Nghe Lén Được Tiếng Lòng Của Tiểu Công Chúa Một Nhà Bạo Quân Đều Hoang Mang


Edit: Yreny Hồ


Ngu Y Lạc nhìn xem nắm đấm đang nắm chắc của Tam Hoàng Tử, thầm nghĩ.

【 Xong xong, lấy tính tình có thù tất báo của Tam Hoàng Tử, về sau khẳng định sẽ trả thù gấp bội lên người bạo quân , ngươi nói một chút ngươi, đánh ai không tốt, lại đi đánh Nam Chủ.



Hoàng Thượng không thèm để ý phất tay, bất kể hắn là cái gì Nam Chủ hay không Nam Chủ, đánh liền rất thoải mái.

"Nhi Thần biết tội." Tam Hoàng Tử ngẩng đầu, đôi mắt đỏ lên, nét yêu dã trên gương mặt lại tăng thêm vài phần, khiến người khác không thể dời mắt được.

Khí tràng tản mạn rút đi, trên mặt mang theo kiên định nói: "Nhi Thần đã có cô nương mà mình thích, không có ý định chọn chính phi."

Nói xong hướng mặt đất dập đầu một cái.

"Cầu phụ hoàng thu hồi mệnh lệnh."

Nhìn đến bộ dáng Nam chủ Tam hoàng tử lúc này, Ngu Y Lạc bên cạnh không khỏi cảm khái đúng là người đủ đẹp cũng đủ thảm.

Hai người cha không đau, nương cũng không yêu, từ đầu đến cuối đều là bị lợi dụng.

Liền cả khi hắn thích Dương Hân cũng là bù đắp tâm lý méo mó của mình, mà nàng ta cũng chỉ vì muốn trở thành nữ nhân tôn quý nhất mà không ngừng tẩy não xúi dục hắn, dẫn đến hắn bước lên con đường tạo phản kia.

Thậm chí đến phần cuối của sách cũng không biết bản thân thực chất là một quân cờ, cũng không biết cha đẻ của mình là Đặng Phong.

Hoàng Thượng liếc mắt nhìn thật sâu Tam Hoàng Tử.

"Đứng lên đi, nếu là ngươi đã không nghĩ chọn chính phi, trẫm cũng không ép ngươi."

Hiền Phi nắm chặt khăn tay.


"Hoàng thượng, chuyện này.

.........!."

Cưới phi chính là cho nhi tử tăng thế lực nhanh nhất, nàng không nghĩ tới Dương Hân cái con giẻ rách kia cũng dám lá trái lá phải với nàng.

Đáp ứng nàng giúp nhi tử bày mưu tính kế, kết quả đem nhi tử mê đến phải vì nàng không cưới những người khác.

Hiền phi liễm mắt che đậy trong mắt sát ý, để những tiểu thư thế gia này đều trở về.

Những tiểu thư thế gia này nghe vậy cũng lười ở lại duy trì hình tượng, cầm lên nhạc khí công cụ mình dùng để phô bày tài năng, xách váy lên vắt chân lên cổ mà chạy.

【 Nữ xuyên không này tẩy não cũng thật lợi hại, thế mà để Tam Hoàng Tử bởi vì nàng mà không còn ẩn nhẫn.

Lại nói chiêu lạt mền buộc chặt này nàng cũng dùng đến lợi hại, mê hoặc hắn khiến hắn đối với bạo quân càng thêm có ý kiến.



Ngu Y Lạc kỳ thật rất không hiểu suy nghĩ của Dương Hân.

Nữ xuyên không này rõ ràng biết được Tam hoàng tử có người định mệnh lại cứ quyến rũ hắn.

Đây chẳng phải biết rõ nhân duyên của người ta nhưng vẫn muốn làm kẻ thứ ba chen chân vào sao.

Nếu là Tam Hoàng Tử cùng với người trong mệnh của hắn ở cùng với nhau, thì hắn cũng sẽ không tạo phản.

Một nhà bạo quân cũng không vì vậy mà tất cả đều say goodbye với cuộc sống rồi.

Nữ xuyên không ?

Lệ phi cùng Hoàng thượng cũng không phải lần đầu nghe đến lời kỳ quái này.

Hai người vô cùng tò mò đó là nhân vật nào lại có thể có bản lĩnh lớn tới như vậy.


Lệ Phi cảm thấy giờ phút này mình không thích hợp lưu lại nữa, ôm lấy Ngu Y Lạc cáo lui.

Hoàng Thượng tự nhiên cũng đi theo.

Trước đó không biết đến thân phận của Tam Hoàng Tử, hắn là thật tâm vì Tam Hoàng Tử mà nghĩ tốt, cho nên mới để Hiền Phi vì Tam Hoàng Tử chọn phi.

Tam Hoàng Tử từ nhỏ thông minh, so với Thái tử chỉ có hơn chứ không kém.

Lo lắng đứa nhỏ này quá mức tài năng tất lộ, hắn liền tận lực vắng vẻ hắn, trong triều lại không ít đại thần dã tâm bừng bừng.

Nếu là hắn không hiểu được cách giấu đi tài năng đó sẽ bị những người hữu tâm trong triều lợi dụng.

Về sau Tam Hoàng Tử cũng xác thực hiểu được, tìm hoa liễu oanh yến vui đùa.

Trong lòng của hắn còn có chút vui mừng, coi là nhi tử đã hiểu, không nghĩ tới lại thành lý do Tam Hoàng Tử muốn tạo phản.

Trong tẩm cung của Hiền Phi giờ chỉ còn nàng cùng Tam Hoàng Tử.

Trên mặt nàng nhu hòa không còn tồn tại, sắc mặt âm trầm đưa tay vung Tam Hoàng Tử một cái tát.

"Chọn phi đối với ngươi mà nói có ý vị như thế nào, ngươi không biết sao? Cái này còn muốn cho bản cung nói cho ngươi?"

Tam Hoàng Tử phảng phất không nghe thấy lời nói của nàng, đưa tay sờ sờ nơi bị Hiền phi đánh, không nói.

Hiền Phi càng xem càng tức giận, cũng mặc kệ hắn chỗ trán còn có vết máu đã khô, tiếp tục nói: "Là bởi vì Dương Hân sao? Bản cung liền biết trước được nàng không phải là cái an phận thủ thường ."

Nàng hiện tại cũng bắt đầu nghĩ lại mình, thu xếp Dương Hân cùng nhi tử gặp nhau đến cùng là có đúng hay không.

" Mẫu phi còn không hiểu sao ?"

Tam Hoàng Tử cười lạnh nâng mắt lên:


"Dù cho không có Hân Nhi, ta cũng không nghĩ chọn chính phi.

Ta bây giờ thanh danh dạng này, cũng không nghĩ muốn liên lụy đến những người khác."

Hiền Phi lại không lưu tình chút nào cho hắn thêm một cái tát.

"Bản cung là vì ai? Không phải là vì ngươi sao?"

Hải Đường thấy có chút đau lòng, nhẹ giọng mở miệng khuyên giải:

"Nương nương, Tam Hoàng Tử trên đầu còn có vết thương, người cũng đừng đánh hắn, có chuyện thì thật tốt nói."

Hiền Phi ngồi trở lại trên ghế, rốt cục liếc mắt nhìn đến vết thương trên trán của Tam Hoàng Tử, không mặn không nhạt nói:

"Liền cũng chỉ có từng ấy vết thương nhỏ, không chết được.

Ngươi nếu là có thể có tiền đồ chút, Hoàng Thượng sẽ còn đối với ngươi như vậy sao? Liền một đứa bé cũng không sánh nổi."

Lệ phi kia cũng thật may mắn, liền sinh tiểu công chúa còn so với Thái tử muốn được ưu ái hơn.

Nàng nói những lời này, Tam Hoàng Tử tai nghe đã sớm thành kén.

Mẫu phi trước mặt người khác đều là một bộ ôn hoà nhã nhặn, chỉ có ở trước mặt hắn liền biến thành người khác.

Giống như hắn làm cái gì, mẫu phi cũng sẽ không hài lòng.

"Mẫu phi nếu là không có việc gì, Nhi Thần trước hết cáo lui."

"Ngươi đứng lại."

Lúc nghe đến lời của Hiền phi, hắn dừng lại bước chân, ẩn nhẫn có chút chờ mong mẫu phi sẽ cho hắn bôi thuốc lên viết thương.

Không nghĩ chỉ tới cũng chỉ là một câu mang theo mệnh lệnh.

"Bản cung mặc kệ ngươi đối với Dương Hân là ý nghĩ gì, đều kiềm chế lại nghĩ cho bản cung, nếu không bản cung sẽ giết nàng."

Tam Hoàng Tử xem thường, mẫu phi chắc chắn sẽ không giết chết Hân Nhi.

Gặp hắn lại dự định rời đi, Hiền Phi tiếp tục nói: "Tiểu công chúa rất nhanh sẽ đến tiệc đầy tháng, phụ hoàng của ngươi sẽ vì nàng lo liệu trăng tròn yến, đến lúc đó ngươi đừng vắng mặt, có thể đối cái này tiểu công chúa để tâm chút tiến hành lợi dụng."


Trở lại phủ Tam Hoàng Tử.

Liền nhìn thấy Dương Hân người mặc một thân màu hồng váy dài đứng tại cửa, khóe miệng mỉm cười nhìn xem hắn.

"Thần ca ca.

" Dương Hân chạy chậm tiến lên kéo lại cánh tay của hắn: "Ta đã làm món ăn mà ngươi thích nhất, chúng ta đi ăn cơm đi!"

Tam Hoàng Tử không có tránh ra, cũng không nói chuyện, đến chính sảnh đạ tọa mới mở miệng.

"Nàng khoảng thời gian này đi chỗ nào ?"

Từ lúc hắn nói phụ hoàng muốn cho hắn chọn phi, hai người liền tan rã trong không vui.

Hắn phái không ít người đi tìm Dương Hân đều không có kết quả.

Dương Hân nói mình không phải người của thế giới này, cũng cùng Dương gia cắt đứt liên hệ, hắn lo lắng ngủ không ngon, bởi nàng là người thân cẩn nhất đối với hắn.

Nhưng bây giờ nhìn đến Dương Hân lại tự chính mình trở về, sắc mặt nhìn cũng bình thường, thân thể cũng không thay đổi trở nên gầy gò.

"Thần ca ca, thật xin lỗi, để huynh lo lắng rồi."

Dương Hân không trả lời thẳng vấn đề với hắn, ngước mắt chú ý tới cái trán bị thương, kinh hô một tiếng, mặt mũi tràn đầy lo lắng đi tìm thuốc.

Tam Hoàng Tử gương này vô cùng câu người tuyệt đối không thể lưu lại sẹo như vậy được sẽ hủy đi dung mạo của hắn.

Nàng vốn là nhan khống, không thể chịu đựng trên mặt soái ca có tì vết.

"Cái vết thương này là có chuyện gì xảy ra?" Nàng mở ra bình thuốc, cẩn thận từng li từng tí cho Tam Hoàng Tử tán bôi thuốc.
"Là Hoàng Thượng đánh sao ?"

Không đợi Tam Hoàng Tử trả lời, liên tiếp lời chỉ trích thốt ra.

"Hoàng Thượng sao có thể đối với huynh như vậy, huynh chính là con của hắn a, cái này nếu là lại hướng xuống một chút liền làm bị thương con mắt.

Đều nói đế vương vô tình, quả thật là không sai."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận