Không ai chú ý đến thiếu niên nằm trên mặt đất nữa, khi thiếu niên rời đi thì mọi người cũng không phát hiện ra, sự chú ý của mọi người đều lần lượt dồn hết vào Phụng tiểu thư trong lời đồn.
Mà Phụng tiểu thư trong lời đồn cũng đã quên mất những gì đã xảy ra phía sau, bởi vì nàng đã đến nhà xác...!
Nếu không có người dẫn đường, Phụng Vĩ Lạc chắc chắn bản thân sẽ không bao giờ tìm thấy nơi này, cũng không ngờ dưới chân thiên tử lại có một nơi hoang liêu như vậy.
Sai nha dẫn đường phía trước vốn dĩ muốn nhắc nhở Phụng Vĩ Lạc đừng sợ hãi, bên trong không có nhiều thi thể lắm, chỉ có chừng hơn chục thi thể chưa kịp xác nhận mà thôi...!
Nhưng vừa nghĩ đến cảnh tượng lúc nãy trên đường phố của Phụng Vĩ Lạc, thủ pháp giết rắn và lấy túi mật của chúng cực kỳ nhanh gọn, lời chưa kịp đã nói ra đã vội nuốt trở lại.
Hắn ta suy nghĩ một cách gian ác, có phải sắp được chứng kiến cảnh vị Phụng tiểu thư này xấu mặt rồi không.
“Phụng tiểu thư, chính là chỗ này”, hai tên sai nha chỉ vào một cái chòi nhỏ u ám trước mặt.
Trước cửa có bốn tên sai nha canh gác, sau khi kiểm tra danh tính, bọn họ đánh giá Phụng Vĩ Lạc từ trên xuống dưới, nửa khó hiểu nửa hoang mang sau đó mở cửa.
Phụng Vĩ Lạc cười lấy lệ, không nhiều lời.
Cạch một tiếng, cánh cửa được mở ra, một luồng khí xác chết thối rữa xông thẳng vào mặt nàng.
Phụng Vĩ Lạc lập tức nín thở, theo thói quen muốn tìm khẩu trang, nhưng chợt nhớ ra...!
Đây là thời cổ đại, nhà xác chắc hẳn không có thứ này.
Toàn là khí xác chết và khí độc! Ngửi nhiều rất có hại cho sức khỏe.
Phụng Vĩ Lạc do dự một lúc, một tia đắc ý lóe lên trong mắt của tên sai nha đứng phía sau.
Quả nhiên vẫn chỉ là nữ nhân mà thôi, đối mặt với xác chết không sợ mới lạ!
Cả hai bước tới trước, đắc ý nói: “Phụng tiểu thư, mời...”
Dáng vẻ đó, có phần phấn khích khi hóng chuyện.
Đôi mắt của Phụng Vĩ Lạc trở nên lạnh lẽo, hảo cảm đối với tên sai nha này giảm xuống con số không.
Tên này không có chút gì gọi là đồng cảm cả, đến đây nhận xác đều là người thân của người quá cố, nhìn bộ dáng cười trên nỗi đau của người khác này, bảo tang quyến sao có thể chịu nổi.
Phụng Vĩ Lạc đáp lại bằng một giọng điệu khó chịu: “Đi thôi”.
Nhà xác rất lớn, cực rộng, bốn bề đều có hai cửa sổ, trên mái có một ô thông gió lớn, trông đơn giản nhưng rất cân đối.
Xét tổng thể mà nói, thiết kế của nhà xác này khá tốt, bất luận là hiệu quả ánh sáng hay thông gió đều rất tuyệt vời, độ ẩm trong phòng không quá nặng, khi bước vào nhà xác sẽ không có cảm giác u ám, cũng không ngửi thấy mùi thối rữa của xác chết.
Phụng Vĩ Lạc hài lòng gật đầu, người cổ đại thông minh hơn người hiện đại nhiều, từ cách xây dựng nhà xác này có thể nhìn ra được.
Không có công nghệ kỹ thuật cao, tận dụng triệt để môi trường tự nhiên mà còn có thể đảm bảo bên trong sạch sẽ, gọn gàng.
Bước vào nhà xác, nhìn thấy những hàng thi thể đằng xa, Phụng Vĩ Lạc thậm chí còn không nhíu mày lấy một cái.
Nàng không phải là một bông hoa được trồng trong nhà kính, nàng là một bác sĩ dã chiến đã trải qua khói lửa chiến tranh, từng chứng kiến những tình huống tồi tệ hơn thế này nhiều.
Những thi thể ngâm trong formalin, đủ loại hình thù kỳ quái, nàng thật sự không có gì lạ.
Hết cách, nàng có một vị sư huynh là pháp y.
Những lúc rảnh rỗi đều bị sư huynh kéo đi giúp đỡ.
Thời gian Phụng Vĩ Lạc tiếp xúc với người bị thương và thi thể còn nhiều hơn với người bình thường.
Lặng lẽ cúi đầu ba lần theo hướng những thi thể được đặt, thể hiện sự tôn kính đối với người đã khuất.
Không cần sai nha dẫn đường, Phụng Vĩ Lạc đã tìm thấy thi thể của nha hoàn theo hầu mình
Thi thể được che bằng vải trắng, chỉ lộ ra mu bàn tay, trên đó có vết bầm, còn có một vết thương nhỏ.
Lúc này trắng bệch, trông vừa u ám vừa đáng sợ
Phụng Vĩ Lạc khẽ thở dài, cho dù nàng có oán giận vì sự phản bội của nha hoàn này như thế nào thì lúc này cũng hoàn toàn tiêu tan hết.
Người chết hết nợ!
Nàng tính toán với một người đã chết làm gì, tiểu nha hoàn này chỉ là bị lợi dụng mà thôi.
Những kẻ lợi dụng tiểu nha hoàn này mới đáng chết!
“Có di vật gì không?”, Phụng Vĩ Lạc hỏi sai nha bên cạnh.
Nàng đến nhận xác chính là muốn tìm một số manh mối từ trên người tiểu nha hoàn này.
"Không có, lúc nha hoàn này được người ta vớt lên, ừm...không một mảnh vải che thân”.
“Bị kẻ khác xâm phạm sao?”, sắc mặt của Phụng Vĩ Lạc thay đổi, đưa tay vén tấm vải trắng che thi thể lên.
Phù...!Phụng Vĩ Lạc hít một hơi thật sâu, trên cơ thể không còn chỗ nào nguyên vẹn, trên người nàng ta đầy vết bầm tím, cùng với dấu tay của nam nhân rải rác khắp nơi, thân dưới càng không thể nhìn nổi, trước khi chết đã bị kẻ khác làm nhục.
Nhìn dấu vân tay trên người nàng ta ta có thể khẳng định không chỉ một người, lại nhìn khuôn mặt đó, mặc dù đã sưng lên như bánh bao nhưng vẫn có thể thấy được sự hoảng sợ và đau đớn trước khi chết của nàng ta.
Mắt trợn ngược lên, chết không nhắm mắt.
Cưỡng hiếp tập thể!
Quá ác độc.
Phụng Vĩ Lạc siết chặt tay, nhìn thi thể cực kỳ thê thảm của Uyển Âm.
Có phải đối phương đang cảnh báo nàng không?
Uyển Âm chính là kết cục của nàng?
Dùng cách này để cảnh báo nàng đừng đi quá xa.
Sai nha nhìn thấy vẻ mặt thất thần của Phụng Vĩ Lạc, tưởng nàng đang sợ nên vội vàng hét lên: "Phụng tiểu thư? Phụng tiểu thư?"
Phụng Vĩ Lạc hoàn hồn, liên tục lắc đầu: "Ta không sao”.
Vừa dứt lời, nàng định đi ra ngoài, nhưng đúng lúc này, không biết là do bản thân quá bất cẩn hay là gì đó, chân của Phụng Vĩ Lạc bỗng nhiên mềm nhũn, cả người vậy mà lại ngã về phía thi thể bên cạnh Uyển Âm.
"A…"
Phụng Vĩ Lạc hét lên, cố gắng hết sức để giữ thăng bằng, nhưng đã quá muộn, nàng đã ngã xuống chỗ cái xác nằm bên cạnh!
“Rầm...” một tiếng, Phụng Vĩ Lạc ngã xuống đất, dưới người nàng là một thi thể nhỏ mềm mại.
"Hả? Có hơi ấm? Thi thể vẫn còn ấm?”, Phụng Vĩ Lạc nằm yên bất động, lỗ tai cẩn thận áp vào tim đối phương.
Rất yếu ớt, nhưng có nhịp tim đập.
Sắc mặt của Phụng Vĩ Lạc sáng lên, nàng biết người này nhất định chưa chết.
Phụng Vĩ Lạc đang chuẩn bị kích hoạt túi điều trị thông minh trên tay trái, muốn kiểm tra xem chuyện gì đã xảy ra với thi thể này thì cánh cửa nhà xác đột nhiên mở ra..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...