Nghe Nói Tôi Là Bạch Nguyệt Quang Của Nam Chính


Cô nên chuẩn bị "quà" gì để tặng cho đám người kia đây?

Khương Bạch Trà nghĩ ngợi, hay là tốt nhất tặng cho các vị đại gia kia mỗi người một cái thùng rác đi.

Khương Bạch Trà cảm thấy bản thân thật sự quá lương thiện, đến nước này còn có suy nghĩ giúp phân loại rác rưởi.


Sáng sớm ngày hôm sau, Khương Bạch Trà rời giường thay một bộ đồng phục mới.

Đứng trước gương lớn là một thiếu nữ, trên người mặc áo sơ mi ngắn tay màu trắng, phía dưới là váy dài qua đầu gối, chân mang tất trắng và giày da màu đen.

Vóc dáng cô mảnh khảnh, vòng eo tinh tế nhỏ nhắn.

Khương Bạch Trà đem tóc dài cột lên, cô nhìn chính mình trong gương, cười kín đáo lại xinh đẹp.

007 bị cô cười đến lòng có chút nhộn nhạo.

Ký chủ thật dịu dàng, thật xinh đẹp.

Nó đã ăn phải vận may gì mới có thể gặp được ký chủ như này Ô ô ô..........


007 chỉ cần nhớ đến mấy ký chủ tiền nhiệm của mình liền cảm thấy bi thương thấu trời xanh.

Khương Bạch Trà chuẩn bị xong thì mở cửa đi ra ngoài.

Phía dưới cầu thang xoắn ốc là một người đàn ông trung niên hơn bốn mươi tuổi, nhìn rất phúc hậu, vô cùng hoà ái dễ gần.

"Chào chú La." Khương Bạch Trà lễ phép chào hỏi.

"Bạch Trà không cần khách khí, cứ coi đây là nhà của mình là được.

Mau tới đây ăn sáng, đợi Tiểu Ngữ xuống rồi hai đứa cùng nhau tới trường" La Hữu Thành quả thật đối xử với Khương Bạch Trà rất tốt, thậm chí nhiều lúc còn tốt hơn con ruột.

Điều này khiến La Ngọc Ngữ nhiều lúc ghen tị đến ấm ức, lén tìm một chỗ để khóc.

Sau đó bị trúc mã của cô ta phát hiện, cuối cùng người xui xẻo vẫn là Khương Bạch Trà.

Bởi vì trong mắt người nọ, Khương Bạch Trà chính là đầu sỏ khiến La Ngọc Ngữ thương tâm.

"Cảm ơn chú La..." Giọng nói của cô có chút trầm mặc.

La Hữu Thành tự nhiên nghe ra được, càng thêm thương xót Khương Bạch Trà.


Ông tất nhiên biết lý do mà người chú kia đồng ý nhận nuôi cô.

Chú út Khương Bạch Trà đúng là một nhà cùng nhau làm bậy, đến cả tiền bảo hiểm của người đã mất cũng không tha.

Không khí giữa hai người rất hòa hợp, dùng bữa được một nửa thì La Ngọc Ngữ từ trên lầu đi xuống.

"Cha ơi." La Ngọc Ngữ chạy xuống lầu, khuôn mặt nhỏ nhắn hoạt bát cùng đôi mắt đen láy đầy sức sống.

"Lớn như vậy còn thích nhảy nhót, con không sợ bị người ta chê cười à?"

"Còn nữa, sau này Bạch Trà sẽ là chị gái của con." La Hữu Thành xoa xoa đầu La Ngọc Ngữ.

"Hừ, kẻ nào dám cười, con sẽ đánh hắn một trận." La Ngọc Ngữ giơ nắm đấm nhỏ, vô cùng ngây thơ đáng yêụ Sau đó cô ta xoay người nói với Khương Bạch Trà.

"Cậu chính là chị gái Khương Bạch Trà Tôi gọi cậu là Bạch Trà được không? Chúng ta rõ ràng bằng tuổi nhaụ"

"Có thể." Khương Bạch Trà cười với cô ta, La Ngọc Ngữ cảm thấy có chút mất tự nhất, người này lớn lên quá xinh đẹp.

Cho đến khi hai người lên xe rồi, La Ngọc Ngữ vẫn luôn ngồi bên cạnh oán giận, "Cái đồ Nhạc Ly ngu ngốc này, ngày nào cũng đến muộn, bổn tiểu thư không thèm chờ hắn nữa."

"Cậu không biết đâu Bạch Trà, cái tên Nhạc Ly này bị nước vào đầu nên hỏng rồi, suốt ngày đều chê tôi lùn, còn hay khi dễ tôi, cậu đừng có thấy cậu ta đẹp trai mà bị vẻ ngoài che mắt "

"Được" Khương Bạch Trà gật gật đầụ

Hừ, Mục Nhạc Ly, tên trúc mã luôn hết lòng bảo vệ nữ chính, đối xử tệ với Khương Bạch Trà không ít lần.

Sự ác ý của hắn đối với Khương Bạch Trà cũng trần trụi và thẳng thắn như Tưởng Dược Lân, chỉ là sẽ luôn giả vờ trước mặt nữ chính.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận