Edit : Yreny Hồ
Tam Hoàng Tử đợi nàng nói xong, mới nhàn nhạt mở miệng.
"Không trách phụ hoàng, là ta cự tuyệt chọn chính phi."
Dương Hân nghe vậy trên tay bình thuốc không có cầm chắc, trực tiếp rơi trên mặt đất.
Nàng lấy lại tinh thần khom lưng muốn đi nhặt, Tam Hoàng Tử bắt lấy tay áo của nàng.
"Cẩn thận tay."
"Sao có thể không trách Hoàng Thượng, hắn là Hoàng Thượng cũng không thể tùy tiện đánh ngươi a."
Dương Hân thu tay lại đứng thẳng người, che đi biến hóa trên gương mặt, lời lẽ hùng hôn nói:
"Chúng ta ở chỗ kia, người người bình đẳng, hôn sự những cũng là tự do, ngươi không thích những người kia, cự tuyệt là làm sai chỗ nào?"
Nàng vừa nói vừa quan sát đến thần sắc của Tam Hoàng Tử.
Nhớ kỹ trong tiểu thuyết, Nữ Chủ chính là Tam Hoàng Tử đang lúc chọn phi ở bữa tiệc mà nhận biết.
Mặc dù Tam Hoàng Tử nói không có chọn, cũng khó tránh khỏi hào quang nhân vật chính va chạm, hai người có xát lên tia lửa gì cũng khó nói.
Sớm biết vậy nàng liền về sớm một chút.
"Hân Nhi, ta đã sớm nói với nàng, chúng ta chỗ này cùng với cái chỗ kia của nàng không giống."
Lời này Tam Hoàng Tử không phải lần đầu tiên đối Dương Hân nói.
Ngày xưa Dương Hân đều sẽ cùng hắn tranh luận, hôm nay lạikhông có.
"Được, ta đã biết."
Dương Hân không cùng hắn cãi lại, nàng phải biết được Tam Hoàng Tử đến cùng có thấy Nữ Chủ không.
"Những cô nương kia huynh có hay không là có chú ý đến rồi ?"
Quen thuộc tính tình nhảy đề tài của nàng, Tam Hoàng Tử cũng không nghĩ nhiều, lắc đầu.
"Không có chú ý tới ."
Dương Hân nhẹ nhàng thở ra, liền nghe Tam Hoàng Tử hỏi:
"Muội đã gặp qua mẫu phi của ta sao?"
" Mẫu phi của huynh ? " Dương Hân ánh mắt né tránh, cố giả bộ trấn định:
"Muội làm sao có thể gặp qua mẫu phi của huynh chứ.
Thần ca ca là muốn dẫn muội đi gặp nàng sao ?"
Tam Hoàng Tử nhìn chằm chằm nàng, tự nhiên nhìn ra nàng đang nói láo.
Cũng không vạch trần, chỉ là cười lắc đầu.
"Muội nếu là hiếu kì, đợi đến tiệc đầy tháng của tiểu hoàng muội ta sẽ dân muội đến gặp nàng, nàng hẳn là sẽ rất thích muội."
Dương Hân không có chú ý tới thâm ý vừa lóe lên nơi khóe mắt của Tam Hoàng Tử, trọng điểm đều đặt ở hoàng muội trăng tròn yến mấy chữ này.
Nàng nhớ kỹ trong tiểu thuyết Tam Hoàng Tử cũng không có nhỏ như vậy hoàng muội, chẳng lẽ là nàng xuyên đến phát sinh hiệu ứng cánh bướm rồi ?
"Thần ca ca thế mà còn có hoàng muội nhỏ tuổi như vậy sao, có phải là rất đáng yêu không ?"
Tam Hoàng Tử trong đầu phác hoạ lấy Ngu Y Lạc tinh xảo khuôn mặt nhỏ, nhẹ gật đầu:
"Rất đáng yêu, phụ hoàng cũng rất thích nàng."
Trong miệng hai người Ngu Y Lạc vừa ngủ một giấc tỉnh lại.
【Lúc nãy khi chúng ta đi, Tam Hoàng Tử khẳng định lại bị Hiền Phi đánh, quá đáng thương.
】
Lệ Phi nghe được thanh âm của nàng, đứng dậy đi cho nàng thay tã, lại cho nàng bú.
Chuyện này đã trải qua mấy lần, Ngu Y Lạc vẫn cảm thấy khó xử.
【 Để Mỹ Nhân mẫu thân cho ta thay tã, thật là ngượng ngùng nha ! 】
Lệ Phi có chút dở khóc dở cười lấy ra tay đang che lại khuôn mặt nhỏ của nàng, trêu chọc nói: "Lạc Nhi còn biết xấu hổ, như cái tiểu đại nhân."
Hoa Nhị đứng ở một bên, đi theo phụ họa.
"Tiểu công chúa hiện tại liền thông minh như vậy, lớn lên khẳng định rất lợi hại."
Lệ Phi cười khẽ: "Bản cung chỉ hi vọng nàng bình an lớn lên, ôn nhu thông minh liền tốt, không cần quá lợi hại."
Ngu Y Lạc toét miệng động tác dừng lại.
【 Thông minh có thể, ôn nhu khẳng định là không được, ta cái này đại khí thế, mẫu thân muốn ôn nhu đành phải một lần nữa sinh cái tiểu hài tử khác nha.
】
Tính cách của nàng đời trước liền chú định, khẳng định là đổi không được, cho nên ôn nhu là không thể nào ôn nhu.
Đang nói chuyện, Trương ma ma đi đến, nói khẽ.
"Hoàng Thượng đến."
Ngu Y Lạc nghe xong bạo quân lại tới, toàn bộ khuôn mặt nhỏ đều xụ xuống.
Nhắm mắt lại liền bắt đầu giả vờ ngủ.
"Trẫm mang Lạc Lạc đi Ngự Thư Phòng."
Trước kia Hoàng Thượng đến trả sẽ nói chút những lời khác, hiện tại đến đều là trực tiếp tiến vào chủ đề chính.
"Hoàng Thượng tới vừa đúng lúc, Lạc Nhi vừa tỉnh."
【 Tới thật là không phải đúng lúc, ta đã ngủ, chớ quấy rầy, chớ quấy rầy, bạo quân mau mau rời đi.
】
Hoàng Thượng cố ý nắm tay tại lò than bên trên sưởi ấm, mới ôm lấy Ngu Y Lạc đang giả vờ ngủ.
"Lạc Lạc, trẫm dẫn con đi gặp một chút Thái tử Hoàng Huynh."
Ngu Y Lạc nghe xong, đen lúng liếng con mắt lập tức mở ra.
【 Thái tử a, cũng là có chút thảm nha.
】
Hai người rời đi, Trương ma ma thấp giọng nói:
"Thái tử tìm Hoàng Thượng đoán chừng là vì hoàng hậu, trong này còn có do Hiền Phi thủ bút."
Lệ Phi có chút nhíu mày, lập tức cười khẽ.
"Hiền Phi lợi dụng Thái tử đi cầu tình, Hoàng Thượng liền sẽ càng thêm không có ý định thả hoàng hậu ra, nàng đây là sợ trên tay mình quyền lợi còn không có cầm nóng liền bị thu hồi đi, để các nàng đấu đi thôi, chỉ cần hoàng hậu chưa được thả ra chúng ta trước hết cứ nhìn xem tình hình."
Tại Ngự thư phòng.
Thái tử đang ngồi trên ghế chờ tiếp kiến phụ hoàng.
Liền nghe được tiếng bước chân, vội đứng người lên hành lễ.
【 Ai nha, nhìn thấy được hoàng huynh ngốc của mình rồi nha.
】
Thái tử nhẹ nhàng nâng mắt nhìn quanh, phát hiện không có người mở miệng.
Còn không có biết rõ ràng là ai phát ra thanh âm, thanh âm lại lần nữa vang lên.
