Tây hồ cuối thu cảnh đẹp say lòng người, lung linh huyền diệu. bên dưới từng đàn sâm cầm nhảy nhót vui đùa. phía trên từng cột khói tỏa lên từ những mái nhà tranh, gặp gió nhẹ nhàng tan biến. Tan biến khi đã hoàn thành xong nhiệm vụ của mình, chẳng mấy chốc mâm cơm sáng sẽ được dọn ra và nụ cười cũng sẽ rạng rỡ hơn bao giờ hết .
Khung cảnh quả thật thanh bình quá, nhưng hình như có một sinh vật nhìn đi nhìn lại vẫn thấy không thích hợp cho lắm. Một thanh niên đang nằm ngủ, miệng ngậm cọng cỏ, thỉnh thoảng vẫn ú ớ những cái tên thật khó hiểu. Nếu ta chăm chú lắng nghe , biết đâu sẽ nhận ra những người này.
Ngũ Nương, Tần tiên Nhi, Mộng Vân, vốn là những mĩ nhân tuyệt đẹp, danh kĩ nổi tiếng của ‘ Di hồng viện” và “ Lệ xuân viện”. Hai kĩ viện lớn nhất, đầy mầu sắc nhất đất Hà Thành.
Bất cứ ai sau một đêm mệt nhoài cùng rượu và nữ nhân cũng đều phải ngủ. không những thế còn ngủ thật sâu.
Khung cảnh yên bình bất chợt bị phá vỡ, Một chiếc xe mầu trắng hớt hải lao đến, tên đánh xe mắt đảo như rang lạc, dáo dác nhìn xung quanh như đang tìm kiếm gì đó. Bất ngờ chiếc xe thắng lại, một cô gái mặc toàn đồ trắng , mặt nàng cũng rất trắng không những thế còn xinh đẹp động lòng người. Trên khuôn mặt còn hiện lên nét sợ hãi, đau đớn, hoang mang như con chim nhỏ bị lạc bầy. Cùng với những giọt nước mắt lăn dài, mắt nàng nhìn qua lại, bất ngờ nhìn trúng chàng trai đang nằm ngủ.
Nàng thốt lên khe khẻ:
- Lý Vân Long anh ở đây rồi.
Dừng bước cách khoảng một trượng , cô gái đứng lặng im mắt nhìn không chớp vào chàng trai phía trước. phải chăng cô sợ nếu không may mình chớp mắt , biết đâu chàng trai kia cũng sẽ biến mất như những cơn gió thoảng đang phiêu du trên mặt hồ.
Khi ai đó bị mọi người chú ý thì thông thường hoặc là anh ta đẹp trai , phong độ quá hoặc là anh ta kì lạ ,quái dị quá. Lý Vân Long vẫn biết mình luôn ở trường hợp đầu do vậy chàng rất thích khi được mọi người nhìn ngó, tuy nhiên lần này chàng muốn thích cũng không được, muốn ngủ cũng không xong. Cái ánh mắt này chẳng những không có tình yêu hay niềm mong thích khi gặp chàng, mà chỉ toàn mang theo nỗi buồn, đau khổ.
Cố làm ngơ cũng không thể cố thêm được nữa, chàng đành ngóc đầu dậy. hé ánh mắt đỏ ngàu vì thiếu ngủ liếc nhìn cô gái, rồi chàng ngồi dậy lấy tay áo phủi sạch một nửa cái gế đá đang nằm và nói :
- Mời ngồi.
Chỉnh trang lại y phục, nhẹ lau nước mắt, lấy lai dáng vẻ cao quý của con nhà được giáo dục tử tế cô gái bước lại ngồi xuống.
Lý Vân Long cười nản hỏi:
- Thường thường nàng vẫn nhìn đàn ông không chớp mắt như thế ư ?
Cô gái không biết trả lời thế nào ấp úng lúng túng hồi lâu. Lý Vân Long cười hỏi tiếp:
- Sáng sớm nàng xông vào phòng ngủ của ta, có mục đích chi ?
Cô gái đỏ mặt trả lời:
- Nhưng đây là Hồ Tây mà?
Lý Vân Long nhởn nhơ đáp:
- Chẳng phải nơi để ngủ tối thì gọi là phòng ngủ sao?
Nhà giầu sang phú quý phòng ngủ hoa lệ đẹp đẽ, phân biệt rạch ròi. nhà nông dân nghèo khó cũng không biết sự khác nhau giữa phòng ngủ và phòng khách như thế nào. Còn tên ăn mày đầu đường xó chợ, muốn gọi cái gế đá công viên là phòng ngủ , cũng có gì sai?
Đúng là Lý Vân Long nói có lí , cô gái chưa biết cách nào phản biện nên ấp úng, thấy tội tội , Lý Vân Long hỏi tiếp:
- Ta có thể gọi nàng là gì?
Cô gái trả lời:
- Thiếp thân họ Hoa tự là Ngọc Lan.
- Nàng là con gái của ông chủ Hoa ( Hoa lão bản, HV)?
Hoa Ngọc Lan ứa nước mắt ra, nàng sụt sùi nói:
- Chính là tiện thiếp.
Lý vân lòng thầm thở dài:
- Hoa lão bản không những biết nấu rượu ngon mà còn sinh được cô con gái thật thơ ngây quá. Chỉ tiếc , chỉ tiếc là...không biết về sau có còn được uống Bách Hoa Tửu nữa, hay không?
Bách Hoa Tửu do chính tay Hoa lão bản sáng tạo ra, ngoài quá trình nấu cất đặc biệt, rượu còn được ướp thêm tinh dầu rất nhiều loại hoa, đặc biệt là hoa cúc. Người uống cứ tưởng như mình đang lạc vào một vườn hoa, uống rượu như uống mật men, say mê chìm đắm . Đã tới Hồ Tây mà chưa ghé qua Bách Hoa Tửu Lâu làm vài chén thì quả thật là một điều đáng tiếc.
Lý Vân Long hỏi tiếp:
- Thế nàng tìm ta là có việc gì?
Họ Lý xưa nay, thỉnh thoảng có thích xen vào chuyện của người khác một chút vì vậy cũng thỉnh thoảng có người thích cậy nhờ chàng một chút chuyện.
- Thiếp muốn chàng tìm ra hung thủ đã sát hại ba tiện thiếp.
Lý Vân Long nhíu mày hỏi lại:
- Sao nàng không đi cậy nhờ lão Đặng?
Lão Đặng vốn là bổ đầu tài năng nhất , diêm dúa nhất cái đất Hà Thành này. Hắn có con mắt như cú vọ, bàn tay sắt , võ công cao cường, và y phục hoa lệ, đắt tiền. Đàn bà của hắn cũng đẹp tựa tiên thiên. Thật sự không thể hiểu có mối liên hệ nào giữa hai thứ “ bổ đầu’ và “ diêm dúa”, nhưng vốn cái cuộc sống này vẫn luôn có những điều kì lạ.
Hoa Ngọc Lan đáp:
- Ông ấy khuyên tiện thiếp tới nhờ công tử và nói chỉ có công tử mới có thể giải quyết chuyện này một cách nhanh chóng và triệt để.
Lý Vân Long cười nhạt:
- Cái tên rùa đen đó, lần sau ta mà gặp được nhất định sẽ quăng hắn xuống hồ gặp cụ nội.
Truyền thuyết kể lại rằng dưới đáy Hồ Hoàn Kiếm còn tồn tại một cụ rùa ngàn tuổi, so sánh với tuổi tác của Đặng bổ đầu có khi, phải gọi nó là cụ cụ cụ tổ.
Lý Vân Long hoài nghi hỏi:
- Nhưng sao cô biết ta ở đây mà tìm?
- Thiếp nghe người ta nói mỗi lần say rượu là công tử thường ra bờ hồ nằm ngủ.
Lý Vân Long hậm hực:
- Người ta đó có phải là tên lẻo mép Kim lăng không?
Kim lăng tài tử thật ra không lẻo mép tẹo nào, y ăn nói nhỏ nhẹ, cử chỉ lịch thiệp nho nhã. lời hắn nói ra phần lớn nữ nhân trên đời này đều ưa thích. Từ ưa thích rồi chuyển dần sang say mê…từ say mê chuyển dần dần sang cay đắng. Cay đắng nhận ra chàng như một con bướm đa tình, không thuộc riêng một bông hoa nào cả.
Hoa Ngọc Lan cười nhẹ, nụ cười u uất, buồn bã, ánh dương chiếu trên khuôn mặt xanh xao vàng vọt của cô đủ để làm tan chảy bất kì trái tim đàn ông nào. Lý Vân Long cũng không phải là ngoại lệ, chàng đang nhìn cô một cách ngất ngây. Ý thức được cái nhìn của họ Lý cô gái e thẹn cúi đầu hỏi nhỏ:
- Công tử định tính sao?
Lý văn long thở dài:
- Người uống rượu ngon cũng nên báo đáp ân tình của người nấu rượu. Với lại, khi đứng trước phụ nữ, trái tim ta vốn làm bằng sáp. Mềm rất mềm.
Hoa Ngọc Lan xấu hổ cúi gập đầu xuống tận cằm , cô quả thật chưa bao giờ gặp hạng đàn ông như chàng, mười người thì cả mười nâng niu cô như một báu vật , nào có ai dám đùa cợt như vậy.
Lại nghe Lý Vân Long nói tiếp
- Tuy nhiên sau này ta muốn được đáp ứng 2 mong muốn nho nhỏ.
Hoa Ngọc Lan nhìn họ Lý thật sâu nàng nói 1 cách kiên quyết :
- Dù cho hai trăm điều kiện tiện thiếp cũng đáp ứng.
Tốt lắm, không nói thêm lời chàng xoay mình bước lại cổ xe, mở cửa chui tọt vào. Vừa chui vào xe mặt Lý Vân Long hiện lên biểu tình kì quái, giống như chàng bị người ta nhét hai trăm con giun vào miệng vậy. Kim lăng tài tử đang ngồi nhìn chàng cười, trên bàn còn có bình rượu thơm ngào ngạt một ít đồ nhắm và ba chiếc cốc.
Kim lăng cười nhởn nhơ hỏi:
- Công tử có điều gì chỉ bảo tiểu đệ.
Lý Vân Long cười nói:
- Nhìn tài tử không hiểu sao ta lại nghĩ đến loài “ruồi trâu”.
- Tiểu đệ chả hiểu ?
- Ở đâu có trâu là ở đó có ruồi, ở đâu có đàn bà đẹp thì ở đó có Kim đệ
Kim lăng phá lên cười hắn nói:
- Duy có một điểm khác nhau?
- Điểm gì?
- Đàn bà ưa thích tiểu đệ còn trâu thì không ưa ruồi chút nào.
Lý Vân Long cười ha hả, nâng cốc lên chạm nói:
- Vì câu này đáng để kính một ly.
Đàn ông trên đời này có được cái bản lãnh đó quả thật không có mấy ai. Hoa Ngọc Lan vừa bước vào trong xe, thấy 2 người đang chè chén say mê cô hỏi ngay :
- Giờ chúng ta phải làm gì?
- Đến hiện trường, " Ngôi nhà hoa Cúc ".
Hoa cúc rất đẹp , một vườn chỉ toàn hoa cúc lại càng tuyệt vời hơn. mùa nở hoa ong bướm kéo đến vui đùa. Bướm vờn hoa, hoa nhả hương trêu bướm. mỗi cái vẫy cánh, chập chờn như những vũ điệu của tình ái. Được nắm tay người tình dạo bước dưới vườn hoa quả là rất lãng mạn. Thế nhưng ông chủ của vườn hoa, người đã dày công vun đắp, chăm bẵm cho từng gốc cây đã qua đời , không những thế còn chết một cách mờ mịt. Đến hôm qua khi bất ngờ trong lúc rượu say nghe tin Hoa lão bản bị sát hại, chàng còn thấy khó hiểu. Hoa lão bản xưa nay là người tốt, sống có tình nghĩa, lại sống cả đời nơi đây, không thể hiểu nổi người như lão còn có kẻ thù.
Có lẽ người tốt thường thường không sống được lâu?
Nhìn vườn hoa dường như mất đi linh hồn, thỉnh thoảng còn có dấu vết bị dẫm đạp, Kim Lăng vốn là một tài tử, đứng trước cảnh tượng này không khỏi thở dài một hơi. Chàng lẩm nhẩm:
Anh trồng cả thảy hai vườn cải.
Tháng chạp hoa non nở cánh vàng.
Lũ bướm láng giềng đang khát nhụy.
Mách cùng gió sớm rủ rê sang.
Qua dậu tầm xuân thấy bướm nhiều.
Bướm vàng vàng quá bướm yêu yêu.
Em sang bắt bướm vườn anh mãi.
Quên cả làng ngang động trống chèo.
Cách có một ngày em chẳng sang
Hôm nay rã đám ở làng ngang
Hôm nay vườn cải hoa tàn hết
Em hỡi từ nay hết bướm vàng…..
(*) bài thơ trích từ thơ NGuyễn Bính.
Kim lăng thở dài :
- Tiếc cho một vườn hoa cúc đẹp nhất.
Hoa Ngọc Lan nói một cách ngẹn ngào cảm tưởng như nàng đang cố kìm nén nỗi đau đang gào thét trong tim :
- Ngày trước nơi đây cũng không còn là nơi đẹp nhất.
Lý Vân Long khuôn mặt thoáng hiện lên nét thương cảm hỏi:
- Ta tưởng cái đất này chỉ có cha cô là người sành chơi hoa cúc nhất chứ?
- Trước đây đúng là thế ,nhưng mới có một ông chủ lớn trồng được vườn hoa còn quy mô hơn nhiều.
- Sao ta chưa có nghe qua nhỉ ?
Kim lăng giải thích:
- Mới cách đây mấy tháng thôi, lúc đó hình như công tử không có ở Hà Thành..
Ngay lúc ấy có một tên quan nha bước ra, vừa trông thấy 3 người , hắn vội vàng cung kính nói:
- Đặng gia vẫn đang chờ 3 vị bên trong.
Căn nhà được làm hoàn toàn bằng gỗ lim đen bong , cao 2 tầng. kiến trúc khá đẹp đặc trưng theo kiểu phương đông, bên trong rộng rãi, thoáng mát, thoang thoảng mùi hương hoa . Đặng bổ đầu đang đứng trầm tư suy nghĩ, vừa thấy 3 người bước vào hắn thay đổi nét mặt nói:
- Lý huynh vẫn mạnh giỏi chứ?
Lý Vân Long không trả lời mà nhìn lom lom vào bộ quần áo Đặng bổ đầu đang mặc, hôm nay hắn mặc cái áo dài lụa tím Hà đông, quần cũng màu tím, chất vải mềm mỏng, mặc mùa thu vừa thoải mái vừa mát. Đôi dày mềm làm bằng da bò có gắn 2 viên ngọc màu xanh sáng lóa, chỉ thiếu có cái quạt phe phẩy nếu không người ta nghĩ là một gã lãng tử trăng hoa chứ không phải bổ đầu.
Lý Vân Long không khỏi thốt lên:
- Đặng huynh quả là một người diêm dúa.
Đặng bổ đầu cười nhã nhặn đáp:
- Tiểu đệ chỉ gọi là biết cách tiêu xài thế thôi.
- Tiêu xài như cách của Đặng huynh thật là trăm lợi mà chả có hại
Đặng bổ đầu chuyển hướng quay sang nhìn Kim lăng:
- Cái đó phải hỏi Kim đệ, nói xong cả hai nhìn nhau ánh mắt có vẽ đắc ý lắm . Kim lăng hỏi luôn:
- Thế lão Đặng đã điều tra ra được gì chưa?
Đặng bổ đầu lăc đầu than:
- Sát thủ rất chuyên nghiệp hầu như không để lại dấu vết nào, nạn nhân chết bởi một vết kiếm xuyên qua uyết hầu. ngoài ra không còn vết thương nào khác.
Lý Vân Long tư lự:
- Kẻ chuyên nghiệp thì đâm 1 nhát là đủ rồi .thế hiện này xác nạn nhân đang đặt ở nơi đâu?
- Đã để trong quan tài chờ mai táng nhưng đã làm một hình nộm thay thế để không làm thay đổi hiện trường.
Lý Vân Long không nói nhiều lời, chàng bước thẳng vào thư phòng, nơi Hoa lão bản bị sát hại. Căn phòng không hề có dấu hiệu như có đánh nhau, mọi đồ vật vẫn nghuyên vẹn, trên cái gế bên bàn làm việc một hình nộm người nằm chết cứng, đầu ngửa ra sau.Chàng chậm bước đi xung quanh căn phòng, chẳng có chi tiết gì đáng giá , liếc mắt sang cánh cửa, ổ khóa không có dấu hiệu bị phá . Có nghĩa là hung thủ có chìa khóa hoặc là một cao thủ trong ngành chôm chỉa.
- Hoặc Hoa lão bản không hề khóa cửa, nhà chỉ có cô con gái yêu và 3 người làm thân cận thì không nhất thiết phải khóa cửa.
Bước ra khỏi căn phòng Lý Vân Long bước ra sau nhà nơi đặt thi thể Hoa Lão bản, chàng nhận thấy rõ trên khuôn mặt lão vẫn còn hiện lên vẻ ngạc nhiên và hoảng sợ.
- Ngạc nhiên không hiểu sao lại có người đến giết mình ư?
Vết thương trên cổ rất mảnh, máu không kịp chảy ra ngoài. Xuất kiếm quá nhanh, quá chuẩn xác, Hoa lão bản khi nào lại đi gây thù oán với hạng người gê gớm thế này? Lý Vân Long mang vẻ mặt mờ mịt ra ngoài , nhìn thấy ánh mắt đau đớn xen lẫn hi vọng của Hoa Ngọc Lan mà lòng chàng thắt lại.
Chàng nói.
- Hoa lão gia vốn là cao thủ nhất lưu.
Kim lăng nghiêm túc:
- Ngày trước có một số người hay đến phách “ Bách hoa tửu lâu” cũng như trêu chọc Hoa tiểu thư. Đêm hôm đó cả bọn đồng loạt bay xuống tây hồ làm rùa đen, sáng mai lần lượt đến quỳ trước Bách hoa tửu lâu, xin lỗi.
Đặng bổ đầu than thở:
- Hoa lão gia vốn là người nhân từ.
Lý Vân Long nói:
- Vậy mà ông ấy chết mà không kịp hành động, đến cả thanh đoản đao đặt dưới gầm bàn cũng chưa kịp rút ra ., Mà hình như Hoa lão bản không có thói quen khóa cửa phòng?
Hoa Ngọc Lan chua chát đáp lời:
- Chỉ có tiểu muội ban đêm thường lên quấy rầy cha, vì vậy cha không hề khóa cửa. cha ơi con , con ..đã hại cha rồi, nói xong nàng gục đầu khóc nức nở .
Kim Lăng lập tức tiến lại an ủi , Họ lý khuôn mặt thoáng hiện vẻ thương cảm nhưng liền mất ngay, chàng quay sang hỏi Đặng bổ đầu:
- Xung quanh nhà có tìm thấy gì không?
- Một chút cũng không có.
Lý Vân Long xoay người bước ra ngoài, chàng nhún nhẹ . Cả thân hình như một mũi tên bay lên đỉnh một ngọn cây cao, ngó nghiêng chốc lát chàng lại nhún nhảy bay đi luôn.
Đặng bổ đầu không khỏi thốt lên:
- Khinh công tuyệt quá !
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...