực làm mấy viên ngói bay lên ngang mặt. Hắn hét lớn một tiếng dụng bàn tay còn lại vỗ mạnh vào mấy miếng ngói :
- Vô lượng thần chưởng thức thứ hai , Sóng vỗ bờ
Mấy miếng ngói vỡ tan nát thành vô số mảnh nhỏ, bắn tới hai người, tốc độ cực nhanh. Hoa Ngọc Lan sợ quá, hét toáng lên. Lý Vân Long nhíu mày nhún mình bay vụt lại phía sau, vừa ngước đầu nhìn lên đã thấy bóng dáng tên hắc y đã chay được khá xa. Thì ra tên này xem ra cũng thức thời , biết mình không phải là đối thủ của Họ Lý nên đánh ra một chưởng rồi ù té chạy luôn, Lý Vân Long tức quá hét lên.
- Muốn chay ư, đâu có dễ thế.
Vừa định phi thân đuổi theo thì lại có hai mũi kiếm từ hai mái nhà trước, sau xé gió lao tới , xem ra bọn này muốn cản đường cho chủ tướng chạy . Lý Vân Long nhấc tay kẹp trúng mũi kiếm phía trước đồng thời vung chân đá ngược ra sau. Chân xuất sau mà đến trước đá trúng bụng tên áo đen, chỉ thấy hắn kêu hự một tiếng ôm bụng lăn xuống đất, không biết sống chết ra sao.
Tên phía trước hoảng hồn muốn rút kiếm lại nhưng không được, đẩy tới cũng không xong hắn không biết làm thế nào, cuối cùng bỏ kiếm lại , chạy.
Lý Vân Long thoáng bật cười chàng cầm mũi kiếm ném ra, tên kia chưa kịp chay xa đã thấy đầu nhói đau thì ra đã ăn nguyên một cái chuôi kiếm. hắn hét lên một tiếng rồi lăn từ trên mái nhà xuống đất.
Đang cười thích thú bỗng nhiên cảm thấy cái nhìn sát sàn sạt, nóng rực ở bên cạnh . Lý Vân Long xấu hổ một chút, đặt Hoa Ngọc Lan xuống.
Hoa Ngọc Lan hiện tại nhìn Họ Lý với con mắt giống như là nhìn một con gấu trong rừng vừa thích mà vừa sợ ! làm chàng ta không khỏi thấy xấu hổ thêm một chút nữa.
Cả hai cứ đứng nhìn nhau mất một lúc lâu bất chợt Lý Vân Long kêu lên :
- Chết rồi
- Sao thế, Hoa Ngọc Lan sợ lại quá nép sát người vào Lý Vân Long .
- À không có gì , ta quên mất bắt vài tên về tra khảo.
- Sặc, Hoa Ngọc Lan không khỏi ho lên một tiếng.
Đúng thật thế , lúc này đây không biết bằng cách nào mà mấy tên vừa lăn xuống đất lúc nãy đã biến đi đâu hết sạch. Có lẽ đám người kia biết không thể làm gì được chàng, bèn thừa cơ người ta đang thẹn thùng mang đi sạch.
Hoa Ngọc Lan đẩy Lý Vân Long ra , lúc này nàng còn không dám nhìn lên nữa, sống trên đời mười mấy năm chưa bao giờ nàng tiếp xúc sát sàn sạt với một người đàn ông nào, đã thế không phải một chút xíu mà tận…một lúc lâu liền.
Lâu lâu chả thấy có động tĩnh gì nàng mới dám ngước đầu lên ,thì thấy Lý Vân Long đang nhìn chân trời đằng xa suy ngẫm. Hoa Ngọc Lan hỏi:
- Chàng đang nghĩ gì đấy?
- Ta đang nghĩ tối nay không biết ngủ ở đâu và như thế nào.
- À không, không , ý ta là…là là… Để ta đưa nàng về Kim thành khách sạn nghỉ ngơi đi.
Hừ thiếp biết chàng không phải là hạng người tốt đẹp gì. Hoa Ngọc Lan hờn dỗi quay đầu bước đi, đi được hai bước nàng đã quay đầu lại. Thì ra hiện tại hai người đang trên nóc nhà, làm sao Hoa Ngọc Lan có thể xuống được.
Vậy là hai người cùng nhau dạo bước trên nóc nhà về Kim Thành khách sạn, nơi nào không đi bằng chân được Họ Lý liền không ngần ngừ nắm lấy tay Hoa Ngọc Lan thi triển kinh công bay qua căn nhà đối diện. Cứ thế và cứ thế cùng nhau… đi về..



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui