Nghịch Thiên Cải Mệnh - An Le Kim Thao

Cái này tùy vào thực lực mỗi người, dù là huynh đệ chung một tông nhưng ta cũng không thân thiết lắm với hai đệ ấy. - Kỷ Lâm Lễ cũng tỏ vẻ thất vọng.- Điều đó là tất nhiên, đâu có ai cũng ôn hòa, dịu dàng như huynh, hai huynh ấy khuôn mặt tỏ vẻ giống như người lạ chớ gần vậy. - hắn tỏ vẻ hiển nhiên nói.

- Nhưng tam sư huynh dù có vẻ khó gần nhưng huynh ấy cũng rất tốt với Mặc Khiêm mà?

- Bọn họ huynh đệ ruột, sao có thể so sánh, nhất là nhị sư huynh còn chả để ai vào mắt.

Ở bên kia, sau khi ngỡ ngàng ngơ ngác nhìn gần một nửa khu rừng bị san bằng cô mới há hốc nhìn hắn.

- Huynh muốn dạy ta công pháp hủy diệt này à?

- Muội điều khiển nội kình lưu chuyển tập trung vào hai lòng bàn tay, dùng khí tức điều khiển áp lực gió tập trung vào lòng bàn tay, khi đã ngưng tụ đủ thì phóng ra, vừa rồi ta chỉ làm cho muội xem thôi, ta có thể ra đòn nhanh hơn vậy.

- Và bây giờ huynh biến khu rừng thành như vậy, chúng ta luyện tập như thế nào nữa? - cô chỉ nơi bị hắn vừa tàn phá nói.

- Muội yên tâm, chúng ta sẽ ở đây đến khi muội luyện thành thục.

- Đây là công pháp tổ phụ huynh dạy, không phải là công pháp gia truyền sao? Huynh dạy cho người ngoài được hả?

- Bởi vì ta không còn người nhà nữa rồi, truyền lại cho những kẻ không xứng đáng chi bằng truyền lại cho muội.


Cô bất ngờ nghe câu trả lời của hắn rồi cũng mỉm cười vui vẻ luyện tập, cô bắt chước làm theo cách của hắn, lần đầu tiên không thành công rồi lần thứ hai, thứ ba, lần thứ mười nắm bắt được, sau một tháng đã làm chủ, bây giờ cô không phải cố định một chỗ để ra chiêu mà có thể bay nhảy khắp nơi cũng có thể ra chiêu, dù không được mạnh mẽ như Cung Kỳ nhưng cô sẽ gia tăng thực lực để có thể sánh ngang hắn.

Một tháng kỳ hạn đã kết thúc, tỷ thí tông môn đã đến, cô và Cung Kỳ cũng xuống núi, mới một tháng mà cảm giác như một năm vậy, lúc cô và Cung Kỳ vừa bước vào cửa tông môn thì đã có vô số ánh mắt nhìn hai người.

- Bọn họ nhìn gì vậy?

- Mặc kệ bọn họ, muội mau về phòng mình nghỉ ngơi đi, ngày mai là ngày tỉ thí rồi.

- Ta biết rồi.

Lúc quay về cô đúng lúc gặp Mạnh Điềm Điềm.

- Điềm Điềm!

- Trường An!

Hai người vui vẻ lao vào nhau nhưng gần đến thì có người cản lại.

- Tình cảm thắm thiết để sau đi, bây giờ phải nghỉ ngơi trước đã. - Nữ tử xinh đẹp từ đâu xuất hiện cản hai người lại, cười tươi nói.

- Ai đây? - cô nhíu mày nhìn nữ tử xinh đẹp trước mặt.

- Trường An, cô không biết sao? Tỷ ấy là Ngũ sư tỷ Chung Diệu, thời gian trước tỷ ấy phải làm nhiệm vụ ở phía Nam đại lục, tỷ ấy vừa mới về một tháng trước vì đại hội tỷ thí tông môn.

- Chào Ngũ sư tỷ. - cô lấy lại bình tĩnh cũng lễ phép chào hỏi.

- Tiểu Lục, trông muội có vẻ còn khỏe hơn lần cuối chúng ta gặp nhau nhỉ, thời gian luyện tập cùng Nhị sư huynh xem ra có khác. - nữ nhân cười tinh nghịch nhìn cô.

- Sao tỷ biết?

- Trường An, là ta nói với tỷ ấy, trước đây cô bị người khác xem thường, ghét bỏ, là tỷ ấy đứng ra bảo vệ cô, cô không cần đề phòng tỷ ấy với lại trong thời gian cô luyện tập cùng Nhị sư huynh, ta cũng cùng tỷ ấy luyện tập, tỷ ấy đã giúp ta rất nhiều.


- Đúng, đúng, thời gian qua ta đã cùng luyện tập với tiểu Thất cả tháng luôn đó.

Tiểu Thất là đang chỉ Mạnh Điềm Điềm, cô ấy đứng thứ bảy trong tông môn.

- Ta không có ý nghi ngờ ai, chỉ là bất ngờ thôi, cảm ơn tỷ đã chiếu cố Điềm Điềm trong thời gian ta vắng mặt.

- Đó nghĩa vụ của một người sư tỷ như ta, nhưng hai đứa cần phải nghỉ ngơi để chuẩn bị cho ngày mai nữa.

Chung Diệu đã nói vậy thì cô và Mạnh Điềm Diềm chỉ có thể nghe lời về phòng mình, cô phóng lên chiếc giường đã bỏ mặc một tháng mà suy nghĩ về những điều Cung Kỳ nói khi còn luyện tập cùng hắn, chuyện Lý Trường An bị hãm hại từ trong bụng mẹ nên sinh ra mới trở thành phế vật không thể luyện võ.

- Tiểu Thất, ngươi có ở đây không?

" Kí chủ gọi tôi sao? "

- Ngươi có biết về gia đình Lý Trường An không? Ta chỉ biết bọn họ là thế gia lớn ở kinh thành.

" Phải rồi, Lý gia là gia tộc lớn ở kinh thành, xuất thân của nhiều cổ võ sư thiên tài, tổ phụ của Lý Trường An cũng là một cổ võ tông sư tu vi cao, ông ta được rất nhiều người kính nể "

- Vậy còn phụ thân và mẫu thân nàng ta?

" Kí chủ, phụ thân của nguyên chủ lấy mẫu thân của nguyên chủ là vì liên hôn gia tộc "


- Nói trắng ra là ông ta không yêu thương mẫu thân của nguyên chủ?

" Ngoài ra ông ta còn có một người thiếp tên là Mộng Uyển, thanh mai trúc mã của ông ta nhưng Lý gia là gia tộc võ danh môn vọng tộc, phụ thân của Mộng Uyển lại là thương buôn, không môn đăng hộ đối nên chỉ có thể làm thiếp, bà ta cũng là mẫu thân của Lý Niên "

- Người này rất có thể là người hãm hại mẫu thân của nguyên chủ, vì không môn đăng hộ đối mà bị giành mất vị trí chính thất, bà ta có thể cam tâm sao?

" Điều này cũng rất có thể vì sau khi nguyên chủ thành phế vật không thể luyện võ, con gái bà ta lại được cả nhà yêu thương, nâng như trứng, hứng như hoa mà "

- Nói vậy mẫu thân của nguyên chủ chắc rất thương tâm khi bản thân bị lạnh nhạt, con gái còn bị ghét bỏ.

" Kí chủ, quên chưa nói với cô, xuất thân của mẫu thân nguyên chủ cũng rất cao quý, nếu Lý gia là danh gia vọng tộc ở phía Bắc thì phía Nam cũng có Tống gia là gia tộc cổ võ lâu đời, Lý gia chỉ sản sinh ra một cổ võ tông sư thì Tống gia có tới ba cổ võ tông sư, con trai cả của bên đó cũng sắp đột phá thành đời thứ tư rồi "

- Nếu vậy sao bọn họ lại để mẫu thân nguyên chủ và nguyên chủ phải chịu khổ như vậy?

" Cô cũng biết ở đại lục này xem trong kẻ mạnh, mẫu thân nguyên chủ đã được gả đi nên Tống gia cũng không muốn liên quan nhiều, với lại nguyên chủ còn không thể luyện võ nên mới bị xem thường "

- Được đó, chờ tới khi ta mạnh hơn, ta sẽ đi vả mặt từng người bọn họ! Cho bọn họ biết thế nào là phế vật.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận