Nghịch Thiên Cải Mệnh - An Le Kim Thao

Cô không dừng lại tiếp tục bật nhảy lên cao giống như cách cô đã đối phó với Mặc Khiêm trong tay ngưng tụ một luồng gió mạnh, người trên khán đài cũng cảm thấy có điềm không tốt.

- Nàng ta lại định phá hủy sàn đấu nữa sao. - Cố Thiên nhìn cô định ra chiêu cũ thì tặc lưỡi cảm thấy sàn đấu lại phải sửa tiếp nữa rồi.

Cô hướng thẳng về phía Kỷ Lâm Lễ mà ra đón, thấy cô thật sự ra tay với mình trong mắt hắn cũng hiện lên sự kinh ngạc khó thấy nhưng nếu không đỡ đòn này hắn thật sự sẽ bị thương.

Hắn bắt đầu vận nội kình, khi đòn đánh của cô hướng thẳng xuống, hắn đã dùng một chưởng để cản lại, giảm bớt lực sát thương, sàn đấu cũng không hề bị nứt như lần trước bởi vì cô đã kiểm soát lực vừa đủ để tấn công, lúc tiếp đất cô tiếp tục lao về phía hắn ra đòn nhưng hắn chỉ cản lại mà không tấn công điều này càng khiến cô bực bội ra đòn càng nặng tay hơn cuối cùng cũng đánh trúng bả vai hắn nhưng cô chỉ bất ngờ một giây rồi lại tiếp tục đánh.

Mặc Thâm nhìn thấy Kỷ Lâm Lễ bị đánh trúng sắc mặt hơi khó coi, Kỷ Lâm Lễ ôn hòa, nho nhã nhưng cũng không để người khác ức hiếp mình dù chỉ là tỷ thí, hắn có nhường nhịn cũng không đến mức bị đánh trúng như vậy.

Cung Kỳ ngồi bên cạnh xem chỉ hừ lạnh.

- Hừm, Lý Trường An hình như rất không thích Kỷ Lâm Lễ thì phải? Nếu không sao có thể ra tay nặng như vậy, không phải bọn họ là thanh mai trúc mã sao? - Cố Thiên vuốt cằm trầm tư suy nghĩ.


- Ta không biết giữa hai người họ xảy ra chuyện gì nhưng Kỷ Lâm Lễ trước giờ chưa từng nhường nhịn ai như vậy, bọn họ định thông qua trận đấu này giải quyết mâu thuẫn sao?

Cô tiếp tục xoay người ra thêm một chưởng khác, trong mắt không hề có một tia dao động, nếu là Lý Trường An trước đây tuyệt đối không thể nào làm tổn thương Kỷ Lâm Lễ vì nàng ta nhu nhược yếu đuối, coi trọng Kỷ Lâm Lễ hơn bản thân mình nếu hắn bị thương một thì Lý Trường An đau lòng mười, qua trận đấu này cô muốn hoàn toàn cắt đứt mối quan hệ giữa Lý Trường An và Kỷ Lâm Lễ không còn là thanh mai trúc mã, cũng không phải huynh muội gì đó.

- Ta sẽ không cảm kích sự nhường nhịn của huynh ngày hôm nay đâu, nên tốt nhất huynh nên đánh đàng hoàng đi.

- Muội rất ghét ta sao? - đột nhiên hắn lên tiếng hỏi một câu không liên quan nhưng ánh mắt lại quan sát từng biểu cảm của cô.

- Thay vì nói là ghét thì phải nói là ta không quan tâm, ta không muốn phải tiếp tục quan sát huynh từng ngày mà sống nữa, huynh hiểu chứ?

Lời nói của cô giống như đã kích hắn làm hắn bất ngờ cứng đờ lại, điều này làm hắn bị dính thêm một chữ nữa, Trưởng lão ở phía trên quan sát cũng đúng ngồi không yên.

- Lâm Lễ hôm nay bị sao vậy? Hắn chỉ biết đứng đó chịu trận thôi sao? Ta đâu dạy hắn nhu nhược như vậy.

- Chúng ta hồi xưa không như vậy. - hắn lẩm bẩm trong miệng.

- Đó là ngày xưa ta không biết điều luôn hướng sự ngưỡng mộ, yêu thích về phía huynh, nhưng bây giờ ta đột nhiên nhận ra trên đời này còn rất nhiều thứ tốt đẹp ta không thể mãi mãi hướng về một người được.

- Vậy sao, ta hiểu rồi.

Lúc cô định ra thêm một đòn nữa thì một tiếng trống vang lên, đó là hiệu lệnh hết thời gian tỷ thí.

- Như vậy là được rồi, tỷ thí hôm nay kết thúc ở đây, ngươi cũng đã làm rất tốt, không nên kéo dài thời gian nữa. - Tông chủ hắng giọng tuyên bố trước toàn thể mọi người.


Cô nhìn ông ta nhếch môi cười lạnh, rõ ràng ông ta sợ cô tiếp tục đả thương Kỷ Lâm Lễ nên mới kết thúc trận đấu sớm hơn dự kiến nhưng dù sao cô cũng có được vật phẩm mình cần.

Nên nhận đồ xong cô cũng đi vào nhưng Kỷ Lâm Lễ phía sau đã gọi cô lại.

- Kỷ năng kia muội làm bằng cách nào mà có thể sao chép được? Đó không phải kỹ năng mà người bình thường có thể sao chép. - hơn nữa lúc cô đánh với Lục An Nhiên rõ ràng tốc độ còn nhanh hơn nàng ta, hắn chưa từng thấy điều gì như vậy.

- Thời gian luyện tập một tháng kia, huynh có biết ta đã khổ luyện ở đâu không?

Hắn như nhận ra điều gì đó, kinh ngạc nhìn cô.

- Núi Luyện Ngục?

Hắn biết một tháng qua cô đã luyện tập cùng với Cung Kỳ nhưng hắn không nghĩ Cung Kỳ lại đưa cô đến nơi nguy hiểm như vậy, càng đi sâu bên trong núi Luyện Ngục chính là hàng tá động vật hoang dã nguy hiểm Lang Vương, Xà Tinh đều ở trong đó, người có tu vi dưới 30 năm đi vào không biết có còn sống sót đã ra không, càng khiến người ta không chịu được là áp lực không khí ở đó rất lớn gần như không thở được nếu càng đi lên cao, Cung Kỳ có lẽ là trường hợp đặc biệt, đệ ấy không hề kiêng kỵ với những thứ người ta cho là đáng sợ đó mà vẫn có thể sống ở đó mấy tháng trời.

Nhưng cô thì khác, lần đầu tiên ở đó lại có thể ở đến một tháng, áp lực không khí ở đó đã làm sức chịu đựng của phổi cô tốt hơn người bình thường rất nhiều, nếu là người khác chắc chắn không thể trụ nổi một tuần, đó là lý do tại sao cô có thể sao chép được kỹ năng mà người bình thường không thể làm được.


Đột nhiên hắn có chút tự giễu, hắn luôn cảm thấy Trường An không thích hợp với võ thuật nhưng chính hắn lại là người không hiểu cô, không phải cô không thích hợp mà là chưa có người thật tâm chỉ dạy, bằng chứng là trong thời gian ngắn cô đã mạnh lên đáng kể, có lẽ cô muốn vạch rõ ranh giới với hắn cũng là có lý do.

- Trường An, trước đây bỏ mặc muội là ta sai, ta không mong được muội tha thứ nhưng sau này dù không lấy danh nghĩa thanh mai trúc mã nhưng ta vẫn sẽ quan tâm muội với tư cách một người sư huynh.

- Ta không quan tâm, huynh muốn làm gì cũng được. - cô hờ hững trả lời rồi bỏ đi.

- Nếu tỷ thí Tông môn đã kết thúc vậy thì ngày mai chúng ta phải lên đường trở về rồi. - Trưởng lão Trường Minh Tông hắng giọng nhắc nhở.

- Đi một chuyến tới đây cũng không uổng phí, thông qua các trận đấu này chúng ta cũng thấy được Thiên Huyền Tông có rất nhiều nhân tài rất triển vọng trong tương lai nhưng Trường Minh Tông của chúng ta vẫn tốt hơn nhé. - hắn nhe răng cười tinh nghịch, lộ ra hai chiếc răng nanh.

- Đệ bớt nhây lại đi, điều đó còn chưa biết được.

Bọn họ ở lại thảo luận với Tông chủ vài câu rồi giải tán, thế là đại hội tỷ thí Tông môn đã kết thúc với chiến thắng thuộc về Lý Trường An, cô mệt mỏi đi nghỉ ngơi mà không biết cô đã lọt vào tầm mắt của biết bao nhiêu kẻ ngoài kia, những kẻ giòm ngó vị trí Tông môn đứng đầu của Thiên Huyền Tông, những kẻ có ý định hạ bệ Thiên Huyền Tông để nâng Tông môn mình lên vị trí đầu đều đang mưu tính thâm hiểm nhưng chỉ có cô không biết chút nguy hiểm gì ngoài kia mà vẫn tự nhiên nghỉ ngơi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận