Nghịch Thiên Vương Phi


Một vị quý công tử cùng sai nha bước vào.

Vừa đến nơi đã nhìn thấy hai tay của Phụng Vĩ Lạc đang lượn lờ khắp “thi thể”, sắc mặt của vị quý công tử đang đi phía trước đột nhiên thay đổi, hắn ta lớn tiếng quát: "Kẻ nào, vậy mà lại dám khinh nhờn thi thể của đệ đệ ta, còn không mau bỏ tay ra!"
Nam tử lên tiếng là Tô Văn Thanh, đại thiếu gia của Tô gia, cũng chính là người thân của thi thể này.

Sai nha nghe thấy vậy thì lập tức hoàn hồn, định bước tới kéo Phụng Vĩ Lạc ra, nhưng Phụng Vĩ Lạc lại trừng mắt nhìn tên sai nha, lạnh lùng quát: "Cút, các ngươi muốn hại chết hắn sao?"
Sai nha lập tức dừng lại, tư thế đang lao về trước của Tô Văn Thanh cũng đóng băng, hắn ta run rẩy hỏi:
“Cô, cô nương, cô nói gì? Đệ đệ ta, đệ ấy...”
Tô Văn Thanh thực sự không dám tin những gì mình nghe được.

Chưa chết sao?
Thực sự chưa chết sao?
Tô Văn Thanh cũng được xem như là thiếu gia của đại gia tộc, đừng nói một nữ tử ăn mặc như Phụng Vĩ Lạc, ngay cả một người bạn chí cốt có thân phận ngang hàng với hắn ta cũng không dám nói chuyện với giọng điệu như vậy, nhưng hắn ta không biết tại sao.

Tô Văn Thanh đột ngột dừng lại, đứng sang một bên quan sát, lời nói của Phụng Vĩ Lạc có một loại sức mạnh thuyết phục kỳ lạ.

“Chưa chết, bây giờ tránh ra, đừng làm ảnh hưởng đến ta”, Phụng Vĩ Lạc không quay đầu lại, cẩn thận xem xét thi thể trước mặt.

Túi điều trị thông minh đưa ra kết luận là, có dị vật trong đường hô hấp và dấu hiệu sinh tồn rất yếu, cần tiến hành cấp cứu khẩn cấp.


Nếu đang ở thời hiện đại, lập tức phẫu thuật là được rồi, nhưng bây giờ...!
Nàng cũng có thể thực hiện phẫu thuật này, nhưng liệu những người ở đây có để nàng làm không?
Khi ngỗ tác đứng bên cạnh nghe thấy lời này của Phụng Vĩ Lạc, sắc mặt cực kỳ khó coi, lớn tiếng quát: "Cô nương nhà nào đây, Tô tiểu công tử đã tắt thở rồi, có thể khẳng định là chết rồi”.

Lời nói của Phụng Vĩ Lạc đối với ngỗ tác giống như một loại khiêu khích, tất nhiên tên ngỗ tác này rất bất mãn!
Nghe ngỗ tác nói vậy, Tô Văn Thanh đột nhiên sực tỉnh, đúng vậy, sao hắn ta lại đi tin lời của cô nương này chứ, vội vàng hỏi tên sai nha bên cạnh.

Tên sai nha này thận trọng bước tới trước, cung kính đáp: "Tô công tử, vị này là Phụng Vĩ Lạc tiểu thư, đến đây để nhận xác, nha hoàn của Phụng tiểu thư đã xảy ra chuyện”.

“Phụng Vĩ Lạc, tiền Lạc Vương phi, Phụng Vĩ Lạc xuất hiện ở cổng thành trong ngày đại hôn với y phục bừa bộn, chém giết đến tận hoàng cung?”, nghe vậy, sắc mặt của Tô Văn Thanh lập tức trở nên khó coi.

Hắn ta thực sự bị ngu rồi, vậy mà lại đi tin lời của nữ tử này, cho rằng đệ đệ mình chưa chết.

Phụng Vĩ Lạc nghe thấy sự khinh thường thoáng qua trong giọng điệu của Tô Văn Thanh, nàng không khách sáo phản bác:
"Tô công tử phải không? Ta đúng là Phụng Vĩ Lạc không sai, nhưng có hai điểm ngươi nói sai rồi, thứ nhất ta không phải tiền Lạc Vương phi, thứ hai ta không hề chém giết vào tận hoàng cung”.

"Ta không quan tâm cô là ai, bây giờ lập tức cút ngay, tránh xa thi thể của đệ đệ ta chút, ta không muốn nhìn thấy nữ tử không trong trắng dơ bẩn chạm vào đệ đệ của ta!"
Tô Văn Thanh nghiến răng tiến lên trước, chuẩn bị kéo Phụng Vĩ Lạc ra.

Trong mắt hắn ta, một nữ tử không còn trong trắng rất dơ dáy bẩn thỉu, hắn ta sẽ không bao giờ cho phép nữ tử này động vào đệ đệ của mình.

Phụng Vĩ Lạc đang suy nghĩ về phương án điều trị khác ngoài phẫu thuật, nhất thời không chú ý đã bị Tô Văn Thanh kéo ra, cả người ngã nhào xuống đất.

Nàng ngẩng đầu nhìn Tô Văn Thanh, vẻ mặt vừa tức giận vừa khinh thường, tức giận đến mức muốn giết người.

Người dơ bẩn? Cả nhà ngươi đều dơ bẩn!
Nàng không còn trong trắng thì liên quan gì đến người khác, nàng đâu phải nguồn truyền nhiễm.

Tô Văn Thanh có chút chột dạ khi bị Phụng Vĩ Lạc trừng mắt, hắn ta lớn tiếng quát: "Nhìn gì mà nhìn, còn không mau lôi người vứt ra ngoài, ai cho phép loại nữ tử dơ bẩn này đến gần đệ đệ ta thế”.

“Vâng, vâng”, tên sai nha bước lên, định kéo Phụng Vĩ Lạc ra.

Phụng Vĩ Lạc, một vị tiểu thư từng là con nhà quan không nơi nương tựa, so với công tử của Tô gia, tất nhiên là công tử Tô gia quan trọng hơn, đám sai nha tất nhiêu hiểu rõ những chuyện này, nếu không sao có thể tồn tại được.


Phía trên nhà xác, Tây Lăng Thiên Lỗi và nam tử hắc y ngân diện đều đang xem cảnh này.

Khóe miệng của Tây Tăng Thiên Lỗi nhếch lên một nụ cười chế giễu.

Phụng Vĩ Lạc, thế giới này không phải cô muốn sống là có thể sống được đâu.

Có điều, có bổn quan bảo vệ cô, cô có thể sống rất tốt.

Về phần nam tử kia, sắc mặt hắn vô cảm, Phụng Vĩ Lạc thì liên quan gì đến hắn?
"Đừng chạm vào ta".

Phụng Vĩ Lạc lạnh lùng liếc nhìn tên sai nha đang đi về phía mình, trong khi tên sai nha đang sững sờ, nàng tự mình đứng dậy.

Sau đó phủi bụi đất trên người, không có một chút xấu hổ, bình tĩnh lùi lại một bước, nhìn Tô Văn Thanh: "Tô thiếu gia, cú đẩy này của ngươi ta nhớ kỹ rồi, bây giờ thì im lặng chút, ta nói rồi ta muốn cứu người".

Lập trường và nguyên tắc của một bác sĩ khiến nàng không thể trơ mắt nhìn như vậy được, rõ ràng còn sống nhưng lại bị ngỗ tác cho vào nhà xác.

Thấy chết mà không cứu cũng tương đương với tội giết người!
Nàng không làm được!
"Cô nói gì? Đệ đệ của ta chưa chết, cô thực sự có thể cứu đệ ấy?”, Tô Văn Thanh ngây người tại chỗ, nhìn đôi mắt trong veo của Phụng Vĩ Lạc, nhất thời không biết nên nói gì, đứng như trời trồng.

Nếu là bất kỳ vấn đề nào khác, Tô Văn Thanh sẽ không bao giờ tin lời của Phụng Vĩ Lạc, nhưng chuyện này...!
Hắn ta không thể không tin.

Đệ đệ của hắn ta còn trẻ như vậy, tương lai tươi đẹp còn ở phía trước, nhưng lại chết oan.


Hắn ta vô cùng đau buồn, hận không thể băm xác kẻ thù thành trăm ngàn mảnh, tuỳ táng cho đệ đệ hắn ta.

Nhưng bây giờ thì sao?
Có người nói đệ đệ của hắn ta có thể cứu.

Như vậy bảo hắn ta sao dám nghi ngờ.

Ví dụ, hắn ta sắp chết rồi, đột nhiên có người cho hắn ta nửa cái bánh bao.

Trong trường hợp này, liệu hắn ta có thể từ chối không?
Hắn ta không thể.

Tô Văn Thanh như một người chết đuối bắt được khúc gỗ trôi dạt, hắn ta nhìn Phụng Vĩ Lạc với vẻ mặt đầy hy vọng, chờ đợi một điều kỳ diệu sẽ đến.

“Tô thiếu gia, đừng tin lời lời yêu nữ này, sao có thể chứ, sao có thể cứu tiểu công tử được, tiểu công tử đã chết rồi, chúng ta đều dám khẳng định, tiểu công tử đã tắt thở, trừ phi Phụng tiểu thư này chính là yêu quái".

Ngỗ tác hét lớn, hung hăng trừng mắt nhìn Phụng Vĩ Lạc..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận