Vài ngày sau thương tích trên người cô đã giảm bớt cũng ổn định được nội kình, ngày hôm sau, sau khi tỉnh lại cô lập tức đi tìm Chung Diệu và Mạnh Điềm Điềm, cô đã hỏi Chung Diệu vì sao lại không phản ứng lại khi đánh với Lục An Nhiên nhưng tỷ ấy lại cố tình né tránh câu hỏi.
- Có quan trọng không? Dù sao mọi chuyện cũng qua rồi, không phải bây giờ muội cũng đánh bại nàng ta rồi sao?
Nhưng cô vẫn cảm thấy chắc chắn có chuyện gì đó mà cô không biết, đang đứng trước sân tập luyện để duỗi gân cốt thì có một đệ tử trong Tông môn đột nhiên tìm đến cô bảo là Tông chủ muốn gặp cô.
- Ta biết rồi, ngươi về đi.
Không biết ông ta lại định làm gì, nhưng cô vẫn đến Tông đường gặp ông ta, lúc tới nơi không chỉ có một mình Tông chủ còn có Kỷ Lâm Lễ, Nhị sư huynh và Mặc Thâm, à và còn Lục An Nhiên đang ngồi ở một bên băng bó khắp người.
- Gọi ta đến đây làm gì?
- Ngươi cứ vậy mà trực tiếp hỏi sao? Lễ nghi, phép tắc đâu?
Ông ta hình như tức giận vì cô không hành lễ.
- Vậy Lục An Nhiên có hành lễ không? - cô không trả lời mà nhìn thẳng vào n àng ta hỏi.
Lục An Nhiên thấy cô hỏi tới mình thì hơi giật mình, trong mắt lại loé lên tia căm hận.
Ông ta nghe cô hỏi ngược lại như vậy thì tái mặt.
- An Nhiên còn bị thương, sao có thể so sánh với ngươi?
- Ta thì không bị thương sao?
Không biết trong đầu ông ta đang nghĩ cái gì, nàng ta thua thì nàng ta bị thương còn cô chiến thắng thì lại không sao, bắt buộc phải hành lễ.
- Lục sư tỷ, tỷ đã chiến thắng ta nhất định phải so đo chuyện nhỏ nhặt như vậy sao? Đến cả Tẩy Tuỷ Đan ta cũng đã nhường cho tỷ rồi. - nàng ta rơm rớm nước mắt, như rất ủy khuất.
Cô lập tức cười lạnh trong lòng.
- Ngươi nhường ta? Nói vậy chuyện ngươi thua cũng là nhường ta chứ không phải bị đánh bại thảm hại sao?
Không hiểu sao cô còn chèn thêm hai chữ ‘thảm hại’ vào để chọc tức nàng ta, nàng ta quả nhiên sắc mặt tái mét.
- Lý Trường An, sao ngươi cứ thích ức hiếp muội ấy vậy? - Hoàng Quân Việt không biết từ đâu đi vào, câu đầu tiên là chỉ trích của.
- Ai đây? Ngươi không xuất hiện ta còn suýt quên mất sự tồn tại của ngươi nữa đó, bị Ngũ sư tỷ tẩn cho một trận không giúp ngươi thông minh lên được hả? - cô nhếch môi, câu đầu tiên đã khịa chuyện hắn thua người nào đó.
- Ngươi… - hắn chỉ có thể tức giận chỉ tay vào mặt cô, xét về bản lĩnh chọc điên người khác chắc chắn không ai bằng cô. Googl𝔢 ngay 𝘁rang ++ 𝘁 rùm𝘁r𝙪yện.𝐕𝖭 ++
- Đủ rồi! - Tông chủ toát ra khí tức uy nghiêm để răn đe.
Nhưng chỉ có Lục An Nhiên và Hoàng Quân Việt bị doạ cho run rẩy, ngoại trừ ba người kia thì cô vẫn bình tĩnh mặt đối mặt với khí tức của Cổ võ tông sư kia.
- Người nên vào vấn đề chính đi, đừng làm mất thời gian của ta.
Có lẽ ông ta bất ngờ vì cô không chịu ảnh hưởng khí thế của ông ta nên cũng thu lại khí tức, hắng giọng giãm bớt xấu hổ.
- Phía Đông Đại lục đang xảy ra rất nhiều vụ án mất tích, nạn nhân là những Cổ võ sư cả nam lẫn nữ độ tuổi 17 đến 19 từ các Tông môn lớn nhỏ, nhưng Chấp Lệnh Đường điều tra ra việc này không chỉ đơn giản là một vụ mất tích hàng loạt, có vài người mất tích đã được tìm thấy nhưng chỉ còn lại một cái xác, người giống như bị rút cạn máu mà chết, da vàng, môi tím tái, mắt trừng lớn, bây giờ bọn họ gấp gáp huy động lực lượng tìm ra manh mối, kẻ ra tay có thể là môn phái tà đạo, sử dụng những nạn nhân làm chuột bạch thử nghiệm nên mới có cái chết đau đớn như vậy.
Ta gọi các ngươi đến đây là muốn giao nhiệm vụ, một tuần sau ngươi hãy chuẩn bị cùng lên đường tới phía Đông đại lục cùng tìm ra kẻ đứng sau những vụ án này.
- Bốn người? Bao gồm tất cả những người ở đây sao? - cô nhìn về phía Hoàng Quân Việt hỏi.
- Quân Việt sẽ không đi cùng.
- Tông chủ, ta cũng muốn đi hãy để ta đi cùng, tiểu sư muội còn bị thương có ta bên cạnh sẽ quan tâm muội ấy.
- Kẻ thua cuộc, không có quyền lên tiếng. - ánh mắt ông ta hằn lên sự chán ghét nhìn hắn.
- Ta… - hắn á khẩu, không nói được lời nào.
Với tư cách là đồ đệ của Tam trưởng lão, việc hắn thua cuộc giống như một cú tát vào mặt Tam trưởng lão nên hắn đã bị cấm túc một thời gian dài, và không được cho đi làm nhiệm vụ, cô cũng không hề biết chuyện này.
- Vậy vẫn là bốn người sao? Nhưng không phải Lục An Nhiên còn bị thương sao? Ta tưởng người rất thương nàng ta, sao lại phái này ta đi làm nhiệm vụ khi còn chưa hết chấn thương?
- Cái này… Ta đã hỏi ý An Nhiên, và con bé đã đồng ý, ta đã kêu người bôi dược và cho thuốc rồi, con bé chỉ nhanh chóng hồi phục thôi, với lại lần này đi sẽ giúp con bé rèn luyện tích tự lập hơn và mạnh mẽ hơn.
- Sư tỷ, ta sẽ không làm chậm trễ mọi người nên tỷ không cần lo đâu.
- Được thôi, đến lúc đó ngươi mà xảy ra chuyện gì thì còn có Đại sư huynh mà. - cô cười khẩy nhìn nàng ta.
Nghe lời cô nói Mặc Thâm và Cung Kỳ cũng nhìn về phía hắn e ngại, đột nhiên bị nhắc đến Kỷ Lâm Lễ cũng bất ngờ nhìn cô nhưng ngẫm lại lời cô nói đâu sai, hắn đúng là không thể bỏ mặc Lục An Nhiên khi nguy hiểm.
- Không chỉ muội ấy, ta cũng sẽ bảo vệ muội.
- Điều đó không cần thiết, ta không cần sự giúp đỡ của bất kỳ ai. - cô lạnh lùng, kiêu ngạo trả lời rồi lại ngẫm lại, bồi thêm một câu.
- Nếu có nhờ vả ai thì chỉ có Nhị sư huynh thôi.
Xung quanh đột nhiên im ắng, chỉ có Cung Kỳ đột nhiên bật cười làm thu hút ánh mắt xung quanh, Kỷ Lâm Lễ trong lòng chua chát, cười khổ.
- Nếu đã vậy, cách ngươi hãy quay về chuẩn bị, một tuần sau sẽ xuất phát.
Cô quay người bước đi, mắt đối mắt với Hoàng Quân Việt, hắn hiển nhiên đang trừng mắt cô, cô cũng không vừa trừng lại hắn.
- Nếu ngươi không quay về, Tam trưởng lão sẽ tức giận đó. - cô cười khiêu khích nhìn hắn.
Nghe cô nhắc đến Tam trưởng lão sắc mặt trắng rất khó coi, như bị cô chọc trúng chỗ đau nên lần này trong mắt hắn còn mang theo chán ghét cùng cực nhìn cô, nhưng cô đâu thèm quan tâm, cô cũng không có năng khiếu làm người khác thích mình.
Lúc trở về cô đi lại phía bàn, cầm chiếc hộp đựng viên đan dược kia ngắm nghía, từ lúc chiến thắng đại hội tỷ thí cô chưa từng nhìn đến viên đan dược này, sợ uống nó khi bị trọng thương sẽ không thể phát huy được hết công dụng, bây giờ có lẽ cô nên thử.
Lấy viên đan dược một ngụm nuốt xuống, cô bình tĩnh xem cơ thể có gì khác thường không nhưng không có phản ứng gì xảy ra, đan dược cũng không có mùi vị gì, cô nghĩ phải đợi một thời gian mới phát huy được công dụng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...