【 Ngươi người này cái gì cũng tốt, chính là quá quyết giữ vững ý của mình, Tam Hoàng Tử cùng với nữ xuyên không hợp tác giết bạo quân, viết xuống chiếu thư giả để ngươi tử vẫn cùng thoái vị, kết quả ngươi đều không xác minh một chút liền tự vẫn, chỉ sợ bạo quân ở trong quan tài cũng tức giận đến mức vách quan tài đều ép không được.
】
Thái tử xác nhận không có ai mở miệng nói chuyện.
Thanh âm là cái giọng nữ, ánh mắt của hắn khóa chặt tại trên thân Ngu Y Lạc, lại cảm thấy có chút hoang đường.
Thế nhưng là để hắn cảm thấy càng hoang đường là chuyện Tam Hoàng Tử sẽ giết phụ hoàng, hắn sẽ tự vẫn?
Hoàng Thượng lúc đầu muốn để Thái tử đứng dậy, nghe được tiếng lòng của Ngu Y Lạc liền thay đổi chủ ý.
Làm một Thái tử hèn yếu như vậy, lại còn tự vẫn? Thật sự là uổng công hắn dạy bảo.
"Nói đi, tìm trẫm chuyện gì?"
"Hồi phụ hoàng, Nhi Thần muốn gặp mẫu hậu một lần." Thái tử duy trì động tác hành lễ.
Phụ hoàng không có mở miệng để hắn đứng dậy, hắn tự nhiên không dám đứng dậy.
[ Thật là thất sách a, Thái tử đây là muốn cầu tình cho Hoàng hậu đi.
Haiz bản thân lại đi cầu tình cho hung thủ giết mẹ ruột, nếu không phải Hoàng hậu thì mẫu thân của ngươi cũng không có chết a.
】
Thái tử ngẩn người, cái gì mẫu hậu.
Hắn mẫu hậu không phải hoàng hậu sao?
Hoàng Thượng lại nhẹ nhàng thở ra, trong lòng vô cùng may mắn.
Còn tốt Thái tử là huyết mạch của hắn, không phải là hoàng hậu cùng với người khác tằng tịu với nhau sinh.
【 Lục hoàng hậu năm đó bởi vì khó sinh mà chết, trước khi chết sinh hạ một cái tử thai, tất cả mọi người liền coi là Lục hoàng hậu là khó sinh mà chết, nhưng thật ra là do Hoàng hậu hiện tại lúc ấy đổi hai hài tử với nhau, cũng đem Lục hoàng hậu hại chết.
】
Lúc trước đọc sách Ngu Y Lạc còn thật thích Lục hoàng hậu, đáng tiếc không thấy.
【 Không phải, hai người này làm sao đều không nói lời nào? Bạo quân cũng không cho Thái tử đứng dậy, là có chuyện gì đang xảy ra nha.
】
"Thái tử, quỳ xuống."
Lúc đầu khi nghe đến Thái tử sẽ tự vẫn Hoàng Thượng liền rất khí, hiện tại biết hắn là hàu tử của Lục hoàng hậu hắn lại càng thêm tức giận.
Nhìn lại phẩm chất của Lục hoàng hậu lại tới hắn dạng này phẩm chất, vậy mà sinh ra một Thái tử ngu hiếu như vậy.
Mặc dù trước mắt hắn còn không có làm đến hành động đó, nhưng Lạc Lạc trong lòng nghĩ như vậy, hắn chính là đã từng làm qua, nhất định phải cho hắn chút giáo huấn.
Thái tử còn yên lặng tại nghe tiếng lòng của Ngu Y Lạc liền nghe thấy lời nói của phụ hoàng, hắn sửng sốt một chút liện vội vàng quỳ xuống.
"Nhi Thần tuân chỉ."
"Trẫm hỏi ngươi, ngươi tới là muốn vì hoàng hậu cầu tình?"
Lúc đầu đáp án là khẳng định, nhưng đến bên miệng liền bắt đầu do dự.
Hắn cảm thấy âm thanh kia hoang đường, nhưng vẫn có rất nhiều thứ nếu là lần theo dấu vết có thể nhìn ra.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...