Nghịch Thiên Cải Mệnh - An Le Kim Thao

- Ta biết nhưng sao huynh lại hỏi chuyện này?

- Hạc Vân Tông là tông môn do tổ phụ của hắn sáng lập, lấy tên của người sáng lập nó đặt tên cho tông môn, là Hạc Vân lão tổ, thời điểm sáng lập tông môn ông ấy chỉ mới 45 tuổi, trong suốt cuộc đời mình ông ấy đã giúp Hạc Vân Tông trở thành tông môn lớn nhất đại lục, được người người kính nể nhưng sau đó mới xảy ra biến cố.

- Là biến cố gì?

- 15 năm trước, Vô Diện Môn tập hợp các thủ lĩnh tấn công vào bốn tông môn lớn, muốn khiến bọn họ quy phục cái ác, thống nhất đại lục để trở thành môn phái mạnh nhất, nhưng tất nhiên bốn tông môn sống chết không chịu quy phục, người cầm đầu phản kháng tấn công Vô Diện Môn là Hạc Vân lão tổ, ông ấy cùng với ba tông chủ còn lại tìm ra hang ổ của bọn chúng, đánh với kẻ cầm đầu là Bạch Nghị, cả bốn tông chủ và hắn từng là huynh đệ chung sư phụ, nhưng Bạch Nghị không thỏa mãn với sức mạnh mình đang có nên đã sa đọa và tạo nên môn phái của riêng mình, Vô Diện Môn, đại diện cái ác vô hình, bọn chúng trà trộn khắp nơi, dù là ông chú bán rượu ven đường hay một bà lão bán rau cũng có thể là người của bọn chúng, Thúy Hoa Lâu chính là một ví dụ điển hình.

Bạch Nghị thời điểm đó bằng cách nào đó tu vi đã lên đến 250 năm, ba tông chủ kia còn không phải là đối thủ của hắn, Hạc Vân lão tổ đã dùng đan dược bức bách bản thân đột phá tu vi mới có thể đánh ngang sức với hắn.

- Kết quả thì sao?


- Hai người đó đã đánh mấy ngày liền, Hạc Vân lão tổ đã thắng nhưng cũng đã cạn kiệt sức lực, tác dụng phụ của viên đan dược bức bách tăng tu vi là bào mòn thể lực của nguời sử dụng và giảm đi tuổi thọ, thời điểm đó ông ấy đã 120 tuổi, ngày kết thúc trận chiến cũng là ngày mất của ông ấy, dù đã thắng nhưng bốn tông môn tổn thất nặng nề, đặc biệt là Hạc Vân Tông, Cung Kỳ từ một thiếu chủ có tất cả trong tay thì bây giờ nhà nát cửa tang, phụ thân và mẫu thân hắn cùng tham gia chiến đấu cũng chết trận, một đứa trẻ 7 tuổi phải nhìn ba thân xác lạnh ngắt của người thân mình phải đau đớn như thế nào, từ đó Hạc Vân Tông có xây sửa lại nhưng không thể cường đại như xưa được nữa, các trưởng lão, thúc thúc của hắn thì tranh giành vị trí Tông chủ, hắn lại trở thành đứa trẻ mồ côi.

Vì áy náy với tổ phụ hắn nên Tông chủ mới đưa hắn về đây, trở thành môn đồ đệ tử của Thiên Huyền Tông, nhưng lần đầu tiên ta gặp hắn ở tông môn, ta đã phải giật mình vì đã tò mò nhìn thẳng vào hắn, đó không còn là ánh mắt của một đứa trẻ 7 tuổi nữa, nó lạnh lẽo và đầy sát khí cũng len lõi một chút thù hận không để ai biết, ta biết hắn chưa bao giờ quên mối thù giết người thân với Vô Diện Môn, trong Tông môn ai ai cũng nói ta lạnh lẽo khó gần nhưng nếu bọn họ biết con người thật của Cung Kỳ, bọn họ sẽ phát hiện còn có người lạnh lẽo hơn ta gấp ngàn lần.

Cung Kỳ ở bên kia cũng đang dốc sức luyện tập với cô.

- Bây giờ ta sẽ dạy muội công pháp của ta.

- Huynh cũng có công pháp riêng sao?

- Đây là do tổ phụ của ta dạy ta, quyền pháp này cần tập trung ngưng tụ nội kình, nếu muội không kiểm soát được nội kình lúc ra chiêu thì nội kình của muội sẽ bạo phát, phế hết tu vi đó.

- Sao huynh lại dạy quyền pháp kinh khủng đó cho muội?

- Bởi vì ta tin muội có thể kiểm soát được.

Hắn vào tư thế, hai chân dang rộng, hai tay tạo thành chưởng, khi hắn vận nội kình xung quanh bắt đầu nổi gió lớn, đến mức làm cô phải lung lay nhưng nhưng hắn vẫn đứng vững ở đó dù y phục và tóc bay tán loạn, trong phút chốc như mơ hồ cô nhìn thấy gió đang tập trung vào bàn tay tạo thành chưởng của hắn, chân hắn khép lại, bàn tay tung chưởng về phía trước, vô số cây cối bị bật gốc rễ, mặt đất bị san bằng, tiếng động vật sợ hãi la hét, vô số chim bay tản đi khắp nơi, dư chấn cũng rất lớn, làm nhóm Mặc Thâm và Kỷ Lâm Lễ cũng phải ngước nhìn.

- Là nhị sư đệ làm sao? - Kỷ Lâm Lễ nhìn về phương hướng trên núi lẩm bẩm.


- Nhị sư huynh đang luyện tập với ai sao? - Lục An Nhiên cũng tò mò nhìn hướng phát ra tiếng động.

- Người cộc cằn như huynh ấy thì có thể luyện tập với ai.

- Được rồi, đệ ấy làm gì là chuyện của đệ ấy, chúng ta cứ luyện tập bình thường, tới đi. - hắn ra hiệu lệnh cho Hoàng Quân Việt tấn công.

- Vậy sư huynh, thất lễ rồi. - hắn nói xong thì lao về phía Kỷ Lâm Lễ, động tác nhanh nhẹn dứt khoát.

Dù hắn mồm mép không tốt nhưng năng lực không tồi, hắn từ khi vào tông môn học hỏi rất nhanh nhẹn, nhưng do tính lười cũng không thích tranh đua với người khác nên tu vi chỉ dừng ở ngưỡng 65 năm.

Nhưng dù hắn nhanh nhẹn cũng không thể vượt qua thiên tài luyện võ như Kỷ Lâm Lễ, hắn từ nhỏ đã nổi danh thiên tài khắp kinh thành, vào tông môn khi 15 tuổi, trong thời gian ngắn đã đột phá liên tiếp đến 40 năm tu vi, là đệ tử ưng ý nhất của đại trưởng lão, dù là thiên tài nhưng không kiêu ngạo lại rất ôn hòa nên rất được mọi người yêu quý.

- Đệ làm rất tốt, đã khắc phục được điểm yếu rồi nhưng ra đòn cần phải mạnh mẽ hơn, như vầy. - hắn vừa nói vừa đặt tay trên ngực Hoàng Quân Việt.


Nhìn cử chỉ như rất nhẹ nhàng nhưng một giây sau Hoàng Quân Việt đã bị đánh bay ra xa.

- Đòn này đau thật đó, huynh có chắc là huynh đã nương tay không? - hắn đau đớn ôm ngực đứng dậy.

- Là do đệ không chú tâm thôi.

- Với thực lực như vậy nếu huynh, nhị sư huynh và tam sư huynh cùng tham gia thi đấu thì ai đánh lại ba người chứ. - hắn nhăn mặt lầm bẩm.

- Để công bằng, ta và hai người họ sẽ không thi đấu, đợi đến khi tìm ra người chiến thắng, người đó sẽ có cơ hội thách đấu với một trong ba người chúng ta.

- Vậy trong ba người các huynh ai là người mạnh nhất? - hắn tò mò hỏi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận