Ngôi Nhà Hoa Cúc

Trương phú hộ tên thật là Trương Vệ Kiện. Lão không chỉ giàu có nhất phương mà võ công cũng rất gê gớm. Môn công phu “ Thiết ưng Thất thần trảo ” lão đã luyện tới tám chín thành hỏa hầu.
Bất cứ cái gì ngón tay lão chạm phải , lão nhất định sẽ móc nó ra được.
Thiết ưng Trương vệ Kiện chỉ cần hai tháng đã biến cái nhà của tiểu thiếp cưng thành vườn Hoa cúc đẹp nhất Tây Hồ. Hai ngày trước lão đã về Bắc Ninh, chân chính nhà của lão ở đó.
* * &*
Một chiếc xe ngựa đang chạy đều đều trong đêm tối, phu xe là một nam tử lực lưỡng, mặt mày dữ tợn . Mặc dù đã đánh xe mấy canh giờ rồi nhưng trên khuôn mặt hắn chẵng thấy có chút gì gọi là mỏi mệt. Bên trong xe có hai người ,một người đã ngủ còn một người đang ngắm người kia ngủ.
Người ngủ là Hoa Ngọc Lan, lúc này nàng đang ngủ trong hơi men. Lý Vân Long không hề ngăn cản nàng uống rượu nhưng lần này chàng lại ngăn cản mình uống. Chàng muốn mình tỉnh táo.
Rượu không làm nỗi buồn thực sự mất đi, nhưng ngay phút giây hiện tại này nó giúp chúng ta trốn tránh. Lý Vân Long không muốn trốn tránh, chàng muốn tóm cổ kẻ đầu sỏ gây ra tội ác.
Xe ngựa vẫn chạy băng băng , khi ông mặt trời vừa thò đầu ra khỏi rặng tre già thì cũng vừa đến Bắc Ninh. Trước tiên Lý Vân Long gé qua nha môn, bổ đầu Nguyễn Quân lớn nhất tỉnh vốn là anh em của Lão Đặng , cả hai bàn bạc trong chốc lát rồi cùng nhau tới nơi cần phải tới.
* * &*
Căn nhà của Trương phú hộ không chỉ là một căn nhà, mà phải gọi là một cung điện . Vô số căn nhà mọc lên san sát trên một khoảng diện tích mấy mẫu vuông, nhà nhỏ dành cho gia nhân cũng phải lên tới hàng trăm căn. Riêng một căn nhà lớn nhất, bề thế nhất nằm ở chính giữa. Căn nhà đó chắc chắn là của Trương Lão gia.
Lão Nguyễn vừa đi vừa nói :
- Căn nhà nhà này do ta thiết kế bố phòng, cơ quan, sẽ không có ai đủ bản lãnh giết Trương lão gia ngay trong này cả.
Lý Vân Long tư lự :
- Ta cũng hi vọng như thế.
Lão nguyễn nhìn Lý Vân Long một cách bí ẩn :
- Lý huynh có biết, ban đêm nơi đây có bao nhiêu vệ sĩ canh phòng không?
Lý Vân Long đáp:
- Không biết.
Lão nguyễn lạnh lùng nói :
- Hai trăm người. Tận hai trăm người chỉ để bảo vệ có một người.
Lý Vân Long cười nhạt:

- Một người đến lúc phải chết, kể cả có cả vạn người bảo vệ, vẫn chết như thường.
Với danh phận của Nguyễn Quân chẳng mấy chốc cả bọn kéo tới phòng khách. Ngay lập tức được bà chủ lớn Trương phu nhân ra đón tiếp.
Nguyễn Quân nói giọng xu nịnh :
- Trương lão gia hôm nay không biết có rảnh rỗi chăng? Tại hạ có chút chuyện phải làm phiền lão nhân gia.
Trương phu nhân cười :
- Nguyễn bổ đầu cứ đùa, lâu nay tình cảm giữa hai nhà chúng ta như thế nào mà Nguyễn gia còn nói thế chứ. Lão gia tối hôm qua làm việc trong thư phòng , đến bây giờ vẫn chưa dậy, để ta sai người đi gọi ngay.
Bà quay sang nói thầm với một cô hầu gái, cô này nhanh chóng chạy đi luôn. Lý Vân Long , và Hoa Ngọc Lan vẫn ngồi yên từ nãy giờ. Người ta chưa thèm nhìn thấy mình thì đành ngồi im chứ sao, Nguyễn Quân thấy vậy vội vàng giới thiệu:
- Hai người này là công tử Lý Vân Long và Hoa Ngọc Lan tiểu thư, lần này đi cùng tôi là có chút chuyện cần.
Trương Phu nhân cười vả lả nói vài lời xả giao, Lý Vân Long chẳng muốn nói chuyện chỉ đáp hàm hồ cho qua. Lát sau, đứa gia nhân quay lại thầm thì với bà chủ câu gì đó, mặt bà hơi đổi sắc nhưng chỉ thoáng qua là mất ngay.
Bà quay sang nói với Nguyễn Quân.
- Lão nhân gia hôm nay rất mệt mong Nguyễn gia lương thứ cho, hôm khác đến có được chăng?
Nguyễn quân quay sang nhìn Lý Vân Long , chàng tiến lại gần lạnh lùng nói với bà chủ.
- Có phải lão nhân gia ở trong phòng mà không hề có động tĩnh gì không?
Trương phu nhân trả lời một cách hoảng hốt :
- Sao lý công tử lại hỏi vậy?
Lý Vân Long quay sang liếc nhìn Nguyễn Quân đầy ẩn ý , lão ta lật đật chạy đến thì thầm bên tai Trương phu nhân vài câu, mặt bà tái mét không còn chút máu. Bà nói lời xin phép rồi chạy đi luôn, chắc bà muốn kiểm tra thêm gì đó. lát sau bà quay lại với vẻ mặt hoang mang, bà nói:
- Lão nhân gia thường ngủ rất say, nên thông thường gọi to mà không có động tĩnh gì cũng không phải là….
Lý Vân Long nói một cách lạnh lùng :
- Tại hạ cũng mong như vậy, chi bằng bà chủ vào hẳn trong phòng xem sao?
Trương phu nhân hoang mang:

- Thư phòng của lão gia xưa nay, xưa nay chỉ mình ông ấy có chìa khóa.
Nguyễn quân bình tĩnh hỏi:
- Có cách nào nhìn vào bên trong được chăng?
Trương phu nhân nói:
- Khi lão nhân gia làm việc thường không muốn ai nhìn thấy.
Nguyễn quân hỏi:
- Chẵng lẽ không có cách gì ư?
Lý Vân Long nói:
- Tại hạ có một cách, mời phu nhân dẫn đường.
Thư phòng của Trương lão gia nằm cách biệt với các gian phòng khác, các cửa sổ được đóng kín. Từ bên ngoài nhìn vào người ta cảm thấy nó như một nhà tù. Chỉ có mỗi cánh cửa chính, làm bằng gỗ lim dày sụ , đảm bảo chục con trâu Đồ Sơn húc đầu vào cũng không làm nó nhúc nhích mảy may.
Lý Vân Long nhẹ nhàng xem xét ổ khóa, ổ khóa làm bằng sắt luyện, là loại khó mở nhất. ngoài người có chìa ra chắc chỉ có hạng vua trộm mới mở được.
Nhưng Lý Vân Long nghĩ rằng mình mở được, thò tay vào túi quần, lấy ra mấy que sắt nhỏ xíu, chàng ngồi xổm xuống bắt đầu trổ tài. Khoảng lúc lâu sau, cạch một tiếng, Họ Lý mỉm cười đứng lên đẩy nhẹ. Cánh cửa từ từ mở ra, đập vào mắt mọi người, Trương lão gia nằm sóng xoài ra đất, hai bàn tay của lão chới với như muốn bắt cái gì đấy. Tiếc là lão chẳng còn bắt được cái gì cả, nguyên cả tính mạng mình lão cũng đánh rơi nốt.
Tiếng hét chói tai của Trương phu nhân vang lên, thân hình mụ thoáng cái gần như đã bay vào trong nhưng bàn tay của Lý Vân Long đã tóm được vai mụ ,chàng kéo mụ lại đặt xuống đất nói:
- Không được làm hỏng hiện trường, lão Nguyễn xử lí mọi chuyện bên ngoài.
Chàng lập tức bước vào trong nhà, bên trong phòng bố trí rất đơn giản. chỉ có một cái bàn , 1 cái gế, 1 cái tủ lớn và một cái giường đôi.
- Nơi đây là nơi làm việc không phải là chỗ ăn chơi.
Tất cả vẫn ở nguyên vị trí, có chăng chỉ có chiếc giường với chăn chiếu lộn xộn nhàu nát, dưới chân giường có khoảng chục bình rượu, với sáu, bảy bình rỗng không, nằm lăn lóc. Dấu vết dường như chỉ mới uống tối qua, dấu vết không chỉ có rượu mà còn có cả đàn bà.
- Đàn ông bên cạnh rượu và đàn bà thông thường sẽ chết nhanh hơn những lúc khác.
Cẩn thận nhặt một lọn tóc dài vương dưới đất cùng với một số dấu vết nhầy nhụa còn vương trên chăn họ lý khẳng đinh.

- Tối qua ở đây có một cuộc hoan lạc, Chẳng lẽ lão lão chết trên lưng ngựa?
Không, Lão Trương chết với một vết kiếm cắm thẳng vào tim, kiếm vẫn ở trên mình lão, trên thân kiếm không có dấu hiệu gì đặc biệt. Cả cơ thể lão hoàn toàn lành lặn, ngoài một lỗ thủng trong tim mà thôi.
Trên thắt lưng của lão chùm chìa khóa vẫn còn nghuyên vẹn treo ở đó. Trong đó một chiếc chìa khóa ba cạnh màu đen hình thù khác biệt, chiếc chìa đó chính là chìa khóa thư phòng lão. Rõ ràng căn phòng được khóa kín lại từ bên ngoài do đó trên đời này chắc phải còn có một chiếc chìa thứ hai.
Đôi bàn tay lão xòe ra theo đúng kiểu vuốt ưng, nhưng tiếc rằng lần này nó chẳng tóm được gì nhiều, chỉ có chút vải nhỏ bé mầu hồng rơi xuống. Lý Vân Long cẩn thận lấy trong mình một tờ giấy trắng cẩn thận gói lại, Đứng lặng suy nghĩ một lát sau chàng bước ra ngoài.
Lão nguyễn tất nhiên không phải chỉ có hư danh, lão đã xử lí ổn định mọi chuyện bên ngoài. Gian đại sảnh bây giờ đang tập trung khá nhiều người, bao gồm toàn bộ những người thân thích của nạn nhân, tiếc khóc lóc, than thở ai oán vang lên. Hoa Ngọc Lan cũng đang khóc, Lý Vân Long chậm bước lại tay đặt nhẹ lên vai nàng, cái chạm tay nhẹ nhàng nhưng đủ đầm ấm để an ủi một trái tim đang rỉ máu.
Chàng hỏi Lão Nguyễn:
- Ông đã tập trung đủ mọi người chưa?
- Tất cả đang chờ công tử định đoạt.
Có một số người, chỉ cần họ đứng ở đó, lập tức tất cả đều tôn họ làm người lãnh đạo, Lý Vân Long là một người như thế. Chàng hỏi:
- Tối qua có phụ nữ ở trong thư phòng , người đó là ai?
Một chàng thanh niên rất tuấn tú bước ra, y chắc là con rể duy nhất của nạn nhân, ‘Thiết ưng Trương Vệ Kiện chỉ có duy nhất một người con gái, không có con trai. Y tên là Lê Mạnh Hải, y nói:
- Người đó không phải là người trong gia đình này.
Lý Vân Long ngạc nhiên hỏi:
- Người đó là ai?
Trương phu nhân đang sụt sùi nước mắt , bà nói mà nghe như tiếng ken két chói tai:
- Chắc chắn là cái con hồ li tinh đó giết hại người, lão nhân gia tốt với nó vậy mà nó nỡ lòng nào…hu hu
Mọi việc dường như rất phức tạp Lý Vân Long nhìn Lê mạnh Hải, chàng muốn biết câu trả lời thỏa đáng.
Lê mạnh Hải hơi xấu hổ, y nói nhỏ:
- Thị tên là Nguyễn ngọc Diễm Mi, là tài nữ nổi danh của “ Di hồng viện”, tối qua lão nhân gia trực tiếp mời thị đến hầu, nhưng gần sáng thị đã ra về rồi.
Chàng liếc mắt nhìn bảy vị phu nhân của Trương Lão gia, người nào cũng xuân sắc phơi phới, trong đó đáng chú ý nhất là bà bảy trẻ trung nhất, xinh đẹp nhất. Nàng có làn da trắng hồng, dáng điệu thướt tha uyển chuyển nhưng cái đặc biệt gợi tình nhất lại là đôi mắt. Một đôi mắt long lanh tràn đầy dục vọng, khát khao mê hoặc… Lý Vân Long không khỏi thở dài một hơi, chàng không phải là người gỗ, chàng nghĩ bụng: cái lão họ Trương này thật là lòng tham không đáy.
Chàng hỏi tiếp :
- Bất cứ ai cũng không được vào thư phòng của Lão , thì sao cô ta được vào?
Lê mạnh Hải cười mỉa nói:
- Bởi vì thị rất đẹp. bất cứ ai nhìn thấy thị rồi đều muốn lôi thị vào nơi nào kin kín.Thư phòng của lão gia kín như bưng, muỗi cũng không lọt được vào.

Lời vừa thốt ra ngay lập tức anh con rể bị vợ nhéo cho một cái vào vai, mặt hắn tái hẳn đi. Lý Vân Long bật cười thầm nghĩ :
- Đúng là một lên râu quặp.
Hoa Ngọc Lan thấy vậy đang khóc cũng phải bật cười lên. Đàn bà thông thường đều muốn mình có cái uy như vậy trước chồng. Nghịch lí rằng hạng đàn ông ấy thường thường khó lọt được vào mắt xanh của mĩ nhân, khó mà qua được cái cửa ban đầu.
Đúng lúc này có một tên quan nha bước vào bẩm báo.
- Tất cả gia nhân đã được tập hợp đầy đủ duy chỉ có cô tiểu Hồng vắng mặt, nghe mọi người nói cô đã mất tích từ hôm kia.
Lý Vân Long hỏi:
- Lúc đi cô ta có nhắn lại gì không?
Lão quản gia tên Trương văn Minh bước ra cung kinh nói:
- Không nhắn lại gì ạ, mọi đồ đạc quần áo vẫn đang ở trong phòng, không giống như là bỏ trốn.
Lý Vân Long hỏi:
- Dạo này cô ta có biểu hiện gì đặc biệt không? Lo lắng bất an hay cáu bẩn, cãi nhau với ai đó?
Lão quản gia gãi đầu nói:
- Cái này phải chờ lão nô đi hỏi mấy đứa cùng làm việc với Tiểu Hồng mới biết được.
Lão đang định cáo từ rút lui thì Lý Vân Long hỏi với theo:
- Bình thường cô ta làm việc gì trong nhà?
Lão quản gia quay lại nói:
- Cô ta là người khéo léo, cẩn thận lại có nhan sắc nên thường thường giúp lão nhân gia tắm rửa.
Được rồi lão đi điều tra đi, có gì cứ bẩm báo với Nguyễn quân đại nhân. Lý Vân Long lâm vào trầm tư một lát rồi chàng nói với Nguyễn quân, mọi viêc ở đây cần ông lo lắng, tra xét cẩn thận. ta cần phải ra ngoài điều tra một lát.
Nguyễn quân hỏi:
- Công tử đi tìm cô gái lầu xanh đó?
- Đúng vậy.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận