Hoài An lao đến, cô chồm người nhìn xuống rồi trợn mắt kinh hãi.
Hắn đâu rồi! Rõ ràng là cô thấy hắn ngã xuống đây, nhanh như vậy đã không thấy nữa rồi! Chắc chắn đã có người che giấu hắn, giúp cho hắn!
Nhưng bất chợt, Hoài An thấy cả thân người mình mất cả thăng bằng, nhoài về phía trước. Cô trợn trừng mắt nhìn con dốc trước mặt.
Nước mắt Hoài An trào ra, cơn đau từ bụng cô truyền đến, cơn đau từ trán cô truyền đến.
Nơi đỉnh đồi kia, một bóng lam y thướt tha, nàng đứng phủi tay, hất cằm ngạo nghễ.
Mỹ Nguyệt đến bên chỗ Cảm Thánh, lo sợ níu tay nàng ta.
-Lần này chị có phần liều lĩnh rồi, nếu để bệ hạ biết được..
-Bệ hạ làm sao mà biết được, ta không nói, ngươi không nói, làm sao mà biết...
Huệ Trinh run cầm cập nhìn Hoài An lăn xuống con dốc cao rồi va vào một thân cây to lớn.
-Nhỡ cô ta chết thì làm sao?
-Thì càng tốt chứ sao?
Cảm Thánh nghênh mặt.
-Vừa mới mang thai đã hống hách ngang tàn, để xem cô ta chết rồi có còn kiêu ngạo được nữa hay không!
Hoài An cố trở người, cô bị trọng lực kéo lăn tiếp thêm mấy vòng nữa, ngã nhào xuống lối đi. Ánh mắt Hoài An mờ đục đi, cổ họng cô nghẹn ứ, nước mắt giàn ra, chảy xuống hai thái dương.
Đau quá.
Cô bị thương bao lần, dao đâm đạn xé, đều đã trải quá. Nhưng chưa lúc nào cô đau đớn như bây giờ.
-Hoài An!!
Là tiếng của Công Uẩn.
Không hiểu sao lúc này cô đã sợ mình sẽ chết, nhưng vẫn nhất quyết không la lên cho Công Uẩn biết cô ở đây.
Là y, là y đã sắp xếp chuyện này, chứ sao y lại nhanh như vậy có thể tìm thấy cô...
Thà có chết, cô cũng không để người như y tìm thấy mình...
Công Uẩn hoảng loạn gào lên. Là cây trâm phượng vàng, sáng nay cô còn cài trên tóc. Bây giờ nó lại nằm lăn lóc ở đây, trên cát lại có dấu chân của đuổi bắt.
Lòng Công Uẩn như cơn bão giữa biển khơi. Tay y nắm chặt cây trâm, y điên cuồng chạy khắp nơi gào lên.
-Hoài An!
Công Uẩn lao đến con dốc rồi thất kinh nhìn xuống, một nữ nhân y phục trắng tinh khôi đang nằm bất động dưới lối đi.
Y như kẻ loạn trí lao xuống con dốc, ào đến bên cô.
Hoài An ứa nước mắt nhìn y rồi nhắm nghiền mắt.
-Nàng sao thế này!
Y nâng đầu cô lên, máu từ trên trán hòa với nước mắt, y vội quàng tay cô qua cổ rồi vòng tay qua chân cô.
Bất chợt, bàn tay Công Uẩn khựng lại.
Y đưa bàn tay ra trước mặt, thất thần nhìn năm ngón tay đã nhuốm máu.
Công Uẩn vội quay sang Hoài An đã ngã khuỵu trong lòng mình. Y sợ hãi bế cô lên rồi lao như điên về Phượng Nghi điện.
-Không được, Hoài An! Nàng nhất định phải đợi ta! Ta nhất định không được mất nàng, nếu không ngai vàng kia đối với ta chẳng còn nghĩa lí gì cả! Hoài An!!
Chí Trung xô cửa điện lao vào. Ánh mắt y đùng đùng sát khí đổ lên Công Uẩn đang thất thần đứng như trời trồng trước tư phòng của Hoài An.
Y lao đến siết lấy cổ áo Công Uẩn, gào lên như điên dại.
-Ngươi! Ngươi đã làm gì! Hả?!
Công Uẩn gạt phăng tay Chí Trung ra, ánh mắt ngấu nghiến như thiêu đốt.
Nữ y xô cửa bước ra rồi lại hoảng loạn chạy đi, cung nữ bê ra những chậu nước đẫm đầy máu tươi, khiến lòng Chí Trung và Công Uẩn càng như lửa đốt.
-Khấu kiến bệ hạ.
-Khấu kiến cái gì, mau cứu Chính cung Hoàng hậu!
Nữ y hoảng sợ vội chạy vào trong. Chí Trung như ngồi trên đống lửa, phất tay gọi trưởng quản thái y.
-Chính cung rốt cuộc bị làm sao?
-Bệ hạ, là Tả thân vệ đã phát hiện hoàng hậu ngã từ trên dốc cao ở Tây Ngự uyển xuống, mất máu rất nhiều, e là lành ít dữ nhiều!
Chí Trung căm phẫn lao đến túm lấy cổ áo Công Uẩn, gào lên.
-Ngươi tại sao lại có thể phát hiện ra nàng trùng hợp như vậy! Tại sao?
Công Uẩn nghiến răng gạt phăng tay vua ra, trợn mắt mà thét.
-Bệ hạ nghĩ ta hại nàng sao? Người nghĩ ta nhìn nàng như thế, lòng ta không đau sao!
Viên thái y vội lui ra góc tường, nín thinh.
Chí Trung đẩy mạnh Công Uẩn ra, ngấu nghiến nhìn vào y mà gầm lên.
-Nói cho ngươi biết, nếu Hoài An có chuyện gì, ta nhất định sẽ giết ngươi!
Công Uẩn xốc lại vạt áo rồi nghênh mặt trông vào trong. Y cắn răng chịu đựng. Bây giờ y không thể nghĩ được gì khác ngoài Hoài An. Y lo sợ mất cô đến tê dại.
Nữ y xô cửa chạy ra, quỳ rạp dưới chân Chí Trung mà khóc lóc. Chí Trung điếng người nhìn bà ta, câu nói cũng nghẹn ứ nơi cổ họng.
-Bệ hạ xin tha lỗi cho thần, là thần vô năng.
-Ngươi còn không mau nói ra!
-Bệ hạ, Chính cung đã qua được cơn nguy kịch rồi, nhưng...không giữ được long thai.
Cả thế giới như sụp đổ trước mắt Chí Trung. Y thấy tất thảy thanh âm đều tắt hẳn đi, chỉ còn lại tiếng y đập như điên loạn.
Công Uẩn lặng lẽ nhìn nữ y cúi rạp đầu. Y không biết là nên vui hay nên buồn. Nhưng y dám chắc, Hoài An khi biết được tin này, chắc chắn sẽ rất bi thương. Y không thể không đau lòng.
-Bệ hạ, có thể trong tương lai, Chính cung không thể mang thai được nữa...
Câu nói của vị nữ y như một nhát dao đâm vào tim Chí Trung và cả Công Uẩn. Chí Trung như chết đứng trông vào phòng. Y siết chặt long bào, lặng lẽ nhắm nghiền mắt.
-Không được để Chính cung biết chuyện này...
Công Uẩn ngước mắt nhìn hoàng đế, rồi y cũng cắn răng đau khổ ngửa đầu lên trời, cố nén nước mắt ngược vào trong.
-Các ngươi lui được rồi...
Giọng Chí Trung bây giờ u uất đến thương tâm. Công Uẩn lặng lẽ ngước nhìn vào trong, y muốn ào đến bên cô, nhưng Chí Trung đã chắn ngay tầm mắt của y, ánh mắt như hàn băng lạnh lẽo.
-Đã vừa ý của ngươi chưa?
Công Uẩn nghiến răng rồi quay đầu bỏ đi.
Lê Chí Trung hiểu lầm y cũng không sao, nhưng nhất định Hoài An không được hiểu lầm, nhất định...
Hoài An tựa vào lòng Chí Trung, nhìn lên hoa ban bay trắng trời, nơi hòn giả sơn kì vĩ. Cô chậm rãi đưa tay đón lấy một cánh hoa rồi ôm vào lòng mình.
Chí Trung nhìn cô buồn bã mà lòng đau xót. Y cắn răng cố nén đau thương, vuốt ve gương mặt bé nhỏ kia.
-Lại thêm một mùa Hoa Lư ngược gió...
Hoài An yếu ớt gật đầu. Cô nhìn Chí Trung phiền não mà lòng thấy tội lỗi vô cùng. Đã không thể giúp y giải ưu, lại còn trở thành gánh nặng cho y.
-Sao lại khóc nữa thế?
-Em xin lỗi...
Chí Trung dịu dàng ôm chặt lấy cô, cười ấm áp.
-Nàng chẳng làm sai chuyện gì cả.
-Em đã để mất con...
Chí Trung nhắm nghiền mắt lại. Chỉ mới biết mình mất con cô đã đau đớn nhường này, nếu biết cả đời này chẳng thể mang thai lần nữa, Hoài An sẽ suy sụp đến thế nào...
-Ta đâu có trách nàng, nàng đừng buồn nữa. Chỉ là ta tội nghiệt đầy mình, ông trời muốn trừng phạt ta đây mà...
Trên đời này đều có nhân có quả, nhưng Lê Chí Trung trước giờ cũng đều vì đại cuộc, vì giang san...Cớ sao trời cao vẫn không trông xuống.
Công Uẩn cũng đã đến thăm cô, thậm chí còn chính tay gọt trái cây cho cô. Biết cô nghi ngờ mà đã thề sẽ tìm ra chân lý vụ án này cho cô.
Đến tháng sau thì Thái sư bị Lý Công Uẩn gán tội mưu phản, Cảm Thánh hoàng hậu bị phế truất, lưu đày đi xa.
Đến tận lúc đó mới suy nghĩ kĩ lại, Hoài An thấy mình đã đổ oan cho Công Uẩn rồi. Y có thể tham vọng, có thể dã tâm, nhưng nhất định sẽ không làm hại cô, không giở trò đánh lén sau lưng. Y tìm thấy cô là nhờ cây trâm cô đánh rơi lúc nhặt hòn đá.
Tên thích khách kia cũng đã bị Công Uẩn bắt được, đưa tới trước mặt Hoài An mà thỉnh tội.
Công Uẩn vì cô mà lao tâm khổ tứ như thế, cũng khiến cô đau lòng.
-Đợi khi nào nàng khỏe lại, chúng ta lại đi vi hành nhé.
Cô lo lắng nhìn y. Khoảng thời gian qua, tin đồn về vua Lê Long Đĩnh có tính hiếu sát, lấy giết người làm thú vui lan truyền khắp nơi, dân chúng kinh sợ.
Họ đồn Vua tính hiếu sát, phàm người bị hành hình, hoặc sai lấy cỏ gianh quấn vào người mà đốt, để cho lửa cháy gần chết, lấy dao ngắn dao cùn xẻo từng mảnh, để cho không được chết chóng.
Đi đánh dẹp bắt được tù thì giải đến bờ sông, khi nước triều rút, sai người làm lao dưới nước, dồn cả vào trong ấy, đến khi nước triều lên, ngập nước mà chết; hoặc bắt trèo lên ngọn cây cao rồi chặt gốc cho cây đổ, người rơi xuống chết.
Có lần vua róc mía trên đầu sư Quách Ngang, giả vờ lỡ tay làm đầu sư bị thương chảy máu rồi cả cười.
Chẳng lẽ, bọn họ thật sự tin? Người cất công cống Tống để thỉnh kinh Đại Tạng về cho nước nhà, lại có thể bạo tàn đến thế sao? Một người yêu kinh Phật mà đối xử với người tu hành như thế sao? Nếu y ngược đãi người tu, làm sao Sư Vạn Hạnh có thể làm đến Quốc sư đương triều?
Người dân no ấm dưới những chính sách rộng mở của y lại không thể thấu được tấm lòng của y mà vội tin những lời ghép tội không bằng không chứng kia sao?
Tên tướng mang danh y đánh trận ấy, rốt cuộc đã làm những gì...
Kỷ Dậu, Cảnh Thụy năm thứ hai, 1009.
Phong Hành vương Minh Đề cuối cùng cũng thỉnh được kinh Đại Tạng về nước, còn đem người con gái nước Tống về dâng lên Chí Trung.
Chí Trung biết được người con gái ấy là người tình Minh Đề quen được trong hai năm ở lại đất Tống nên mới thu nạp làm cung nhân rồi ban hôn cho Minh Đề và nàng Tiêu thị.
Với tư tưởng rộng mở của Hoài An, cô đã giúp Chí Trung phát triển giao thương buôn bán. Chí Trung lại xin vua Tống được đặt người coi việc tại chợ trao đổi hàng hóa ở Ung Châu, nhưng vua Tống chỉ cho mua bán ở chợ trao đổi hàng hóa tại Liêm Châu và trấn Như Hồng thôi. Tuy vậy, giao thương giữa biên giới lại nhờ đó mà phát triển vượt bậc.
Hoài An chống cằm nhìn xuống Chí Trung đang đứng ở bờ sông Vũ Lung, cùng các viên quan bàn chuyện.
Họ lại trở về Ái Châu rồi.
-Bệ hạ, ở khúc sông này từ xưa người lội qua phần nhiều bị hại.
Chí Trung gật gù rồi sai tướng nhảy xuống sông lội thử.
Viên tướng vắt kiếm trên vai đi qua bờ bên kia rồi đi ngược lại vẫn không hề gì.
Viên quan kia im bặt cúi đầu.
-Được rồi, trẫm xuống chiếu đóng thuyền để ở các bến sông Vũ Lung, Bạt Cừ, Động Lung bốn chỗ để chở người qua lại.
-Thần tuân mệnh.
Chí Trung đi đến chỗ Hoài An ngồi, cúi xuống sủng nịnh hôn lên trán cô.
-Bắt nàng đợi lâu rồi.
Cô lắc đầu cười, lấy khăn chấm mồ hôi lăn tăn chảy trên gương mặt y.
-Đợi chàng cả đời cũng được, đừng lơ là việc nước đấy.
Y gật đầu khẽ.
Cô nghiêng đầu nhìn y.
Khai Minh vương ngày nào, đã trưởng thành lúc nào cô không hay biết.
Chí Trung đưa mắt nhìn quanh rồi cúi xuống nói khẽ bên tai cô.
-Nàng muốn ta cõng đi một vòng không?
Cô cong môi gõ lên trán y.
-Chàng muốn em bị tru di tam tộc à?
-Nhưng mà bây giờ làm gì có ai, viên quan đó cũng đã đi rồi.
Cô phì cười nhìn y xoay người ngồi khuỵu xuống đưa lưng về phía cô.
-Nào, nhanh lên kẻo ta suy nghĩ lại.
Hoài An nhìn lại xung quanh rồi yên tâm quàng tay qua cổ y, ngả người lên tấm lưng y rắn rỏi. Chí Trung đứng thẳng người dậy, Hoài An cảm giác như cô được bay vút lên không trung.
Y quay đầu nhìn cô đang tựa trên vai mình.
-Hoàng hậu của ta muốn đi đâu nào?
Cô chỉ tay ra phía bờ sông. Y cõng cô lững thững xuôi theo dòng nước chảy. Gió mây đều chan hòa, mùa thu cũng đã sắp tới.
Hoài An lặng lẽ cảm thán sự khắc nghiệt của thời gian. Mới đó mà cô đã ở quá khứ được năm năm. Năm năm mà biết bao sự đổi dời, ba vị vua trị vì, biết bao người ra đi.
-Nàng đang nghĩ gì thế?
Cô đưa tay vuốt dọc gò má Chí Trung, cô mệt mỏi thở dài.
-Không biết con chúng ta sau này, có phải chịu oan ức trong thời loạn này hay không.
Đôi mắt Chí Trung bỗng nước mắt giàn ra. Y phì cười rồi ngả đầu lên trời, cố nuốt hết đau thương vào trong.
-Ta sẽ không để nàng và con chịu uất ức đâu.
Vòng tay Hoài An siết chặt hơn, cô gục trên vai y mà thủ thỉ.
-Em thật sự muốn được cùng chàng sống bình yên, quên hết tất cả những đau thương đã qua.
Chí Trung lặng lẽ nhìn Hoài An nhắm mắt, giọng cô yếu ớt quẩn quanh trong tâm trí y. Y vốn nghĩ, cuộc sống này y đã chọn cho cô sẽ chỉ có thể đem lại cho cô bình yên và hạnh phúc. Nào ngờ đâu, cô gái bé nhỏ này phải vì y mà chịu đựng quá nhiều tổn thương, mới chỉ hai mươi tuổi hơn đã phải đối mặt với nỗi đau cả đời này chẳng thể sinh con được nữa.
-Đợi đến khi chống lại được họ Lý. Ta sẽ nhường lại ngôi cho con trai của Long Việt, bỏ lại sau lưng tất cả ngai vàng, quyền lực, tranh đấu...Ta muốn cùng nàng đi đến nơi xa nhất của Đại Cồ Việt ta...
Hoài An khẽ gật đầu, đôi môi nhẹ nhàng nở nụ cười.
-Rồi...chúng ta sẽ có thật nhiều con, ngày ngày nàng dạy con tập thể dục, ta dạy con văn thơ.
Giọng Chí Trung run rẩy, nước mắt không kìm được trào ra trên má. May mà...Hoài An không nhìn thấy được. Y nhăn mặt nhìn ra núi non hùng vĩ xa.
Tại sao? Tại sao tội nghiệt y gây ra, không thể để y một mình y gánh lấy? Tại sao lại đổ lên vai Hoài An? Cô gái bé nhỏ của y...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...