Nghe Nói Tôi Là Bạch Nguyệt Quang Của Nam Chính


Cao nhị, lớp 1.

"Các em, hôm nay lớp chúng ta có một bạn học mới chuyển tới.

Bạn học Khương Bạch Trà, em mau vào đi." Chủ nhiệm lớp gọi Khương Bạch Trà đang đứng ở cửa.

Trên mặt Khương Bạch Trà treo một nụ cười dịu dàng và ấm áp, dung nhan xinh đẹp mau chóng chiếm được cảm tình của mọi người.

"Chào mọi người, tôi tên là Khương Bạch Trà.

Là Khương trong "Mạnh Khương Nữ", còn Bạch Trà là bạch trà trong "Bạch trà như tuyết như băng 1 ".

Ngữ điệu mềm mại, giọng nói thanh lãnh khiến cho mọi người có cảm giác mát lạnh giữa mùa hè.

Các bạn học các nam sinh.

Vốn dĩ không hứng thú với học sinh chuyển trường, nhưng khi phát hiện học sinh mới này là một đại mỹ nữ thì tỏ ra vô cùng nhiệt tình.

"Bạn học Khương, trước mắt em cứ ngồi vào bàn cuối cùng ở hàng thứ hai, sau buổi họp lớp tiếp theo chúng ta sẽ chỉnh lại chỗ ngồi."

"Dạ được." Khương Bạch Trà ôm cặp sách xuống dưới, dừng lại bên cạnh Trì Chiêụ


"Bạn học, xin nhường một chút." Không để Khương Bạch Trà chờ lâu, Trì Chiêu đứng lên nhường lối đi cho cô.

Dáng người thiếu niên cao gầy, eo thon rắn chắc, cậu ta cao hơn Khương Bạch Trà khoảng chừng một cái đầụ

Khương Bạch Trà ngồi vào chỗ, lấy sách giáo khoa đã nhận từ lâu mở ra để lên bàn.

Ngoài mặt như đang nghiêm túc học hành nhưng thật ra trong đầu là đang nói chuyện phiếm với 007.

Khương Bạch Trà Cậu ta thật đẹp mắt.

007 Tất nhiên, trang bị cho nam chính còn có thể là giỡn sao?

Giọng 007 có chút đắc ý kiêu ngạo

Khương Bạch Trà Tôi có chút suy nghĩ muốn yêu đương với cậu ta.

007 Chờ cô thu phục được cậu ta rồi hẵng nói.

phải là cái kiểu yêu đương như cô gái đã chết kia không???

007 ...


Khương Bạch Trà Hay là chúng ta nói chuyện tình yêu ngọt ngào đi.

007 Nó cứ cảm thấy có gì đó sai sai.

Giữa trưa, La Ngọc Ngữ từ lớp 7 lầu dưới chạy lên, nói muốn tìm Khương Bạch Trà cùng nhau ăn cơm trưa, bởi vì chạy nhanh mà trên mặt có chút đỏ ửng và mồ hôi.

Khi nhìn thấy Trì Chiêu ngồi bên cạnh, cô ta lắp bắp đỏ mặt, cúi đầu xoắn lấy ngón tay.

"Ngọc Ngữ, đi thôi." Khương Bạch Trà thu dọn xong mặt bàn rồi nói với La Ngọc Ngữ đang đứng một bên ngoắc ngoắc ngón tay.

"A...À...Được...Được..." Sự thất vọng không thể che giấu trong giọng nói của cô ta, Trì Chiêu đã đi rồi.

Lúc nào cũng vậy, cô luôn bỏ lỡ cơ hội nói chuyện với Trì Chiêu, La Ngọc Ngữ uể oải không thôi.

Hai người đi về phía nhà ăn, Khương Bạch Trà vẫn luôn duy trì nụ cười dịu dàng nghe La Ngọc Ngữ nói chuyện.

"Bạch Trà, không ngờ cậu thế mà lại ngồi cùng bàn với học thần Trì Chiêu Mặc dù tôi quen biết với Trì Chiêu từ nhỏ, nhưng cậu ấy thật sự siêu lạnh lùng, không hề thích nói chuyện một tí nào."

"Thật không? Nhưng cái này chỉ là tạm thời, qua hai ngày nữa sẽ đổi chỗ." Khương Bạch Trà hơi đói bụng, hừ, yêu đương cái quỷ gì.

Thẻ cơm của cô còn chưa có tiền đây này.

Để duy trì hình tượng, Khương Bạch Trà nhất quyết không đụng đến tiền mà chú La cho cô.

Tuy Khương Bạch Trà thích hư vinh, nhưng lòng tự trọng cũng cực kỳ cao, tuyệt đối sẽ không mặt dày đi tiêu số tiền mà La Hữu Thành đưa cho.

Đến nhà ăn, Khương Bạch Trà nhìn lướt qua số dư trong thẻ, du͙c vọng muốn yêu đương với Trì Chiêu càng thêm mãnh liệt.

"Bạch Trà, sao cậu ăn ít thế." Sau khi hai người ngồi xuống, La Ngọc Ngữ vừa nhìn vừa nói mấy món ăn mà Khương Bạch Trà đã chọn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận